Hướng Ánh Nhìn

Chương 7: Dưới gốc phượng vĩ



Chương 7: Dưới gốc phượng vĩ

16:50 Chiều

“...”

Không gian lúc này yên lặng hơn bao giờ hết. Thịnh vẫn nhìn phía tôi chờ đợi lời hồi đáp.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, một sợi dây vô hình như trói chặt, thôi thúc tôi hãy ở lại.

“Đc..Được thôi”

Tôi đồng ý lời thỉnh cầu, quay vào lớp ngồi tại bàn đầu tiên.

Thịnh quay mặt hướng xuống, ý thức được tình huống vừa nãy, tay cậu cầm chổi quét ngày càng nhanh hơn.

Tiếng chổi “soàn soạt” lấn át đi tiếng tim tôi đập và làm giảm lại bầu không khí ngượng ngùng.

Chúng tôi duy trì trạng thái đó đến khi ra về.

Thịnh ra nhà xe lấy xe đạp còn tôi đi bộ nên ra về trước.

Nhà chúng tôi đối diện nhau, tôi biết cậu đi xe và Thịnh cũng biết tôi đi bộ. Vậy nhưng chẳng ai dám ngỏ lời cùng về .

Lúc đầu, tôi lấy cớ là xe cậu không có yên sau nhưng đầu tuần trước tôi để ý thấy xe đã được lắp thêm rồi.

Có vẻ cậu không thích tiếp xúc với con gái nên tôi cũng ngại mở lời

Tiếng xe đạp sau lưng tôi ngày một rõ dần, tôi có thể nhận ra là cậu.

Chắc hẳn như bao lần chúng tôi sẽ lặng lẽ lướt qua dưới bóng gốc cây phượng.

Thỉnh thoảng trong khoảnh khắc ấy, Thịnh sẽ quay sang tôi nói đùa vài câu rồi nở một nụ cười rực rỡ. Và tôi sẽ thả chậm bước chân, ngắm nhìn bóng lưng cậu.

Cơn gió chiều nổi lên mang đến cảm giác mát mẻ, dễ chịu.

Lần này khác với những lần trước, Thịnh dừng lại cạnh tôi.

Gió làm tóc cậu bay bay, giọng cậu nhẹ nhàng nói:

“Nhiên, lên xe.”

“Tôi chở cậu về.”

Tôi vốn đã chuẩn bị tâm thế vẫy tay vào cậu vậy mà Thịnh lại ngỏ ý mời tôi làm tôi bất ngờ đôi chút.

Không cần đi bộ mà còn được ngồi với trai đẹp tôi đương nhiên đồng ý ngay, gật đầu cái dụp.

Bỏ qua sự ngượng ngạo khi ở trong lớp. Thấy trạng thái tự nhiên của tôi, Thịnh khẽ cười, cậu chống chân xuống, ngả xe vừa tầm về phía tôi để tôi lên ngồi.

Trên xe, tôi níu nhẹ vạt áo trắng đồng phục của Thịnh, mùi hương chanh nhè nhẹ quanh quẩn chóp mũi tôi thật dễ chịu.

Xe đạp tiến đến đoạn bờ hồ, tôi xuyên qua hàng cây vỉa hè nhìn đến cảnh hoàng hôn buông xuống.

Mặt trời đỏ hỏm to lớn xung quanh là vạt mây vàng cam trải dài thành màn trời rực đỏ. Cảnh trời đối với mặt nước tạo thành bức tranh lấp lánh, diễm lệ.

Sau lưng Thịnh tôi lén giơ bàn tay tạo thành hình chữ V  thì bị phát hiện , cậu ấy khẽ cười rồi giơ tay giống tôi.

Ánh chiều tà ấm áp phủ lên người chúng tôi in bóng trên mặt đất khắp con đường về nhà.

__________________________

Cuối tháng 10

“Ê chúng bây! không xong rồi!!!” tiếng thằng Huy lớp trưởng lớp gào lên, hớt hải chạy vào.

Như nghe thấy tín hiệu lớp tôi đã xô lại một chỗ bao quanh Huy, hò hét hóng chuyện. Mặt đứa nào đứa nấy sáng rực lên, miệng liên thanh nhốn nháo

Chẳng là hôm nay họp chi đoàn nói chính xác hơn là buổi hóng drama.

Tại đây các lớp trưởng sẽ được nghe báo cáo lỗi của các bạn học sinh, những sự việc, công việc trong tuần với độ hot và cập nhật mới nhất.

Tôi thì cũng không hóng lắm, chỉ nhích người từ bàn cuối phi lên bàn đầu kiếm đại cái chỗ bàn gần gần lớp trưởng một tí. Đầu ngửa lên nghiêng một góc 120°, tai vểnh hết sức để nghe xíu thôi.

Giữa bầy đàn, Huy mặt không hứng khởi lắm, nó thở dài, mở đầu đầy cảnh báo:

“Haiz hay thôi tụi mày chuyện cũng không hay lắm. Nói ra đau tim , tao sợ bọn mày không hô hấp kịp”

Tiếng lớp tôi nhôn nhao:“Ấy ấy… mày cứ nói thẳng đi”,“Bọn t chịu được” , “Không sao đâu”

Câu mở đầu của thằng Huy lớp tôi cũng đã quen. Thảo nào về sau cũng là câu chuyện giật gân, kịch tính của mấy học sinh như vụ đánh ghen bữa trước, yêu đương, trộm sổ đầu bài, tiệc buffet trên lớp ..v.v

Thấy lớp tôi hào hứng quá nên Huy kể luôn giọng vẫn man mác buồn:

“Tuần sau trường tổ chức thi tháng.”

“...”

Lớp tôi im bặt. Huy nói tiếp:

“ Năm nay là năm đầu tiên nhà trường tổ chức nhằm nâng cao ý thức học tập, rèn luyện nên cuối tháng nào cũng sẽ có bài thi và xếp hạng từng đợt”

Câu đầu tiên lớp tôi đã hoá đá sang câu thứ hai đã có vài đứa lên cơn co giật, nhồi máu cơ tim loạng choạng lùi về sau. Những đứa tỉnh táo thì miệng luôn mồm chửi thề:

“ Đ*m!!! trường quỷ”, “Vl thiệt chứ”, “Thi cái qq!!”

“Tụi bây theo tao ký đầu người đề ra cái hình thức chó m* này”

“Là phụ huynh đề nghị nhà trường triển khai và báo kết quả mỗi tháng” Huy tiếp lời. Cắt ngang lũ bạn đang xồng xổ chuẩn bị đi ra

“...”

H..ha bố mẹ báo con quá.

Lớp tôi sau đợt sốc tâm lý thì mỗi đứa một góc trầm cảm  . Lặng lẽ nuốt hết cay đắng vào lòng, chấp nhận con đường số phận.

Trái ngược với lũ bạn thì tôi thấy vậy cũng tốt. Tạo điều kiện rèn luyện khả năng, va chạm nhiều hơn. Tôi muốn xem năng lực của mọi người để cố gắng.

Vì mục tiêu bây giờ của tôi là đứng đầu khối cuối học kì.

Trường A hàng năm sẽ có suất học bổng cho học sinh đứng đầu mỗi học kỳ, tôi cần suất học bổng đó để chu cấp một phần tiền học.

Thật ra tôi có số tiền trợ cấp hàng tháng từ hai nguồn, đó là từ hai người đã từ chối nhận tôi. Vì bản thân không muốn phụ thuộc vào nó nên tôi mới cố gắng hạn chế nhất có thể trong phạm vi  và học bổng chính là thứ tôi muốn.

Thịnh nhìn tôi có biểu cảm bình thản nên tò mò hỏi:

“ Nhiên không lo lắng à?”

Thịnh hỏi tôi trong khi cậu ta cũng bình thản như vậy thậm chí còn đang chơi điện thoại đoạn thằng Huy đưa ra tuyên bố sốc.

“Có chứ”.Tôi đáp lại lời Thịnh

Chỉ là giữa lo lắng thì tôi thấy mong chờ hơn thôi. Tôi còn một tuần để ôn thi tháng.