Đúng trăm nghe không bằng một thấy. Món ăn nào cũng ngon và đặt sắc. Nhất là Rượu Sữa Trâu. Khi rót ra ly là một màu vàng pha ánh trắng như lưu lý sóng sánh. Khi uống vào miệng, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ra... Cảm giác như uống cốc tail pha sữa. Khá ngon và đậm vị. uống vào một lúc vị nồng, ấm, nóng của rượu mới tỏa ra. Rồi tất cả hòa quyện thành một cảm giác không nói nên lời.
"Thế nào."
"Đặc sắc nha."
Lạc Tinh khen ngợi, rồi tranh thủ thưởng thức. Đã lâu rồi mãi mê tu luyện hôm nay hắn mới được ăn ngon, uống ngon.
Lại thêm, giai nhân kề cận. Hôm nay Hà My Hảo mặc một bộ váy màu hồng rực rỡ. Đây là chuyện lạ, bình thường nàng chỉ mặt một bộ đạo bào đơn giản mà thôi. Trong ánh đèn lung linh, vẻ flđepj thành thục, phong vận của nàng ta đúng là có sức hút cực lớn. Mọi người xung quanh hầu như có vảm giác ghen tị với Lạc Tinh. Lạc Tinh thì vẫn vậy, chuyện trò thì chuyện trò. Tay vẫn gấp thức ăn. Rượu vẫn luân phiên uống.
Tuy nhiên, buổi tối vui vẻ kéo dài không lâu. Đã có vị khách không mời đến.
"Ha ha... Ta tường là nhìn lầm. Hà My Hảo, không ngờ ngươi lại dám tình tứ cùng người tình trẻ giữa chốn thanh thiên."
Lạc Tinh liếc qua, đây cũng là một nữ phụ khá xinh đẹp. Thực lực cỡ huyền giai cửu trọng thiên.
"Hà Tố Tố, ngươi ăn nói cẩn thận, cái gì mà tình nhân. Đây là đồng sự nghiêm cứu của ta."
"Ha ha.... cùng nghiêm cứu... Nghiêm cứu cái gì... Cách chế tạo em bé à."- Nữ phụ kia tiếp tục buông lời chăm chọc.
"Hừ... Đồ điên."- Hà My Hảo vô cùng giận giữ.
"Được rồi... họ nói gì kệ họ. Bình tĩnh đi."- Lạc Tinh thấy nàng thất thố nên dịu giọng khuyên răng.
Hà My Hảo nén giận nói:
"Hừ... hôm nay ta có chuyện vui. Không đôi co với ngươi. Chúng ta đi."
Lạc Tinh cũng lững thững bước theo.
"Ha ha... có tật giật mình kìa."- Đi ra khỏi Kim Minh Lâu mà vẫn nghe giọng Hà Tố Tố phía sau cười nói.
Lạc Tinh thấy cô nàng này thật chán ghét. Nhưng không tiện phản ứng.
"Hừ... con nhỏ chanh chua này, có dịp ta cho nàng ta đẹp mặt. Trần huynh đệ, sao ngươi không giận à."
"Việc gì phải giận. Ta đâu phải người nhỏ mọn."
"Này, hay ngươi có ý với lão nương?"- Hà My Hảo quay qua nói.
"Cô say rồi, về ngủ đi."
"Ha ha.. ta nhớ bình thường ngươi gọi ta là Hà Phu Nhân mà.
"Ta lười nói."
Lạc Tinh đưa nàng ta về phòng, rồi quay về ngủ. Đã lâu rồi mới uống rượu cảm giác cũng khá nóng, hơi chút lâng lâng. Đương nhiên do Lạc Tinh không vận dụng linh lực, cố tình để men rượu hòa vào máu. Không thì dù là rượu được ủ bằng cách thức đặt biệt cho người tu luyện đi chăng nữa, thì cũng uống bao giờ mới say. Mà mục đích uống rượu là để say. Không thì uống nước lã cho rồi.
Tưởng mọi việc như vậy đã xong. Hôm sau lại có một nhóm thanh niên tìm đến đập cửa.
"Trần Tiểu Ngư. Mau cút ra đây cho ta."
"Gì nữa đây."
Lạc Tinh bước ra hỏi:
"Xin lỗi, nhưng các ngươi là ai chúng ta có hiểu lầm gì."
"Hừ... Hiểu lầm gì à. Ngươi có biết Hà My Hảo là gì của ta không?"
"Ngươi không nói, sao ta biết?"
"Hừ... Nàng ta là phu nhân tương lai của Lâm Đại Nhật ta. Sao ngươi dám dụ dỗ nàng."
"Làm gì có chuyện đó. Ta với nàng ta không có gì."
"Hừ... Tối qua biết bao nhiêu người chứng kiến, còn dám chối."- Hắn ta quẫy tay, bốn người xung quanh xông lên. Chỉ chờ hiệu lệnh lập tức ra tay.
"Này nơi này là Linh Văn Các, các ngươi dám làm loạn."- Lạc Tinh cười nói rồi đưa ra lệnh bài trưởng lão ra. Hắn không biết đối phương là thần thánh phương nào. Nhưng nơi này thật sự là khu vực phi quân sự, lại là khu vực cấm đánh nhau. Hắn không tin có kẻ dám kháng quân lệnh.
Thanh niên Lân Đại Nhật thấy Lạc Tinh cầm lệnh bài quẫy quẫy, hắn đúng là hơi bất ngờ. Từ khi nào Linh Văn Các lại dư ra một trưởng lão nữa.
"Tốt lắm. Có giỏi ngươi đừng rời khỏi Linh Văn Các."
Hắn ta quay mặt rời đi. Trong lòng hết sức bực bội. Chuyện quan trọng này sao Hà Tố Tố không nói với hắn. Hay là nàng bày mưu muốn hắn bị cấp trên khiển trách.
Lạc Tinh thấy tất cả rời khỏi, trong lòng cũng bất đắt dĩ: "Mỹ nhân đúng là cội nguồn của rắc rối nha."
Gát bỏ mọi việc. Lạc Tinh bắt đầu nghiêm cứu linh văn. Trong Linh Văn Các có vô số quyển ghi chép. Có một số ý tưởng rất hay nhưng phần lớn chỉ trên suy luân. Không phải cái nào cũng tiến hành nghiêm cứu thành công. Hắn cố gắng tìm trong đó những ý tưởng mà bản thân nghĩ là có thể thực thi. Quá trình cô động và chắc lọc tri thức là vô cùng tốn thời gian. Ngoài thói gian nhận nghiêm cứu những hạng phục yêu cầu của bên quân đội. Như sửa chữa cải tiến vài linh kiện của Tiểu Không Hạm, phi thuyền khí. Lạc Tinh dành thời gian còn lại để học tập linh văn.
Thời gian này, Hà My Hảo cũng không đến tìm. Nàng đang đi khắp nơi để xin xác nhận sản suất phát minh của mình.
Thắm thoát mười năm trôi qua. Lạc Tinh giống như thật sự sợ đám người Lân Đại Minh mà không rời Linh Văn Các.
Thời gian này, Hà My Hảo có tìm Lạc Tinh vài lần hỏi thăm cách đề thăng lực xung kích của linh văn lên Yêu Hạch. Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của Lạc Tinh, nó đã tăng uy lực gấp ba lần bình thường, đặt tên là Bộc Phá Đạn. Tức là Yêu Đan của huyền giai nhất trọng thiên, hoàn toàn có thể phát ra một công kích của huyền giai tứ trọng thiên. Đủ cho một huyền giai tu sĩ dùng ba viên Bộc Phá Đạn phá nát phòng thủ của phi thuyền khí. Nếu có vài người dùng Bộc Phá Đạn đó, hoàn toàn có thể gây thương tổn cho Tiểu Không Hạm. Đương nhiên với điều kiện phải tiếp cận phạm vi ba dặm trong không gian. Thực tế một cá nhân muốn tiếp cận phạm vi ba dặm của tiểu không hạm không hề dễ. Nếu vũ khí này dùng trên tinh cầu. Phạm vi có thể đề thăng lên mười dặm cũng còn được.
"Ta có thể chế tạo một thứ giống phá linh pháo cầm tay nha."
Lạc Tinh cho ý kiến. Tiếp đó hai người nghiêm cứu thêm ba năm. Thần Cơ Pháo hoàn thành.
"Thử nghiệm đi."- Hà My Hảo hết sức vui vẻ, nhìn món vũ khí với ánh mắt chờ mong.