Hùng Thiên Đại Lục

Chương 171: Kể Chuyện Xưa



Chuyện tình xưa, nhắc làm gì

Khắc trong tâm trí chỉ vì nợ duyên

Thương ai nghĩa nặng vô biên

Vô tình xa cách, truân chuyên cả đời.

...

"Nào, Hôm nay, Trung Đội trưởng ta trổ tài nấu nướng cho các người ăn." - Lạc Tinh vốn thích ăn thịt nướng, hơn là nuốt viên ích cốc đan nhạt nhẽo nên vui vẻ đề nghị. Sẵn có yêu hổ Giả Anh kỳ, liền quyết định làm món nướng.

"Tiểu Vy , Nàng vào thôn xin Thái Tỷ chút nguyên liệu ướp thịt nào."

"Dạ! Trung đội trưởng."

Sau đó mỗi người một việc. Người chặt cây, người sẻ thịt hổ. Người hái rau, người hái quả.

Một canh giờ sau, đã có một đám lửa than lớn. Từng xiên thịt nướng đầy đủ rau củ quả. Ai thích phần nào nướng phần đó.

Lạc Tinh chợt nhớ lần trước có thu vào nhẫn mấy cái Càng Thạch Bàng Giải. Nên lấy ra một cái. Một Càng to cỡ 300 cân. Tha hồ cho 45 người ăn.

Tiếp theo, lại mang ra một số Đào Hoa Tửu, cái này là tinh phẩm Trần Tiểu Linh làm riêng cho Lạc Tinh.

Trong buổi tiệc, Mọi người vui vẻ ăn uống, kể chuyện.

Xưa nay bất cứ nơi nào, có nam có nữ, chuyện trò luôn thú vị. Nhiều chuyện để nói. Nhiều truyện để kể. Nhất là chuyện tình trai gái.

Lạc Tinh rượu vào lời ra, cũng bắt đầu kể.

Kể về một cô gái có Linh lực hệ Mộc, yêu người đàn ông hết lòng. Qua nhiều trắc trở thì cũng nên duyên. Tuy nhiên khi cưới nhau về, thế nào nàng cũng không chịu động phòng.

Sau đó, trải qua nhiều phong ba trắc trở, chiến loạn khắp nơi, cô gái phải từ biệt hôn phu của mình. Đi lên con đường tu tiên nhàm chán để có thể . Rồi do chiến tranh xảy ra ngày càng nhiều, hai người không gặp nhau được. Ly biệt một lần là gần ngàn năm. Lúc chàng trai đi tìm, thì cô gái đã không còn, vừa tử trận nơi sa trường.

Lấy chồng cả ngàn năm, vẫn là tấm thân hoài bích, tuổi xuân lãng phí. Nhưng cô gái chưa một lần ân hận. Chàng trai tức giận, diệt trừ yêu nghiệt, báo thù cho nàng. Nhưng thù trả được, chứ nàng ta đâu sống lại. Mãi sau này, chàng trai mới biết cô gái khi xưa tại sao cỡ nào cũng không chịu động phòng.

Vì gia tộc cô ta có một truyền thừa bí kĩ gọi là "Vạn Mộc Xá nữ Quyết."

Khi người mình yêu đạt bình cảnh, không thể tấn cấp. Thì nàng ta có thể dùng tới song tu để truyền tất cả linh lực mình tu luyện cho chàng trai. Mà công pháp này chỉ dùng được một lần, lúc cơ thể còn hoài bích. Thế mới biết cô gái đã cố gắng hi sinh thế nào.

"Ngàn năm đợi Quân. Quân nơi nào? Quân đang vui vẻ cùng ai? Quân có biết chăng Quân? Có cô gái bé nhỏ nơi này. Ngày ngày dõi theo bước chân Quân."

"Òa." Một vài người nữ nghe bỗng bật khóc. Nhất là nhóm hệ Mộc. Vì họ biết câu truyện đó có thể có thật.

"Cô gái đó có phải là hóa thân Mộc Tinh Linh không?"

"Đúng!"

Ta nghe lời kể nói Mộc Tinh Linh có một truyền thừa kí ức tên "Vạn Mộc Xá nữ Quyết." - Chỉ một lòng tu luyện để thành toàn cho người mình yêu.

Lạc Tinh cũng gật đầu, hai mắt thất lạc. Lúc Lạc Tinh nghe mẫu thân kể, lại nhớ về Thanh Nguyệt nàng vốn là Mộc Linh lại cũng năm lần bảy lượt viện cớ không động phòng cùng mình. Giờ đối chiếu lại có kẽ nàng cũng tu luyện công pháp truyền thừa gì đó.

"Có lẽ khi nào ta thành thần, cứu được nàng thì mới có đáp án. Nhưng, con người có thể thành thần sao?"

Lạc Tinh cũng không biết, chỉ biết cố gắng tu luyện thôi.

"Èo ngươi kể chuyện buồn quá, hay kể chuyện khác vui đền lại đi." - Hạ Tử Yến nói.

"Được ta kể chuyện vui."

Lạc Tinh giấu nổi ưu tư vào lòng. Sau đó bắt đầu lấy lại vẻ thong dong như cũ, rồi quay qua nhìn Hạ Tử Yến nói:

"Hạ Tử Yên, sau nàng cùng Triệu Tiểu Vi là tỷ muội tốt, mà nàng hoàn toàn trái ngược với Triệu Tiểu Vy nha. Chà chà, Nhược liễu tùy phong, dung nhan thoát tục. Phong hoa tuyệt đại." - Lạc Tinh vừa nói vừa ngắm nhìn suối tóc, khuôn mặt, bờ mi Hạ Tử Yên.

Nàng ta thấy Lạc Tinh nhìn mình chăm chăm thì hai má ửng hồng:

"Huynh nói quá lời rồi, ta đâu có..."

"Ơ! Ta đang nói về Tiểu Vy muội mà, chưa có nói tới nàng đâu..." - Lạc Tinh tủm tỉm cười nhìn Hạ Tử Yến.

"Ha ha!" Đám con trai lúc này mới hiểu.

"Hừ ! Ta bóp cổ ngươi." - Hạ Tử Yến xoắn tay lên lấn tới. May mà có Triệu Tiểu Vy cản lại.

"Thôi tới phiên ta kể nè."

Lần này người kể là Triệu Tiểu Vy.

Sau đó, luân phiên nhau. ai cũng ngà ngà say, nên hăng hái kể chuyện trên trời dưới đất.

Đêm sắp tàn. Tiệc cũng tan.

Cứ vậy, mỗi mười ngày, thì cả nhóm đi săn Yêu thú về cải thiện sinh hoạt. Sẵn tiện rèn luyện thực chiến và quan sát tình hình thôn dân. Số da lông, yêu đan, hoặc thịt dư thì Lạc Tinh mang bán ra. chia đều cho mọi người.

Vài tháng sau, Lạc Tinh tròn 21 tuổi, đã gia nhập quân đội một năm.

Hằng ngày vẫn luôn luyện tập cách ứng dụng lôi linh lực của mình. Lạc Tinh vốn không thích học võ kỹ Lôi Hệ Trung cấp vì tốn thời gian mà sát thương không mạnh. Nhưng hệ thống quân đội ở các trấn thì làm gì có loại cao cấp hơn. Nên đành phải tự mài mò. Số Linh Thạch Mẫu Thân cho Lạc Tinh dự định để dành tu luyện có ích hơn.

Môt thời gian ở đây. Cũng đã quen với hoàn cảnh xung quanh.

Đúng lúc này xảy ra chuyện lớn.

Có thôn dân cảnh báo có người lạ xâm nhập.

"Bùi Thị Xuân."

"Có."

"Dẫn bảy đội viên đi theo thử xem."

Trong rừng thì Mộc Hệ là theo dõi tốt nhất. Có thể thông qua cây cối làm cho cơ thể khó bị phát hiện đồng thời thông qua cây cối làm tai mắt theo dõi.

Mục Tiêu lần này là một thanh niên tầm 28 tuổi, Giả Anh kì .

Hắn ta vốn là gian tế được cài vào.

Do Tiên Đài Thôn là một khu vực tiếp giáp Tây Vu Bộ. Một khu vực thuộc Quản lý của Tô Định.

Tô Định vốn là Thuộc Tướng của Hán Vũ Đế. Được điều đến Giao châu để chiếm làm sân sau, Nhằm có thực lực tranh bá Cửu Châu. Trong thời gian này Giao châu có nhiều thế lực. Nên hắn ta liên tục cho gian tế đi khắp nơi dò xét tình hình. Xem nơi nào có khả năng chiếm đóng, có tài nguyên sẽ cho người công phá.

Một canh giờ sau đã có đáp án.

Tên gian tế này gặp gỡ một Người bí ẩn. Nghe lời nó là một chỉ huy của một Trấn nào đó.

"Tính sao,Trung đội Trưởng."

Giờ chờ họ tách ra rồi chúng ta vây bắt.

" Tiểu Yến."

"Ta tên Triệu Tử Yến."

"Tên dài quá, trong lúc ra ra lệnh chậm."

"Vậy ngươi kiêu Yến tỷ thôi. Ta lớn hơn ngươi 3 tháng mà."

"Uhm. Ngươi dẫn tất cả thành viên quây bắt tên nội gián này. Còn thanh niên kia để ta bắt..." Lạc Tinh lười đôi co với nàng.

"Người ta là Giả Anh kỳ đó."

"Cao nhân tự có diệu kế đi đi. Nếu đối phương mạnh thì chỉ cần cầm chân thôi nhé."

"Mọi Việc Cẩn thận!" - Hạ Tử Yến khẽ nói, sau đó dẫn trung đội đi.

Tên ở quân đội có thể là Nguyên Anh Sơ kì, nên Lạc Tinh cho toàn đội đi cầm chân cho chắc. Còn mình xử lý tên Giả Anh Kì. Dù sao, khi không có ai, Lạc Tinh sẽ dễ dàng bắt sống đối phương.

Sau khi hai người kia tách ra. Lạc Tinh lập tức theo sau hai mươi dặm, thì bắt đầu ra tay.

Thực lực Nguyên Anh Kỳ mở ra. Lúc tên kia chưa biết có người theo dõi, bỗng dưới chân thấy vướng cái gì đó. Nhìn lại là một cây trúc nhỏ. Vừa định đá ra thì một dòng điện cỡ 1000V phát ra.

"Á."

Cả người hắn tên liệt, Trong khoảng khắc mất khả năng hành động.

Lạc Tinh lập tức xuất hiện, dùng linh lực chế trụ lại đối phương. Sau đó, dùng dây quấn tên kia tròn như đòn bánh tét, rồi lập tức quay về.

Lúc này 44 người trung đội Chín đang bao vây một tên Nguyên anh sơ kỳ.

"cũng may ta đoán đúng!"

Bỏ tên gian tế xuống, Lạc Tinh lấy ra Trắc Diệp Cung.

Bên kia, tên kia đạt Nguyên Anh sơ kì, nhưng bất ngờ bị tập kích, nhất thời tay chân lóng ngóng. Nếu một Nguyên Anh sơ kỳ bình thường. Đủ sức quét ngang 100 Kim đan Kì Trung kỳ. Nhưng gặp Trận pháp toàn diện như Bát Phương U Minh trận thì nhất thời không thoát được.

"Các ngươi là ai? Nhìn trận pháp là người quân đội, sao lại vô cớ vây công ta. Biết ta là ai không?"

"Ngươi là ai ?" - Lê Hoàn giả vờ hỏi.

"Ta là Đại Đội phó của Vạn Yên Trấn này."

Hắn ta vừa nói xong, thì lập tức Bùng phát sức mạnh Nguyên Anh kì cả người phât sáng. Định công phá hướng Đông Bắc. Chỉ cần thoát ra được trận pháp, thì sẽ lập tức phản sát, giết sạch tất cả để bịt đầu mối. Dù sao hắn có tật giựt mình biết bản thân không thể vô cớ bị quây.

Lúc Lạc Tinh phân nhóm vì để uy Lực trận pháp mạnh nhất. Nên ưu tiên người đúng thuộc tính giữ trận pháp. Vì thế để cung Chấn ít người nhất. Chỉ có mình và Triệu Tiểu Vy. Dù sao có mình trấn giữ nơi đó thì điểm yếu nhất sẽ trở nên mạnh nhất mấy hồi.

Hiện tại, chỉ có một mình Triệu Tiểu Vy thành ra là điểm yếu thật sự. Bị đối phương phát hiện ra và tìm cách khai thát.