Tại sao Địa Tôn bát trọng lại giống như là công pháp luyện thể? Đó là do đặc thù nơi này linh khí yếu ớt. Quặng mỏ linh thạch chủ yếu là trung phẩm. Cho nên tìm khắp nơi cũng không thấy linh thạch cực phẩm có bao nhiêu. Cho nên qua triệu năm nghiêm cứu, mà tu tiên giả nơi này phát triển thành dạng nội ngoại kiêm tu. Dùng lượng biến để cho chất biến. Lấy lớn mạnh của cơ thể để nuôi dưỡng thần hồn. Tuy là so với cảnh giới tu tiên của cửu châu hơi khác biệt nhưng nếu so sánh tương đương thì có thể so như sau: Địa Tôn tam trọng đầu có thể so sánh với Chân Tiên cảnh, tam trọng tiếp theo có thể so sánh với Kim Tiên cảnh. Địa tôn thất trọng thiên trở lên có thể so sánh với Thiên Tôn cảnh... Thực tế Thiên Tôn cảnh của cửu châu không phải là một đại cảnh giới mà là một vách ngăn thì đúng hơn. Nó là bước chuyển giao giữa cảnh giới Kim Tiên và Đại La Kim Tiên mà thôi.
Qua ba canh giờ. Toàn bộ quá trình tiến giai hoàn tất, Lạc Tinh lúc này một lần nữa lấy lại thực lực Chân Tiên cảnh, hắn hiện giờ mới nhớ quần áo mình đã không còn do thiên kiếp đốt cháy. Đành lấy ra một quân phục mặt vào.
Lúc này, các thành viên của chiến Hạm Bộ cũng kéo đến chúc mừng.
"Ha ha.. Tiểu tử khá lắm. Không ngờ ngươi lại không thông báo ta biết đã độ kiếp. Nếu không, ta có thể lợi dụng quyền hạn, giúp ngươi mượn vào món bảo bối."- Võ Mạnh Hùng ha ha cười nói.
"Chà...tức chết ta rồi, không ngờ chỉ dùng năm trăm năm, ngươi đã từ thập trọng thiên tăng lên Địa Tôn."- Hứa Nhật Thành tỏ vẻ mặc ganh tị. Đương nhiên là hắn chỉ gang tị bình thường, không hề có ý xấu.
"Được rồi. Đa ta mọi người đã đến chúc mừng. Chúng ta đi Hoàng Kim Lâu ăn vài món ngon nào." - Lạc Tinh mỉm cười nói.
"Tốt ah.. " - Đám đông nhiệt liệt ủng hôi. Hoàng Kim Lâu các món ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng với tu tiên giả, giá cả lại quá mắc, không phải lúc nào cũng có thể đến thưởng thức. Nhất là tu tiên giả còn nhiều việc để lo. Đến cảnh giới như bọn họ thực tế phần lớn đã có hậu nhân, người thân.Không thể vì một bữa ăn mà lại mất đi lượng tài phú nuôi vài ngàn hậu nhân cảnh giới Hoàng Giai.
Đêm đó, Lạc Tinh uống khá nhiều rượu.
Cũng sảng khoái giải đáp một số kiến thức về tứ đại thiên kiếp cho Hà Tiểu Xuân và Hứa Nhật Thành nghe. Dù sao đây là cửa ải mà hai người sẽ trải qua trong tương lai.
Lúc gần tàn tiệc. Hà Tiểu Xuân truyền âm hỏi :
"Ngươi là Ngân Giáp Tu sĩ cướp được Thăng Tiên Quả. Chớ chối ta, nếu không thì làm sao có thể trong năm trăm năm tiến lên Địa Tôn cảnh giới?"
"Cũng như ngươi là kẻ lấy được Thăng Tiên Căn nha. Ta nghĩ chừng hai trăm năm nữa. Địa Tôn cũng đến phiên ngươi." - Lạc Tinh nháy mắt với Hà Tiểu Xuân. Mấy trăm năm rồi. Lạc Tinh cũng đọc một số bí điển. Thấy có ghi rõ công dụng của Thăng tiên căn. biết nó công dụng còn tốt hơn Thăng tiên quả vô số lần. Nhưng là bằng hữu, Lạc Tinh cũng không tiện tranh dành làm gì, nếu không hắn có thể thần không biết quỷ không hai giết người đoạt bảo rồi.
"Này, hai ngươi mắt trao mày liếc, muốn gì? Hay đã động lòng phàm." - Hứa Nhật Thành đã say khước vỗ vai Lạc Tinh nói.
"Hừ... ngươi uống tiếp đi." - Hà Tiểu Xuân đỏ mặt gắt giọng.
"Này, trúng tim đen rồi ư. Ha ha... Ui Da...." - Hắn chưa dứt lời đã bị nàng ta dùng thủ pháp gì, cách không nhéo người rồi.
Lạc Tinh nhìn hai người bằng hữu hỗn chiến. Cảm giác lâu rồi hắn chỉ lo tu luyện, cảm giác thật tẻ nhạt. Đúng là nhân sinh nên có vài bằng hữu tâm sự mới tốt. Tiếp đó, Lạc Tinh lại nhớ các chiến hữu của mình ở Cửu Châu. Thời gian gió thoảng mây trôi, mấy vạn năm trôi qua rồi. Ai còn ai mất, thật là khó nói.
Lạc Tinh trở thành Địa Tôn, xem như phải chuẩn bị lên đường phục vụ quân đội. Dù sao tình hình chiến ma tinh vực vốn đâu yên bình. Có lẽ Lạc Tinh sẽ được cử về làm một Trung Hạm Trưởng của Phi Lang Chiến Đoàn.
Tuy nhiên, Hắn chưa kịp đi thì đại sự phát sinh.
Lúc đang nhập định củng cố cảnh giới bỗng như có tiếng gì nổ nát trong tâm khảm. Một ánh sáng lóe đến từ sâu thẳm trong tâm thức, như muốn tiêu diệt thần hồn Lạc Tinh.
"Hừ..." Lạc Tinh bình tĩnh kích hoạt Âm Dương Thủy bích châu, một lực lượng to lớn tràn ra, kháng cự lại lực lượng vô hình kia.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Lạc Tinh mở mắt ra, hơi hoảng hốt: "Có lẽ nào?"
Hắn vội lao ra ngoài tìm hiểu. Tuy không ai hiểu nguyên nhân, nhưng theo diễn biến thì mọi việc đúng như hắn nghĩ.
Hà Thái Thiên, chủ nhân của Hồn Thạch Giới, một trong ba vị cự đầu của Chiến Ma Thiên Hà tử vong. Thực tế, nàng ta bị một cự đầu bên Phong Ma Thiên Hà phong ấn mấy chục vạn năm về trước.
Hà Thái Thiên cảm giác sinh cơ mình sẽ càng càng suy yếu, không còn khả năng trốn thoát. Nên nàng dứt phát dẫn bạo nguyên thần. Tung một kích cực mạnh, Đánh trọng thương kẻ vây khốn mình. Xem như ngọc đá cùng tan.
Hiện tại cái chết của nàng sảy ra oanh động cực lớn. Vô số người trực thuộc hồn thạch giới đều tử vong, linh hồn bị ma diệt.
Lạc Tinh một phần sau khi thành tụ Địa Tôn, được thiên kiếp tẩy lễ cơ thể thoát biến, hoàn toàn xem như là người tiên giới nên sự ràng buộc không quá lớn. Hắn lại có lực lượng bản thể hùng mạnh chống lưng nữa. Đổi lại dù địa tôn của Hồn Thạch Giới thì cũng sẽ bị đánh cho thần hồn bị trọng thương, cả đời không tiến giai được. Còn dưới Địa Tôn thì chỉ có con đường chết.
Khi hiểu rõ nguyên nhân, Lạc Tinh vô cùng thất lạc. Trần A Bích kẻ có duyên nợ một đêm với mình, thêm mấy vị đệ tử như hoa như ngọc trong Hồn Thạch giới, Hoàng Mỹ Lan và Hàn Linh Lung cứ thế tan thành hư vô theo. Lúc trước hắn còn định khi nào thực lực ngang bằng Hà Thái Thiên sẽ tìm nàng ta nhờ mang ra hai vị đệ tử của mình rời khỏi đó.
"Hừ... Phong Ma Tinh Hà. Ta muốn tận diệt các ngươi. Trả thù cho các nàng."- Lạc Tinh lúc này vô cùng điên cuồng. Cũng may lý trí nhanh chóng bình tĩnh lại. Chưa kịp suy nghĩ đối sách, thì lúc này, lệnh tổng động viên mở ra. Tất cả thành viên của Chiến Hạm Bộ cũng chuẩn bị lên đường bù đắp thiếu hụt về quân số cho các phân bộ.
Do có thực lực xem như nằm trong tốp bốn người mạnh nhất hiện tại của Chiến Hạm Bộ. Lạc Tinh được cấp cho một chiến hạm dài sáu mươi sáu dặm, rộng mười tám dặm, cao chín dặm. Đây là một loại soái hạm. Tuy thể tích nhỏ gấp đôi lần Phi Lang chiến hạm năm xưa của Hà Thiên Cầm. Nhưng do mới được chế tạo thời gian gần đây, nên có nhiều cải tiến đáng kể so với loại soái hạm khác, vốn chế tạo từ vài vạn năm trước. Tầm bắn chủ pháo cũng đạt hơn ba ngàn dặm, Ba mươi sáu Đại Linh Pháo tầm bắn mạnh tối đa ở khoảng cách tám trăm dặm. Soái Hạm này sức chứa tối đa chín trăm tiểu không hạm. Trên tàu có thể có nơi trú ẩn cho ba mươi vạn binh sĩ.
"Trần Tiểu Ngư, đây là tinh hoa của Linh Văn Bộ và Khí Tài Bộ trong vạn năm nay. Ngươi hiểu không." - Phùng Hải Quân nói. Hắn ta giao ra thứ này cũng hết sức đau lòng. Nhưng do Lạc Tinh mấy trăm năm nay tuy không gia nhập Linh Văn Bộ nhưng thỉnh thoảng vẫn phụ giúp lão những thắc mắc về kiến tạo linh văn, đưa ra nhiều ý kiến khá hay. Xem như giúp đỡ khá nhiều cho Linh Văn Bộ. Lão cũng xem Lạc Tinh như bằng hữu, thậm chí nếu tuổi Lạc Tinh không quá trẻ thì lão cũng xưng luôn 1 tiếng sư phụ cho trọn tình rồi.
"Ngài yên tâm. Ta sẽ không phụ kì vọng. Sẽ khiến Chiến Long Soái Hạm này chói sáng không thua tứ đại soái hạm hiện tại."
"Ta cũng khá tin tưởng ngươi. Trên soái hạm này còn nhiều bộ phận chỉ là ý tưởng. Hi vọng có thời gian ngươi nên hoàn thiện nó, giúp nó trở thành soái hạm hùng mạnh nhất chốn tinh không."
"Được... ngài yên tâm. Vậy còn binh sĩ thì ta lấy ở đâu?"
"Cái đó.thì ta chịu."- Phùng Hải Quân lắc đầu, chuyện này Lạc Tinh phải tự giải quyết rồi.
Vấn đề đau đầu này thật là nan giải.
Lần này xuất phát có bốn soái hạm, nên người thiếu trầm trọng.
Thực tế kể cả Tiểu Không Hạm cũng thiếu người điều khiển. Đây là chuyện hi hữu, mấy vạn năm nay mới có. Dù sao hiện tại gần một phần ba binh sĩ của Chiến Ma Tinh Vực mất đi mà.
Trên Chiến Long Soái Hạm của Lạc Tinh sức chứa một ngàn Tiểu không Hạm, số thực tế là gần 900 chiếc. Nên Lạc Tinh đành xin xỏ Phùng Hải Quân đổi sáu trăm chiếc tiểu không hạm lấy năm ngàn phi thuyền khí trong kho bù vào. Số phi thuyền khí này không phải hoàn hảo, mà có phân nữa bị hư hỏng vài bộ phận nhỏ nên cất trong kho chờ sửa chữa.
Chiến tranh đến lúc gay cấn, nên lão cũng đồng ý. Tiếp đó lại dốc hết vốn luyến mười vạn năm nay ra giao cho Lạc Tinh một số linh kiện mới, cũ các loại để hắn có rảnh thì sửa chửa.