" Ngươi đành lòng cho nó đi à. Một Địa tôn tam trọng thiên đó nha." - Nhìn Thủy Long rời khỏi, Lê Minh Phương cười nói.
"Không sao. Dù gì hắn cũng giúp ta nhiều việc."- Lạc Tinh lắc đầu. Đã nhiều lần hắn nghe Lê Minh Phượng giải thích. Đây là vành đai ngăn cách giữa các tiên vực. Tuy không phải tiên vực nào cũng có lớp ngăn cách mạnh yếu giống nhau. Nhưng do Tứ Phương tiên vực là cổ lão tiên vực. Bốn nơi đó sự phân bố linh khí khác biệt rõ ràng hơn các tiên vực khác. Nên tạo ra sự chênh lệch lớn về mặt cấu trúc của vật chất. Để đi xuyên qua lớp màng ngăn cách này cần bay cả vạn năm. Nhất là, không thể dùng tiểu không hạm, vì nó không chịu tải nổi áp lực của cả hai tiên vực va chạm. Cơ thể lý tưởng để đi xuyên qua phải là Lục trọng thiên trở lên.
"Này ngươi suy nghĩ sao? Có nên tấn cấp trước khi đi."
"Không cần."
"Tốt... Xuất phát."
Cả hai bắt đầu bay thẳng vào lớp màng màu tím.
"Chú ý bay theo ta. Lạc ráng chịu."
Lê Minh Phượng bay trước, Lạc Tinh không nhanh không chậm bay theo. Lúc này đang ở bên ngoài. Nên áp lực cũng chưa quá lớn, nhưng cũng đỷ để cả hai không thể nào thực hiện không gian na di hay thuấn di được.
Một mạch bay mười năm. Nơi này không có gì, chỉ là một khoảng hư vô. Rất dễ mất phương hướng. Thỉnh thoảng, Lê Minh Phượng lại dừng lại. Lấy Tinh Đồ ra quan sát. Trên đó có một điểm chớp nháy báo hiệu vị trí của bản thân so với hằng hà sa số các điểm nhỏ của các tinh hệ của tiên vực.
"Đi hướng này."
Cứ thế cuộc hành trình suốt một ngàn năm. Lạc Tinh bắt đầu hiểu tại sao Địa Tôn Lục trọng thiên mới xuyên qua được. Chưa vào đến trung tâm, mà áp lực bốn phía đè lên cơ thể đã hơn trăm lần. Thứ hai, trong này là linh lực hỗn loạn, cơ thể hắn không hấp thu được linh khí để bổ sung cơ thể. Cũng may để bắt đầu hành trình, cả hai đã tích lũy một lượng lớn linh thạch, để có thể bổ sung khi linh lực bản thân bị giảm xuống.
Một ngàn năm sau, áp lực tăng lên 200 lần. Cả hai bắt đầu bay với tốc độ cực kì chậm.
Tình cảnh vô cùng nhàm chán. Nếu như lúc trước Tiểu Không Hạm bay mấy vạn năm nhưng hình ảnh thay đổi liên tục không nhàm chán, thỉnh thoảng lại có thể đến một tinh cầu nào đó nghỉ ngơi. Nhưng mà nơi này, đã qua hai ngàn năm di chuyển. Không gian xung quanh chỉ có duy nhất một màu tím. Lại không có bất kì vật chất nào ngoài hai người.
"Ài... Ta nhìn ngươi riết cũng đâm ra chán. Hay ngươi nói ra vài bí mật bản thân tiêu khiển." Lê Minh Phượng truyền âm.
"Ta bí mật khá nhiều, ngươi muốn nghe cái gì."
"Quê hương, gia đình, lý tưởng."
Lạc Tinh cũng rảnh rỗi, nên kể sơ lược một chút. Tuy sơ lược thì cũng tốn cả năm trời, đương nhiên các phần quan trọng bị hắn lượt bỏ.
Ta kể xong có phải chăng đến phiên ngươi?
"Ta có gì mà kể."- Lê Minh Phượng vẫn tiếp tục bay đi.
"Thí dụ, tiểu sử, nguồn gốc của ngươi. Ngươi có học 《Thái Thượng Thiên Không Quyết 》không? Trong Các phân thân của ngươi, ai là người cảnh giới cao nhất?"
"Ngươi nói gì ta không hiểu."
"Hừ... cứ giả trang đi."- Lạc Tinh thấy nàng ta không nói cũng không thèm hỏi. Thực tế tuy nàng giả trang rất tốt. Nhưng chung đụng mấy vạn năm. Lạc Tinh một vài lần dùng âm dương nhãn nhìn ra ngụy trang của nàng. Phải nói nàng giống Lê Bích trân, Lê Thái Tú, Lê Tú Trân như đúc. Lạc Tinh không tin các nàng không có quan hệ gì. Thái Thượng Thiên Không Quyết của Lạc Tinh vốn học được từ Lê Thái Tú đó thôi. Có lẽ Lê Minh Hoàng này là chủ thể của các nàng. Còn vì sau nàng ta lưu lạc xa xôi vậy thì không biết được.
Đúng lúc này, Lê Minh Phượng cặp mắt ánh lên vui mừng.
Nàng dừng lại nhìn phía trước.
Lạc Tinh cũng quan sát. phía trước có Bốn hố đen, không phải nói là bốn Trùng động với bốn màu riêng biệt. Đây là những màu sắc đẹp nhất trong mấy ngàn năm nay mà hai người nhìn thấy. Vì đã lâu rồi họ chỉ tiếp xúc một màu tím duy nhất.
"Đây là đường hầm không gian."
"Đúng vậy. Theo ghi chép, đường hầm không gian nơi này nếu màu xanh lá sẽ là nơi chuyển dời đến Đông Phương tiên vực. Màu xanh biển chuyển đến Bắc Phương tiên vực, màu đỏ là Nam Phương tiên Vực, màu trắng là Tây Phương tiên vực."
"Này, ngươi có gạt ta chăng? Thế sao đó giờ ngươi không nói?"
"Ta rảnh đâu mà gạt ngươi, chẳng qua vị trí các Trùng Động này thay đổi theo thời gian, Lúc có lúc không mà thôi, không ngờ chúng ta may mắn bắt gặp, nếu ngươi thích di chuyển thêm sáu ngàn năm nhàm chán thì không cần vào."
"Được rồi, Ta cảm giác với áp lực đã lên ba trăm lần, đúng là ăn không tiêu. Còn ngươi, muốn đi về đâu, tìm thiên nhân quả à."
"Ta giống ngươi, tìm đến tinh đồ này không vì Thiên Nhân Quả. Nhưng mục đích ta muốn đi Nam Phương Tiên Vực. Ta đã tìm hiểu kỹ, Thiên Nhân Quả thực tế không ở tứ phương tiên vực. Mà nó ở Đại Thiên Tiên Vực."
Nàng khẽ nói, sao đó lấy một quả cầu ra truyền một đoạn trí nhớ vào đó.
"Sau này muốn tìm Thiên Nhân Quả thì đến đây. Nhưng ta nghĩ với thực lực hai chúng ta, đến đó khác nào tự sát."
"Cũng đúng, nếu dễ lấy vậy, nó đã không còn rồi." - Lạc Tinh gật đầu đồng ý. Tinh đồ tồn tại mấy chục vạn năm vẫn chưa có ai đạt được Thiên Nhân Quả thì độ khó có thể tưởng.
"Được rồi... cuộc vui nào mà không tàn. Chúng ta tách ra. Có duyên sẽ gặp."
"Này, trước khi đi. Gãy ta nghe một tiếng đàn đi."
Lạc Tinh gật đầu, làm bạn mấy vạn năm, hay người cũng xem như là tri kỷ.
Đánh một bài chia tay:
"Ta... nhìn ai kia sắp đi
Lòng quyến luyến... muốn nói
Nhưng chẳng... thành câu
Cầm âm... như đang vọng xa
Báo tin... chia tay não nề...
Nguyện cầu... ai luôn gặp may
Yên lành... vượt bao gió sương
Tiên Vực Nam Phương
Em đi về đâu?..Tình mình còn đâu?"
Tiếng đàn vừa dứt. Lê Minh Phượng gật đầu, tiếp đó như một cơn gió lao vào một trùng động màu đỏ rực.
Lạc Tinh cũng vậy, nhưng hắn bay đến trùng động màu xanh lá.
"Thiên Lan, bảo hộ ta."- Một bộ giáp màu trắng bạc bao phủ toàn thân. Lạc Tinh nhanh chóng mất hút vào trùng động.