Hùng Thiên Đại Lục

Chương 502: Địa Tôn Nhị Trọng Thiên



Lần này cảnh giới lại tăng cao

Địa Tôn nhị trọng xứng anh hào

Bao nhiêu năm nữa mình về lại?

Chốn cũ người xưa lòng xuyến xao!

...

Lúc này, một tòa tháp linh thạch được dựng trước mặt hắn.

Lạc Tinh bắt đầu công kích vách ngăn cảnh giới, nói cách khác là khai phá tiềm năng của Lục Phủ Ngũ tạng. Lần trước xông phá lên Nhất trọng thiên thì thần hồn sẽ lột xát. Còn lần này, mục tiêu là làm cho Tạng Can(gan) và Phủ Đởm(mật) của hắn lột xác lên cấp độ sinh mạng cao hơn.

Tạng đầu tiên, Gan là là nơi tích lũy và phân bổ năng lượng cho cơ thể. Mật dù tim là bộ máy bom máu đi khắp nơi. Nhưng trong quá trình vận chuyển đó, nguồn năng lượng dư thừa đó phần lớn sẽ được rút về gan. Một số chất độc hại không tốt cũng được gan loại bỏ. Còn Phủ thứ hai, mật là cơ quan giúp cơ thể tăng tốc độ chuyển hóa linh lực hấp thụ từ đan dược, thức ăn, linh thạch. Lại có tác dụng điều tiết trạng thái tinh thần. Lạc Tinh điểm mạnh là linh thức, nên nó sẽ giúp ích khá nhiều. Do từ huyền giai nhất trọng thiên tới thập trọng thiên bản thân Lạc Tinh ăn đan dược như ăn kẹo. Nên hiện tại hắn phải nhanh chóng tăng sức mạnh của gan và mật lên là đúng đắn.

Thứ hai, Lạc Tinh chọn ngũ hành thuộc hệ mộc trước là do công pháp hắn chủ tu đầu tiên là Mệnh mộc. Nên xác xuất thành công sẽ tăng cao hơn, làm tiền đề tiến bộ sau này.

Cứ như vậy, quá trình điều khiển linh lực tiến đến bổ sung bồi bổ cho Gan và Mật diễn ra liên tục. Có linh thức cực mạnh hỗ trợ, luôn luôn canh chỉnh hai cơ quan hấp thụ nguồn linh lực tràn vào. Lạc Tinh nhanh chóng phá gông cùm...

"Xoẹt....Xoẹt..."- Sắp thành công rồi. Lạc Tinh vui vẻ, nhưng nhìn lại số linh thạch cấu thành trận pháp cung cấp linh thạch hầu như tan thành bột phấn.

"Không thể kiếm củi ba năm lại hư trong một giờ."-

Lạc Tinh cắn răng, hơn năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm tiếp tục bay ra.

"Khởi..."- Vạn Mộc Chiết Linh Thuật cấp tốc vận chuyển. Số linh thạch lại như bọt biển tan ra bằng tốc độ cực nhanh.

"Nào....Tạch...." Bên sâu trong cơ thể, Gan và Mật đang ngày phát sáng rực rỡ, như muốn phá nát gông cùm.... Vách ngăn cảnh giới lần này không còn có khả năng kìm hãm Lạc Tinh được, vô số tiếng vỡ vụn vang lên.

"Xoẹt...Xoẹt..." Cả hai cơ quan tạng, phủ thật sự thoát biến. Trở nên sáng chói một màu xanh biếc, tỏa ra nguồn năng lượng hệ mộc cực kì tinh thuần. Một cảm giác thư sướng trào dâng trong lòng Lạc Tinh.

"Hà... Phê quá."

Thử vận chuyển linh lực, tốc độ, sức mạnh đều tăng vài lần. Đặc biệt, Lạc Tinh có thêm năng lực tích trữ năng lượng vào hai bộ phận gan và mật. Để trong trường hợp đặt biệt, hắn có thể kích phát ra, làm át chủ bài cho mình. Hắn jhas vui vẻ, thực lực tăng nhanh sẽ giúp hắn có cơ hội về cố hương nhanh hơn. Nơi đó có người thân đang đợi. Con yêu, vợ hiền, chiến hữu mấy vạn năm chưa gặp rồi...

Sau một tháng bế quan củng cố cảnh giới. Lạc Tinh bước ra ngoài.

"Trần Soái... người tấn cấp."- Nhìn linh lực Lạc Tinh vẫn chưa thu phát tự nhiên, nên lập tức bị chú ý.

"Uhm..."

"Chúc mừng Trần Soái nha." - Hà Tiểu Xuân vui vẻ nói. cặp mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

"Ngươi cũng cố gắng ah."

Lạc Tinh khẽ gật đầu, rồi đi ra khỏi sóai hạm.

Nhìn khoảng tinh không rộng lớn. Trong lòng hắn vô cũng ưu tư. Lần này tấn cấp thành công, nhưng tiêu tốn thêm một ức linh thạch thượng phẩm so với dự định.

Đây là tích lũy hơn tám trăm năm nay của tòan bộ khu vực mình quản lý. Dù sao nơi này nuôi đến hai mươi vạn con người. Với đà này lại cần thêm ít nhất hai ngàn năm tích lũy mới đủ số hắn muốn.

Lạc Tinh thấy ngày viễn chinh của mình còn xa.

Lạc Tinh sao một phút trầm tư rồi mỉm cười:

"Vứt luôn soái hạm cho rồi." -Bản thân hắn từ khi nào lại cứ gắn chặt vào chiếc soái hạm lớn này vậy. Hắn là tu tiên giả, không phải cần danh vọng, địa vị. Mong muốn mang soái hạm chỉ là muốn trả thù giùm những vị hồng nhan, đệ tử. Lại sợ cá nhân hắn không chống lại vị chủ nhân Phong Ma Thiên Hà kia. Kẻ này có thể là Địa Tôn Thất Trọng thiên trở lên.

"Ta có thể đi theo hướng khác."-

Lạc Tinh sau khi suy nghĩ xong lại vùi đầu vào tu luyện, không nhìn đến ánh mắt u oán của một người nào đó. Lần tu luyện này kéo dài vài trăm năm.

"Này... Ta thấy Trần Soái bị làm sao vậy. Mấy ngàn năm nay chỉ là tu luyện và tu luyện. Ta ngưỡng mộ danh tiếng ngài ấy, mới xin đến Chiến Long Quân Đoàn. Ngờ đâu chẳng được một lần xông pha tinh không. Chí trai hùng anh của ta sắp hoang phế rồi."- Một viên Tiểu Hạm Trưởng buồn chán tán gẫu nói với bạn mình. Hắn không biết, ở cảnh giới Địa Tôn. Lạc Tinh hầu như có thể nghe rõ tất cả lời nói của kẻ khác về mình dù có xa vạn dặm, đương nhiên điều kiện là kẻ đó cảnh giới dưới Địa Tôn.

"Ta nghe nói là ngài ấy vì trốn tránh tình cảm của Hà phó soái, nên một mực không ra. Đúng là đáng tiếc ah. Hà Phó Soái người ta là tiên nữ hạ phàm mà."-

Hắn vừa dứt lời thì..."Rầm." - Kẻ vừa nói chuyện đó như một ngôi sao sáng bay ra xa.mấy trăm mét, va vào vách soái hạm rồi rơi xuống đất, Sống chết không rõ.

"Ài... Đúng là nghé con không sợ cợp."- Các Lão binh mặc niệm cho kẻ xấu số. Dám nói xấu địa tôn cường giả. Đúng là chán sống.

Lạc Tinh lúc này bắt đầu đi ra. Không phải vì phiền lòng, mà hắn thật sự có chuyện cần làm.

"Tiểu Xuân."- Lạc Tinh gọi.

"Này, ngươi đừng tưởng lời tên kia là thật."- Hà Tiểu Xuân cũng hơi bối rối.

"Này, ta đâu có nhàm chán vậy. Nàng thông báo ban chỉ huy. Ta có chuyện cần nói."

Nửa canh giờ sau. Những người lãnh đạo của Chiến Long quân đoàn đã có mặt đầy đủ.

"Hôm nay, ta có chuyện muốn nói. Đó là truyền chức vị Chiến Long Soái Đoàn lại cho Hà Tiểu Xuân."

"Hả... Sao có thể." - Hà Tiểu Xuân thấy có gì đó không ổn.

Mọi người cũng nhao nhau bất ngờ.

"Ta dự định đi xa. Nên có lẽ sẽ không tiếp tục dẫn dắt các người được."- Lạc Tinh bình tĩnh nói.

"Trần Soái... người thật sự đi?"- Hà Tiểu Xuân hơi lạc giọng.

"Uhm... Ta phải đi. Chúc nàng tiên lộ rộng mở."- Lạc Tinh khẽ động ý niệm, một lệnh bài soái trưởng bay đến trước mặt Hà Tiểu Xuân, nàng chưa kịp định thần hắn đã biến mất.

Mọi người hơi thất lạc, vị chủ soái họ vô cùng sùng bái cứ thế đã rời đi.

Tuy nhiên việc Hà Tiểu Xuân làm soái trưởng không ai có ý kiến. Soái Hạm này thực tế chỉ có nàng là Địa Tôn tu sĩ. Hứa Nhật Thành thì đã quay về Phi Hổ Chiến đoàn mấy năm trước. Nên ngoài Hà Tiểu Xuân ra cũng không còn ai có khả năng lãnh đạo.

Lúc này, Hà Tiểu Xuân thần thức vẫn dõi nhìn theo về phương xa. Nàng hơi thất thần lẩm bẩm:

"Chúng ta là người hai thế giới thật ư? Còn gặp lại không?" Có lẽ nàng đã biết đáp án từ lâu, nhưng khi đối mặt cũng thật sự đau lòng.

"Bảo Trọng..." Một âm thanh vang vọng trong tâm hồn nàng.... Âm thanh này có lẽ là lần cuối nàng được nghe...

...

Lúc này Lạc Tinh đang an vị trên một Tiểu Không Hạm. Đây là hắn tốn trăm năm cải tạo từ một Tiểu Không Hạm cướp được của một cường giả Địa Tôn thuộc Phong Ma Thiên Hà.

Ban đầu nó vốn thuộc loại cực phẩm.

Sau đó, Lạc Tinh lại bỏ công sửa chửa lại toàn bộ. Không cần người điều khiển trực tiếp. Mà thay vào đó, khí linh Thiên Lan có thể làm trung tâm điều khiển toàn bộ, hoàn toàn thay cho ba bốn trăm hoàng cấp binh sĩ. Mà tốc độ xử lý còn tăng gấp mười lần tiểu không hạm bình thường. Có thể nói một Tiểu Không Hạm này có thể chống cực hơn ba mươi Tiểu Không Hạm khác dễ dàng.

"Thiên Lan, xuất phát thôi."

"Tuân lệnh chủ nhân."- Giọng nói mềm mại vang lên. Tiếp đó, Tiểu Không Hạm phóng vút vào hư không.