Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 13



Không một kẻ nào ngờ tới, kể cả chính bản thân Chu Phi, mặc dù cho rằng có lẽ Bao Tử vẫn không phải đối thủ của Trang Yến như xưa, nhưng anh ta không ngờ, Bao Tử sẽ dễ dàng thất thủ đến vậy.

Thậm chí Chu Phi còn nghi ngờ, Trang Yến từng rút khỏi làng quyền anh thật đấy à?

Qua một hồi lâu, mọi người dưới võ đài mới lấy lại tinh thần, vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng trận thắng đẹp mắt vừa rồi của Trang Yến, bọn họ cũng đồng thời hiếu kỳ không biết rốt cuộc người thanh niên tóc dài ăn mặc như nghệ thuật gia này có lai lịch thế nào.

Bao Tử nằm trên mặt đất, híp mắt ngước nhìn Trang Yến, Trang Yến cõng ánh mặt trời, ngũ quan ẩn trong bóng tối, chẳng thể nhìn rõ.

Cậu ta chớp mắt mấy cái, nghe tiếng vỗ tay như thủy triều bên dưới, trong phút thất thần cảm giác mình giống như lại trở về buổi tối năm xưa khi Trang Yến bắt được đai lưng vô địch, ánh đèn lam và tím thay nhau rọi lên khuôn mặt của anh, khi ấy anh cũng cười như vậy.

Trang Yến cúi người, chìa tay về phía Bao Tử đang nằm trên đất, Bao Tử nhếch môi cười, đặt bàn tay vào tay Trang Yến, Trang Yến thoáng dùng sức, Bao Tử cứ vậy được kéo lên.

Cậu ta khoác tay lên bả vai Trang Yến, cả người gần như treo trên người cậu, cậu ta than thở với Trang Yến: "Đại ca lần này anh ra tay nặng quá, anh nhìn cằm thằng em anh đi này, tím đen hết cả rồi", chỉ có điều giọng điệu cậu ta lại rỉ ra vui sướng khó lòng nén lại.

Chu Phi vỗ vỗ bả vai Trang Yến, tò mò hỏi cậu: "Anh thấy mày bây giờ còn mạnh hơn hồi xưa ấy chứ, mày luyện tập kiểu gì đấy?"

Trang Yến biết thân thủ của mình quá nửa là có liên quan đến anh cá dưới đáy biển sâu, chỉ là lời này nói ra chẳng ma nào tin, cậu đành qua quýt đáp lại: "Luyện bừa thôi anh."

Chu Phi vỗ vai Trang Yến thêm cái nữa: "Luyện giỏi đấy, không ngừng cố gắng nhé."

Xem tình hình hôm nay rốt cuộc Chu Phi cũng có thể yên tâm về Trang Yến, khoảng thời gian trước ngày thi đấu Trang Yến chỉ cần giữ vững trạng thái huấn luyện bình thường là được, nếu không có gì ngoài ý muốn, vượt qua trận đấu vòng loại là chuyện đơn giản, muốn giành được hạng đầu chung kết đoán chừng cũng chẳng mấy khó khăn.

Trang Yến và Chu Phi nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ Bao Tử, sau khi hai người bọn họ rời đi, các hội viên khác còn thò đầu ra ngoài nhìn theo bóng lưng Trang Yến, muốn biết rốt cuộc người đàn ông trông giống nghệ thuật gia này có lai lịch thế nào.

Bọn họ chụm đầu rỉ tai, trao đổi suy đoán của mình.

"Sao tao cứ thấy cậu ta giống giống Trang Yến ấy nhỉ?"

"Mày nằm mơ à? Trang Yến chết tám đời rồi, sao có thể xuất hiện ở nơi này, zombie chắc?"

"Chỉ là giống giống thôi mà, hay là bà con anh em các kiểu của Trang Yến?"

"Sau này cậu ta có đi đánh giải quyền anh nhà nghề không nhỉ?"

"Chắc có chứ, mạnh thế mà không đi thì tiếc lắm."

...

Sau khi Bao Tử tiễn Trang Yến và Chu Phi lên xe trở về, cậu ta vừa trở lại câu lạc bộ đã bị đám hội viên bao vây, líu líu lo lo hỏi cậu ta: "Ông chủ ông chủ, anh chàng vừa nãy là ai đấy?"

"Cậu ta ghê gớm phết đấy."

"Sau này cậu ta có đi thi đấu quyền anh không? Tên là gì thế?"

...

Đủ các loại ô nhiễm tiếng ồn tụ vào một chỗ, Bao Tử nhếch mép, cười đầy bí ẩn, trả lời đám người: "Mọi người sẽ biết nhanh thôi."

Cậu ta tin rằng, Trang Yến sẽ sớm trở lại võ đài một lần nữa.

Mỗi tội mọi người không hài lòng lắm với câu trả lời của Bao Tử, nhao nhao xì xì mấy tiếng, quay đầu tản ra nên làm cái gì thì làm cái đấy.

Không chỉ có vậy, có cậu còn vỗ vỗ bả vai Bao Tử, lắc đầu nói: "Ông chủ, tư thế ngã xuống vừa rồi của cậu mất mặt quá thể đáng."

Bao Tử: "..."

Bại bởi người từng đoạt đai vô địch mất mặt hả? Mất mặt hả!

Mặc dù thời gian hơi ngắn một chút.

Trên xe, Chu Phi nói với Trang Yến: "Trước anh còn tưởng phải sắp xếp cho mày huấn luyện phục hồi, bây giờ xem ra chẳng cần nữa, bình thường tập luyện thế nào tự mày cũng biết, anh không muốn nói nhiều, cứ chuẩn bị cho tốt nhé."

Trang Yến gật đầu một cái, Chu Phi lại hỏi cậu: "Chuyện diễn đàn cần làm sáng tỏ giúp mày không?"

"Không cần."

Chu Phi không nói thêm nữa, hai người đến tiệm thịt nướng đánh chén một bữa, uống bảy tám chai bia, lúc Trang Yến tính tiền Chu Phi khoác vai cậu dặn dò: "Sau hôm nay mày không được ăn bừa phứa đâu đấy."

Trang Yến tự mình hiểu rõ, Chu Phi vỗ vỗ vai cậu, "Anh phải về nhập hàng đây, có gì mày cứ gọi điện thoại cho anh là được."

Trang Yến gật đầu, dặn dò một câu đi đường cẩn thận, Chu Phi bắt xe trở về, Trang Yến bước dọc ven đường chậm rãi về nhà, sao lặn trăng lên, gió tối phảng phất hơi thở mùa xuân, chồi non đầu cành còn khẽ rung rinh trong gió.

Bóng dáng cậu hắt lên bên đường xe chạy, áo khoác theo gió nhẹ nhàng đong đưa, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận, rốt cuộc cậu nên làm thế nào mới kiếm được một phần thuốc khác cho ông nội đây.

Miếng vảy cá trong túi áo khoác đột nhiên ấm nóng, Trang Yến lấy nó ra, giơ dưới ánh đèn đường quan sát một hồi, có phải phần lễ vật anh cá trao cho cậu mang đến may mắn hay không?

Trang Yến lắc đầu bật cười, một lần nữa cất vảy cá trở về trong túi. Vào ngày hai mươi mỗi tháng, Tần tiên sinh đều sẽ cử hành một lần yến hội, tiếp đãi những kẻ mang vảy cá đến cho hắn, thế nhưng hắn đã tìm nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không một kẻ nào trao cho hắn miếng vảy hắn cần.

Buổi yến hội dần dần biến chất, trở thành địa phương trao đổi làm ăn của các thương nhân trong giới thượng lưu, tuy nhiên sau khi Tần tiên sinh phát hiện chuyện này, đám nhà giàu kia chưa từng xuất hiện trong yến hội thêm lần nào nữa.

Nhắc tới cũng đúng dịp, hôm nay là ngày mười chín tháng ba, dẫu sao cậu vẫn cứ mãi không buông tha được, luôn bứt rứt tò mò miếng vảy cá này và miếng mà Tần tiên sinh tìm kiếm có phải là một hay không, ngày mai cứ mang đến xem một chút, thành công hay thất bại đều có thể giúp cậu chấm dứt hy vọng kể từ đây.

Rất nhiều người trẻ tuổi ôm ấp mộng tưởng cầm miếng vảy mà mình trăm cay nghìn khổ tìm kiếm được, hoặc cũng có thể là tùy tiện kéo bừa từ mình con cá nào đó, tham dự buổi yến hội này, để rồi sau đấy nhận lại lời bác bỏ từng người một trong đám bọn họ của vị quản gia nhà Tần tiên sinh.

Chỉ là thứ này giống như mua vé số, chi phí bỏ ra còn thấp hơn vé số rất nhiều, một khi thật sự tìm được thì chính là một đêm đổi đời, cho nên mặc dù tỷ lệ thành công quá thấp, mọi người vẫn hăng say miệt mài tìm kiếm.

Ngày hôm sau khi Trang Yến có mặt tại buổi yến hội, đại sảnh nguy nga lộng lẫy đã tụ tập không biết bao nhiêu người, bọn họ cầm theo những miếng vảy đủ hình đủ dạng, còn đang khoe khoang lẫn nhau miếng vảy của mình làm bằng chất liệu gì, bên trên có hình vẽ từ tay bậc thầy nào, thậm chí có người còn quét lên đó một tầng bột vàng lấp lánh, hoặc là gắn kim cương mấy carat.

Văn hóa vảy cá mau chóng trở thành một xu hướng mới hiện hành trong xã hội thượng lưu, mọi người thổi phồng truyền tai nhau một phen chán chê, rồi bắt đầu đi tìm những khuôn mặt mới bên trong yến hội, muốn củng cố lòng tin của mình thêm chút ít.

Chúng phục vụ mặc sơ mi trắng gilet đen bưng khay rượu đi qua đi lại, tiếng người huyên náo lấn át hết thảy những âm thanh nhỏ bé bên ngoài, đám người tìm rồi lại tìm, tìm đến khuôn mặt Trang Yến, có người tò mò hỏi cậu: "Vảy của cậu là kiểu thế nào?"

Trang Yến tùy ý móc vảy trong túi ra, mọi người xem xong rối rít lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng, hơn nữa còn muốn đả kích Trang Yến mà cất giọng.

"Vô ích, chắc chắn là cậu bị người ta lừa rồi, gì mà đen ánh cầu vồng xanh đỏ tím vàng, đều là gạt người cả, mấy năm trước rất nhiều người cầm kiểu vảy thế này đến tìm Tần tiên sinh, toàn bộ đều không trúng tuyển."

"Cậu nhìn miếng vảy của cậu mà xem, đừng bảo là cậu nhặt được ngoài chợ đấy nhé, không được không được."

"Xấu quá, loại vảy này không xứng với vẻ đẹp của Tần tiên sinh."

"Nhân lúc Tần quản gia chưa đến cậu về nhanh đi."

...

Đám người anh một câu tôi một câu giễu giễu cợt cợt, có miếng vảy trong tay Trang Yến đem ra so sánh, những chiếc vảy trong tay bọn họ nháy mắt trở nên cao cấp vạn phần, ánh mắt nhìn Trang Yến vừa cảm thông vừa khinh bỉ.

Mặc dù Trang Yến không ôm hy vọng gì với miếng vảy trong tay, nhưng cũng sẽ không vì lời châm chọc của đám đông mà rời khỏi.

Văn Vũ Thuấn khách quen trong buổi yến hội cuối cùng cũng đi tới trước mặt Trang Yến, hầu hết mọi người đều biết chuyện cậu ta thích Tần tiên sinh, mặc dù đã bị Tần quản gia cáo trạng với ông Văn một lần, cậu ta vẫn chạy đến trước mặt Tần tiên sinh khua tay múa chân.

Bây giờ cậu ta đứng bên người Trang Yến, cậu ta biết tin Trang Yến chưa chết từ miệng bà Văn, nên cũng không sợ, tò mò hỏi đối phương: "Sao anh Trang Yến lại ở nơi này?"

Trang Yến lười đáp, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu lạnh, nhìn chằm chằm phía cửa ra vào.

Văn Vũ Thuấn không cảm thấy lúng túng, cậu ta ngồi xuống bên người Trang Yến, như có lòng hảo tâm mà nhắc nhở một câu: "Anh Trang Yến à miếng vảy của anh xấu xí thật đấy, có cần em bôi giúp ít đồ lên không? Tần tiên sinh thích màu xanh lam cơ."

Mọi người xung quanh nghe vậy không khỏi hối hận không biết điều này từ trước, nếu sớm biết bọn họ đã đổi hết vảy trên tay sang màu xanh lam luôn rồi.

Trang Yến gật đầu, lắc nhẹ ly rượu trong tay: "Vậy sao miếng vảy trong tay cậu lại có màu xám tro?"

Văn Vũ Thuấn không phản ứng kịp, hỏi theo bản năng: "Sao anh biết?"

Khách khứa trong yến hội vừa nghe đã biết lời Văn Vũ Thuấn nói Tần tiên sinh thích màu lam ban nãy chỉ là nói láo, nhanh chóng rút sạch thiện cảm đối với cậu ta.

Trang Yến không trả lời, cậu ngẩng đầu nhìn Văn Vũ Thuấn, "Vả lại," cậu hơi khựng một chút, đoạn nói tiếp, "Bà Văn không bảo cậu cách tôi xa ra chút à?"

Văn Vũ Thuấn nghẹn họng, cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, cậu ta nói: "Anh Trang Yến, em biết anh trách mẹ giữ thuốc, nhưng mà em-----"

Trang Yến đặt ly rượu trong tay xuống, một quyền lao về thẳng về phía Văn Vũ Thuấn, thế tay dũng mãnh, như cuốn theo cơn lốc rét lạnh, nắm đấm vọt đến trước mặt Văn Vũ Thuấn, cậu ta cảm giác như vừa đối mặt với tử thần.

Trang Yến thu nắm đấm về, lạnh nhạt nói với cậu ta: "Cậu nhiều lời quá."

Một quyền này của Trang Yến không chỉ khiến Văn Vũ Thuấn kinh sợ, mà còn hù dọa tất cả mọi người bên trong yến hội, bọn họ nhao nhao giữ khoảng cách với Trang Yến, chỉ sợ người này nổi điên tấn công bọn họ.

Văn Vũ Thuấn cũng cảm thấy đứng cạnh Trang Yến không an toàn, vội đứng dậy lùi vào trong đám người, cậu ta nhìn bóng lưng Trang Yến, con ngươi sẫm lại.

Lúc ở nhà họ Văn, Trang Yến giả bộ cũng đứng đắn đấy, bây giờ còn không phải chạy đến bám lên người Tần tiên sinh à, đáng tiếc thứ đồ giá bèo của nó, làm sao có thể là thứ Tần tiên sinh muốn tìm.

Nó rời khỏi nhà họ Văn, sau này đừng hòng thấy được Tần tiên sinh, loại người mạt hạng như nó cũng chẳng xứng đứng giữa bữa tiệc sang trọng thế này.

Văn Vũ Thuấn kín đáo cười khẩy, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu ta lại khoác lớp mặt nạ thú non vô hại.

Cũng có người đam mê quyền anh sau khi thấy một chiêu của Trang Yến bèn tiến lại gần cậu, bắt chuyện: "Người anh em, tớ thấy cậu giống một tay đấm bốc lắm, tên... tên là gì nhỉ."

"Trang Yến."

"Đúng đúng đúng, chính là Trang Yến," Nghĩ tới đây anh ta lại tức lên, "Mẹ nó năm đó tớ dồn hết tiền tiêu vặt cược vào cậu ta, kết quả cậu ta lại bại dưới tay cái thằng đầu lông Kha Hồng Lập, đúng là khốn kiếp thật."

Trang Yến mặt không đổi sắc, thậm chí khóe miệng còn ngậm cười, đáp lại: "Đúng là khốn kiếp", thật giống như cái kẻ trong miệng đối phương hoàn toàn không liên quan gì đến mình vậy.

Đúng lúc này cánh cửa bị người mở ra, gió xuân chậm rãi đổ vào.

Trang Yến nhấc mắt, quay đầu nhìn về phía lối đi.

Người đến cũng không phải Tần tiên sinh, mà là vị Tần quản gia cậu đã từng diện kiến.