Lúc này Thất Sát Doanh Kỳ, Tử Vi Doanh Kỳ, cùng với Vũ Khúc Doanh Kỳ mới dẫn hai mươi vạn quân kéo đến. Bản thân họ cũng không ngờ Lạc Tinh gây nên tràng cảnh to lớn vậy.
Đám người bên ngoài cũng yên lặng. Không ngờ trên đời có kẻ biến thái vậy.
"《Thiên Âm Trường Không》 Từ khi nào bá đạo vậy?"- Vô số kẻ nhìn nhau than thở.
"Thiên biến thật rồi."
"Tiên cung đổi chủ a!"- Một lão giả trầm ngâm. Hắn là chủ một dãy nhiều cửa hàng. Biến động lớn vậy sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của lão. Có lẽ lão phải vạch ra một con đường an toàn để làm việc.
Lời nói này, xem như chính thức đặt Lạc Tinh danh chính ngôn thuận. Tiếp đó các tướng lĩnh thuộc Tử Vi Doanh Kỳ, Vũ khúc Doanh kỳ cùng đi lên hành lễ.
"Được rồi khống chế đám người kia đi."- Lạc Tinh phát tay. Bản thân đánh một khúc đàn, tiếp đó một lực lượng vô hình mang Trần Bá Phúc đang hôn mê bất tình bay về Kim Hà Ốc. Lạc Tinh cũng vào theo.
Lúc này các tướng lĩnh Thập Phương Doanh Kỳ nhanh chóng bị chế ngự.
Mọi người xung quanh cũng im lặng nhìn kì biến. Trong một canh giờ mọi việc thay đổi hết. Chắc chắn sẽ oanh động tứ phương. Đây đương nhiên không phải là tất cả lực lượng của tiên cung. Nhưng chắc chắn mọi người sẽ có quyết định riêng của mình sau trận này.
Trong Hà Kim Ốc. Lạc Tinh chế trụ tiên linh lực của Trần Bá Phúc, Giải khai Thiên Hoàng Giáp. Tiếp đó mới an tâm ngồi xuống tiến hành hồi phục tiên linh lực, lẫn linh thức.
Hai ngày sau, Trần Bá Phúc bừng tỉnh dậy thấy bản thân bị chế trụ, biết là đại sự không tốt. Tuy nhiên hắn muốn phản kháng là chuyện không thể.
Tiếp theo hắn nhắm mắt lại, vờ như còn hôn mê. Vừa xuy nghĩ đối sách, vừa tranh thủ phục hồi thương thế.
Lạc Tinh biết rõ nhưng không quan tâm. Kìm Hà Ốc này vốn dĩ như một nhà tù, là vật của Bích Ba Tiên Hoàng cho. Bản thân Trần Bá Phúc đừng nói đang trọng thương. Dù trạng thái đỉnh phong, cũng khó mà khai mở.
"Cung nghênhThái tử."- Vừa ra ngoài, các tướng lĩnh lập tức đến nghe phân phối.
"Thế nào?"
Trong triều giờ phân ba phương thế lực. Nhưng người ủng hộ và trung lập chiếm hơn sáu phần. Kẻ phản đối thái tử đăng quan chiếm một phần. Nhưng do địa vị họ đặc thù nên chúng thần chưa dám xử lý, đang chờ ý của Thái Tử.
"Được rồi chúng ta đăng triều. Loan tin các tướng lĩnh, chư hầu về chầu. Ta cam đoan sẽ không gây khó dễ bắt cứ ai. Nhưng nếu không đến chầu trong hạn định một tháng. Mặc định là phản loạn. Sẽ xử theo Tiên quy."
"Rõ thưa Thái Tử."
Lạc Tinh nhanh chóng tiến về tiên cung.
Tiếp đó một tháng nhanh qua, các thế lực, các lực lượng bí mật của Tiên Cung cũng lần lượt xuất hiện.
"Tham kiến Thái tử."
Hơn ba ngàn người, thuộc tất cả cá thế lực cao tầng của Tiên Cung xem như đến đủ.
"Chuyện dông dài ta không muốn nhắc lại. Ta chỉ muốn nói. Hoàng vị vốn là của ta. Hiện tại ta lấy lại. Ai không phục cứ bước ra."
"Trần Tiểu Ngư. Hoàng quyền nhà ngươi ta không tranh. Nhưng cháu ta thì ta phải quản. Ngươi mau thả người."
Một lão giả cảnh giới nữa bước Tiên Hoàng đứng ra nói.
Hắn vốn tiềm tu không màng thế sự, nhưng chuyện lớn vầy không thể không ra mặt.
"Nguyễn Thanh Tường đúng không? Năm xưa chuyện ngươi cho ta uống Âm Dương Đan ta chưa chất vấn nay còn muốn ra mặt ư?"
"Hừ, năm xưa ta không giết tên nhóc ngươi là nhân từ còn gì. Hơn nữa ta làm theo tiên quy thôi."- Hắn lớn giọng nói. Tinh tưởng Lạc Tinh không dám trở mặt. Dù sao hắn cũng là nguyên lão của tiên cung. Dù Tiên Thượng đang tại vị cũng không thể trách tội. Đây là quy định bao đời. Nếu Lạc Tinh Động thủ tức là coi thường Tổ Quy.
Dù sao tiên cung vẫn còn vô số tiên hoàng cảnh tiềm tu. Bọn họ chỉ ra tay khi đứng trước tồn vong của tiên cung, còn các chuyện khác họ cũng lười quản. Nhưng mọi việc cũng phải theo lý lẽ, tổ quy. Không thì chớ trách.
Tuy nhiên, Lạc Tinh không chút lo lắng. Công pháp Thiên Âm Trường Không vận chuyển. Từ miệng phát ra một tiếng:
"Phong."- Cơ thể Nguyễn Thanh Tường lập tức có vô số linh văn chữ phong vờn quanh khóa lại. Dù nữa bước tiên hoàng cũng không thoát khỏi.
"Sao ngươi dám."
"Có gì không dám. Hoàng Vị vốn của ta. Ngươi lại ba lần bốn lượt cướp đoạt, ta chỉ thuận theo, thiên mệnh sở quy."
Hắn ta chưa kịp đáp lời thì Lạc Tinh cất giọng:
"Diệt."
Một từ ngắn gọn phát ra.
《Phong》 linh văn tràn đến, phong tỏa thần thức, linh thức đối phương. Nguyên Thanh Tường lập tức ngã ra ,mất tri giác. Cơ thể hắn còn sinh cơ. Nhưng thần hồn bị phong cấm hoàn toàn. Kẻ nào muốn cứu sống y thì phải hiểu rõ cấm chế, thậm chí Khai Linh Sư thất tinh cũng vô phương hóa giải. Nhất là toàn bộ đại lục này chỉ có Lạc Tinh mới dám nói mình là Thất Tinh Khai Linh Sư mà thôi.
Không gian xung quanh lúc này lặng ngắt như tờ. Mọi người chờ đợi các nguyên lão tiềm tu có phản ứng, nhưng không hề có. Lạc Tinh mỉm cười. Mình đánh cược đúng. Các nguyên lão thực tế không ai quan tâm hoàng vị của ai. Chỉ cần là họ Trần là được. Hơn nữa kẻ nắm hoàng vị càng mạnh, họ lại càng vui.
"Được rồi."- Lạc Tinh khẽ phất tay. Trần Bá Phúc xuất hiện. Xung quanh hắn ta cũng bị vô số linh văn chữ 《phong》 vờn quanh.
"Trần Bá Phúc vốn là em trai ta. Nhưng năm lần bảy lượt cho người giết ta. vốn đáng tội chết."- Lạc Tinh nhìn xung quanh nói:
" Niệm tình xưa. Phong ngươi làm Thập Nguyên Lão, thay thế Nguyên Thanh Tường."
"Nói! ngươi phục không."- Lạc Tinh liếc mắt nói, âm ba như xuyên thẳng vào óc hắn ta.
Trần Bá Phúc làm sao không hiểu cảnh báo trong ánh mắt. Nếu y nói tiếng không thì hạ tràng sẽ giống như ông ngoại mình.
"Được rồi. Thắng làm vua. Thua làm giặc. Ta Phục."- Hắn cắn răng nói.
"Tốt. Vậy hiện tại các ngươi tính sao? Ai không phục đứng ra ta hứa sẽ không gây hại."
Lạc Tinh thi triển Thiên Âm Trường Không vào lời nói. Kết hợp linh thức đạt Hoàng Giả chi cảnh. Từng lời nói như oanh động, thẳng vào thần thức mọi người.
"Phục... Chúng ta phục...."-
Giỡn hoài, chuyện nhà các ngươi. Ai trên ngôi mặc kệ, ta chỉ cần bình an. Đây là xuy nghĩ chung của tất cả.
"Tốt. Vậy mọi người có thể rời khỏi. Ai làm việc đó đi." - Lạc Tinh ra lệnh tiễn khách. Tất cả vội vàng rời đi. Bọn họ khá lo lắng Lạc Tinh giận cá chém thớt. Nhất là ai cũng có thế lực của mình. Nên mong muốn nhanh chóng tìm cách bảo tồn thế lực cũng như tìm cách phát triển. Xưa nay tai nạn và cơ hội chỉ cách nhau một đường.
Thực tế Lạc Tinh tha cho Trần Bá Phúc có hai nguyên nhân. Thứ nhất hắn ta đã cướp thân thể của Trần Tiên Hoàng, nếu hiện tại giết đứa con duy nhất của ông ta thì thấy hơi trái lương tâm. Xét về lý Trần Bá Phúc năm xưa không phải là kẻ chủ mưu gia hại Trần Tiểu Ngư. Hiện tại hắn năm lần bảy lượt giết Lạc Tinh nhưng đối với Lạc Tinh chỉ là một cơn sóng nhỏ. Tâm hắn rộng lớn, không nằm ở nơi tiểu thế giới này. Hắn cũng không vì một con kiến muốn cắn mình mà đưa chân đạp lấy. Lạc Tinh còn nhiều việc phải làm, hắn cũng không lo bị cắn ngược, đây là sự tự tin của cường giả.