Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Chương 71



Tần Nhược Thủy thở dài một hơi, nếu biết lực chú ý của Trang Yến kỳ ba như vậy, ban đầu hắn còn lo lắng cái gì chứ!

Hắn gật đầu, nói với Trang Yến: "Có thể, nhưng phải chờ ít nhất hai năm."

Vậy thì không thành vấn đề, trong nháy mắt Trang Yến cảm giác ngọn núi đè nặng sau lưng mình từ khi mang bầu đứa trẻ đã được tháo xuống, cậu còn tưởng rằng nhóc con trong bụng sẽ mãi phải nuôi trong bể cá, không thể ra ngoài gặp mọi người, tương lai sẽ phải thả nó về với biển khơi, mình sẽ không còn được gặp lại đứa bé nữa.

Bây giờ thì tuyệt, hai năm sau đứa bé sẽ mọc chân, cậu có thể đưa nó đến nhà trẻ, dẫn nó đến công viên giải trí.

Hình như trứng cá trong bụng cũng hiểu được tiếng lòng Trang Yến, kích động nhảy một cái, Trang Yến đặt tay lên bụng, vỗ về đứa bé.

Hai người không nói thêm gì nữa, Trang Yến ngồi lẳng lặng bên bể bơi, nhìn đuôi cá màu bạc của Tần Nhược Thủy, bản thân Tần Nhược Thủy đã nhận, hắn chính là người cá dưới đáy biển, ban nãy cậu nhắc tới trứng cá có lẽ cũng coi như phương pháp giải trừ kinh hãi, bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy không chân thực.

Trang Yến hồi tưởng lại quãng thời gian mình ở dưới đáy biển, dù sao cậu cũng không nhìn thấy, thế nên sẽ thường ghép mặt Tần Nhược Thủy vào khuôn mặt người cá, mỗi lần làm xong cậu còn cảm thấy có lỗi người đại ca người cá, quay đi quay lịa, hóa ra là chính người ấy thật.

Cậu cúi đầu suy nghĩ rất lâu, ngay trước lúc Tần Nhược Thủy định biến đuôi cá thành chân, chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Nhược Thủy bên cạnh, mở miệng hỏi hắn: "Tiên sinh, anh sẽ không lừa em đấy chứ?"

Tần Nhược Thủy quay đầu, nhìn Trang Yến, nhíu màu hỏi cậu: "Lừa em làm gì?"

Đúng vậy, lừa mình làm gì, biến con ông hàng xóm thành con mình à? Trang Yến cảm thấy hẳn là tiên sinh sẽ không rảnh hơi đến vậy.

Càng ngày càng cảm thấy thế giới này muôn phần kỳ diệu, duyên phận cũng ảo diệu vô chừng, xoay đi ngoảnh lại, hóa ra cùng là người ấy.

Trang Yến nhìn trở lại đuôi cá của Tần Nhược Thủy, trứng cá trong bụng cậu cũng được kích thích bởi nguyên hình của hắn, sôi nổi cực kỳ, tiêu hao nhiều năng lượng hơn thường ngày đôi chút, khiến cho Trang Yến vẫn luôn giữ vững tinh thần tối mới tìm đến sự an ủi của Tần Nhược Thủy, nay thân thể đã bắt đầu không thoải mái, ngo ngoe đòi giao lưu.

Trang Yến cảm thấy mình không thể nán lại đây thêm nữa, nhưng hình như nguyên hình của hai chân cậu cũng là đuôi cá hay sao, mà bây giờ chẳng còn sức lực dù chỉ là một chút.

Nói tới chuyện đuôi cá đổi thành chân, cậu nhớ trước nay Tần Nhược Thủy đều ngồi xe lăn, do mình tha thiết một phen, mà xe lăn vẫn luôn tận tụy theo hắn bấy lâu đã bị quẳng đi rồi, nếu khi ấy mình biết Tần Nhược Thủy là người cá, tuyệt đối sẽ không lắm mồm đến vậy, cậu nghiêm mặt, hỏi Tần Nhược Thủy: "Có phải tiên sinh thật sự đi bộ không thoải mái không?"

Cổ tích nói, sau khi nàng tiên cá đổi lấy hai chân, mỗi ngày bước đi đều sẽ giống giẫm trên dao, có lẽ nào Tần Nhược Thủy cũng là như thế, Trang Yến đau lòng muốn chết, cũng hối hận muốn chết, tại sao Tần Nhược Thủy không nói sớm với mình, chưa chờ Tần Nhược Thủy trả lời, Trang Yến đã thở dài, tiếp tục, "Nếu không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, vậy anh muốn ngồi xe lăn thì cứ ngồi đi, em đẩy anh."

"Không sao," Tần Nhược Thủy xoa đầu Trang Yến, an ủi cậu, "Tôi muốn nắm tay em cùng đi."

Lúc Tần Nhược Thủy không ngạo kiều, lời ân ái nói ra ngày càng sến sẩm, có khi Trang Yến còn cảm thấy đối phương cũng nghiên cứu cùng một cuốn sách với mình, nhưng hẳn là người như Tần Nhược Thủy sẽ không ngó ngàng đến loại sách ấy.

Mà cũng không biết được, dẫu sao gần đây ảnh còn muốn làm huấn luyện viên đấm bốc cơ mà.

Tần Nhược Thủy thấy người Trang Yến càng ngày càng đỏ, sờ mặt cậu một cái, hỏi: "Sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?"

Bị Tần Nhược Thủy chạm vào, Trang Yến run lên không kiềm chế được, "Không sao..."

Giọng nói cậu uể oải, hơi thở hầm hập, trông không giống không có chuyện gì, trái lại còn giống lên cơn sốt, hoặc là trúng thuốc gì đó không thể nói ra.

Tần Nhược Thủy lập tức hiểu tình trạng Trang Yến, hắn té nước đầy mặt Trang Yến, còn không đợi cho cậu phản ứng kịp, Tần Nhược Thủy đã túm tay cậu.

Rồi hắn hơi dùng sức, kéo Trang Yến xuống bể bơi, Trang Yến đệt một tiếng trong bụng, nếu giờ là buổi tối, vậy thì chẳng khác nào bản remake của <Mười hai giờ đêm trên đảo quỷ>, cậu há miệng, theo bản năng muốn kêu thành tiếng, nhưng Tần Nhược Thủy đã cúi đầu ngậm môi cậu trước một bước, nuốt trọn tiếng kêu của cậu.

Đây là lần đầu, sau khi biết thân phận người cá của đối phương, tiến hành giao lưu sâu rộng với Tần Nhược Thủy dưới hình dạng người cá.

Hơn nữa, lần này còn là ban ngày ban mặt, thị lực của cậu không bị cản trở, mọi thứ đều hiện lên trong tầm mắt.

Cậu liếc chiếc đuôi cá dưới nước của Tần Nhược Thủy.

Trang Yến cảm thấy không ổn, kích cỡ không ổn, lắc đầu, hòng cự tuyệt.

Tần Nhược Thủy ghì eo cậu, ngăn cho cậu chạy trốn, ghé vào bên tai cậu, thì thầm nỉ non, chứa loại cám dỗ nào đó, hắn nói: "Ổn, không phải dưới biển vẫn ổn hay sao?"

Dưới biển là cậu không có lựa chọn, bây giờ cậu muốn làm người khỏe mạnh, đáng tiếc Tần Nhược Thủy không cho cậu cơ hội làm người khỏe mạnh.

Tần Nhược Thủy khá là thích giao lưu với Trang Yến bằng hình thái này, thời gian trôi qua rất gấp, cứ như là chưa giao lưu được gì vậy, hơn hai tiếng sau, tất cả đều kết thúc.

Dưới hình thái người cá, Trang Yến coi như đã nhận được sự an ủi trọn vẹn, khuyết chỗ nào là lấp vào chỗ đấy, không hề có cảm giác không thích hợp.

Cậu nằm bên bờ bể bơi, trên người được phủ áo choàng tắm màu đen của Tần Nhược Thủy, ngửa đầu nhìn cửa vòm trời trắng trong, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng hình ảnh phản chiếu của chính mình, đuôi cá của Tần Nhược Thủy đã biến lại thành hai chân, hắn đi tới bên người Trang Yến, đỡ cậu dậy, ôm vào lòng.

Lúc rời khỏi bể bơi cùng Tần Nhược Thủy, vẻ mặt Trang Yến vẫn có chút hoảng hốt, thậm chí cũng không rõ ban nãy vừa xảy ra chuyện gì, vả lại cậu cảm thấy khả năng là cậu còn cần xe lăn hơn Tần Nhược Thủy.

Tần quản gia đi tới từ phía cầu thang, thấy Tần Nhược Thủy dìu Trang Yến, lại thấy tư thế đi đường của Trang Yến, cặp mắt tức thì trừng thật lớn, lớn như chuông đồng.

Người quản gia già cảm thấy mình sắp điên luôn, đầu óc mình lại phải đảo lộn một lần nữa.

Có thể suy nghĩ cho tâm tình của lão già này được không hả!

Tần Nhược Thủy xin nghỉ chỗ Proust giúp Trang Yến, Trang Yến nằm sấp trong phòng ngủ cho nguôi ngoai cái mông, tiện sắp xếp lại ký ức loạn cào cào khi trước.

Trong thoáng chốc, cậu hơi ngộ ra, khi ấy, cũng không phải người cá làm cậu không báo trước, mà đối phương dùng phương pháp khác ký kết giao dịch với mình, nhưng mình lại coi nó là giấc mộng, hoàn toàn không nghĩ Tần Nhược Thủy mình gặp trong mơ chính là người cá.

Sau đó Tần Nhược Thủy đưa cậu lên bờ, cậu cũng không thấy được ngoại hình của hắn.

Nếu khi đó Trang Yến có sức suy tưởng cao thâm hơn, nếu cậu có thể nhìn được dáng vẻ người cá khi hắn đưa cậu lên bờ, nếu...

Đã là thực tế thì chẳng có hai chữ nếu như, cũng may đi một vòng lớn, hết thảy lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Tần Nhược Thủy đi lên, đẩy cửa ra nhìn thấy Trang Yến nằm nhoài trên giường, ngoẹo đầu xem sách, hắn tiến lại gần, đặt hai tay lên bả vai Trang Yến, giúp cậu xoa bóp.

Trang Yến ngáp một cái, mơ màng chìm vào giấc ngủ say, trước khi thiếp đi trong đầu cậu còn sót lại tia ý thức cuối cùng: cuộc sống hoang dâm dưới đáy biển lại chính thức bắt đầu.

Khi cậu tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã ngả về phương tây, chưa đến nửa giờ là có thể lặn hẳn, Trang Yến ngồi trên giường, nhìn nắng xế chiều một hồi lâu, thẳng đến khi nó hoàn toàn trầm xuống, cậu dời mắt, thấy hơi khát họng, bèn vén chăn nhảy xuống giường.

Cậu đến trước cây nước nóng lạnh, mở vòi, nước chảy rì rào, rơi vào trong chiếc cốc giấy, đợi đầy nửa cốc, cậu gạt vòi, vừa xoay người đã thấy Tần Nhược Thủy đứng bên cửa.

Tần Nhược Thủy vào từ khi nào không rõ, một chút tiếng động cũng không thấy có, Trang Yến bưng cốc giấy đứng im, nhìn đối phương tiến về phía mình từng bước một, trực giác có thể tiếp theo sẽ phát sinh chuyện quan trọng gì.

Tần Nhược Thủy dừng bước trước cậu nửa mét, con ngươi xanh thẳm như chiếc hồ mênh mông vô hạn, hắn mở miệng chậm rãi, nói với Trang Yến: "Tôi muốn nói chuyện này với em."

Trang Yến chớp mắt, thái độ của đối phương cực kỳ trịnh trọng, nhất định là chuyện lớn, đừng bảo là Tần Nhược Thủy sẽ nói với cậu hắn nhận nhầm người rồi nhé, vậy thì có khả năng cậu sẽ khóc toáng lên ngay tại chỗ cho hắn biết mặt.

Cậu rụt rè hỏi Tần Nhược Thủy: "Chuyện gì?"

Tần Nhược Thủy mỉm cười khe khẽ, quỳ một chân trước mặt Trang Yến, ngước đầu nhìn Trang Yến dần lộ ra vẻ mặt hãi hùng, nắm lấy tay cậu, hỏi: "Trang Yến tiên sinh, liệu em có muốn cùng tôi kết thành bạn đời, cả cuộc đời này không lìa không bỏ?"

Trang Yến kinh ngạc nhìn Tần Nhược Thủy, hơi há miệng, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì, Tần Nhược Thủy đang cầu hôn mình hả? Không phải cậu nằm mơ chưa tỉnh đấy chứ?

Có lẽ là không phải đâu.

Tình tiết này phát triển hơi chóng, bọn họ chỉ vừa mới xác nhận quan hệ có hơn một tháng, à không, thật ra đến cả con bọn họ cũng có luôn rồi, không tính là nhanh, nhưng mà vấn đề là sao cầu hôn lại không có nhẫn nhỉ?

Nhưng không sao, nếu Tần Nhược Thủy làm hết mọi chuyện rồi thì cậu biết làm cái gì, Trang Yến quyết định sắp tới sẽ đi đặt một đôi nhẫn cưới.

"Em bằng lòng."

Trang Yến hít mũi một cái, nắm tay Tần Nhược Thủy, nói với hắn: "Từ lần đầu tiên gặp anh, em đã bằng lòng rồi."

Tần Nhược Thủy mỉm cười, hắn đứng dậy, ôm lấy Trang Yến, môi kề bên tai Trang Yến, hỏi cậu: "Vậy em bằng lòng xuống đáy biển một chuyến với tôi chứ?"

"A?" Trang Yến hơi ngả đầu về sau, kéo giãn khoảng cách với Tần Nhược Thủy, hỏi hắn, "Bây giờ hả?"

"Mai hoặc ngày kia đi, xem em rảnh lúc nào."

"Định xuống đáy biển làm gì?"

"Tôi muốn tìm lại trí nhớ trong kỳ phối ngẫu," Tần Nhược Thủy chỉnh tóc cho Trang Yến, "Tôi muốn nhớ lại kỷ niệm về em."

Trang Yến: "..."

Tần Nhược Thủy nói rất êm tai, Trang Yến mơ mơ màng màng gật đầu luôn rồi, đến lúc phản ứng lại, Tần Nhược Thủy đã kịp bảo Tần quản gia chuẩn bị du thuyền ngày mai ra biển.

Trang Yến: "..."

Trang Yến liếc Tần Nhược Thủy một cái, bắt đầu ngẫm xem lúc ở dưới đáy biển đã xảy ra chuyện gì.

Nhằm khiến người cá bớt dai đi, ngày nào cậu cũng kể chuyện cổ tích cho hắn, chỉ có điều hiệu quả không được ổn lắm; cậu ngồi gõ vỏ sò một cách ngu xuẩn; cậu cuốn rong biển lên người múa may liên hồi... Không biết Tần Nhược Thủy nhớ lại rồi có đổi ý muốn chia tay với cậu hay không.

Trang Yến che mặt, cảm giác mặt mũi đời này đều đi sạch.

Tần Nhược Thủy không hiểu nỗi thấp thỏm của cậu, còn tưởng cậu sợ xuống biển, thế nên lại gần an ủi cậu mấy câu.

Trang Yến ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy một hồi, thở dài nặng nề.

Lòng cậu có tâm sự, tối vận động với Tần Nhược Thủy cũng không yên lòng, bị Tần Nhược Thủy dạy dỗ một phen, cuối cùng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi mất, ngày hôm sau khi tỉnh lại, cậu đã nằm trong miệng cọp.

Trên thuyền chỉ có mình cậu và Tần Nhược Thủy, ngước mắt trông lên, trời biển một màu, mặt nước xanh thẳm cuồn cuộn từng cơn sóng bạc đầu, Trang Yến hoang mang ngồi bật dậy, thấy bóng lưng Tần Nhược Thủy cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Cậu đứng lên, đến gần Tần Nhược Thủy, nhớ những lời hôm qua Tần Nhược Thủy nói với mình, lòng vẫn có chút hoài nghi, cậu nhấp môi, hỏi Tần Nhược Thủy: "Ra khơi hả?"

Cụm từ này rất chi là nhiều ý tứ, Trang Yến nói xong cũng tự nhận ra, ho khan một tiếng.

(*下海= xuống biển/ ra khơi; ngôn ngữ mạng= hành động của mấy cô gái hành nghề gì đó không chính đáng lắm...)

Ánh mắt Tần Nhược Thủy thoảng qua một nụ cười trêu chọc, hắn xoa đầu Trang Yến.

Trang Yến vẫn nhìn biển xanh lộng gió trước mắt, cậu có chút lăn tăn: "Nhảy xuống trực tiếp à?"

Lần trước cậu bị bỏ vào bao tải buộc chặt ném xuống, bây giờ bảo cậu cứ thế trực tiếp nhảy, quả thật hơi làm khó cậu, dù cũng không đến mức sợ chết không làm nổi.

Tần Nhược Thủy dời tay xuống bả vai Trang Yến, hắn nhẹ nhàng kéo Trang Yến vào lòng, an ủi cậu: "Nhắm mắt lại, đừng sợ."

Trang Yến nhìn hắn, sau đó nghe lời nhắm nghiền hai mắt.

Thế rồi cậu cảm nhận bóng đen áp xuống, bờ môi mềm mại mà lạnh lẽo của Tần Nhược Thủy in trên môi cậu, còn chưa chờ Trang Yến hồi đáp, cậu đã bị Tần Nhược Thủy bế lên, "Xuống biển thôi", hắn dịu dàng nói.

Ùm một tiếng, Tần Nhược Thủy ôm Trang Yến nhảy vào giữa những cơn sóng lớn.

Khoảnh khắc nước biển ngập tràn xung quanh giác quan của cậu, Trang Yến cảm thấy mình điên thật rồi, rõ ràng khi trước còn bị người ta ném xuống biển, bây giờ còn theo chân Tần Nhược Thủy tự nhảy một lần, sắc đúng là lưỡi dao thép lóc xương, các cụ nói cấm có sai, cậu nghĩ, nhìn vào sức ảnh hưởng của Tần Nhược Thủy với mình, dù hai chân đối phương có không đi được thật, chỉ cần anh ấy cười với mình một cái, chưa biết chừng mình cũng đã chủ động cởi quần ngồi lên.

Mình làm 0 đúng là không oan uổng.

Trang Yến đang suy nghĩ linh tinh, chợt nghe có tiếng Tần Nhược Thủy vang lên bên tai, cậu tử nhủ: "Mở mắt được rồi."

Tần Nhược Thủy dùng một ngôn ngữ khác, giống như là tiếng Phạn kỳ ảo thời xa xưa, nhưng kỳ lạ ở chỗ, Trang Yến nhận ra mình có thể nghe hiểu toàn bộ.

Cậu mở mắt, giờ mới phát hiện mình được bỏ vào bên trong một quả bong bóng lớn, không những có thể tự do hô hấp, mà còn có thể thấy rõ xung quanh, Tần Nhược Thủy đổi thành đuôi cá không biết tự bao giờ, đung đưa trong nước, quẫy ra một chuỗi bọt biển li ti. Hắn kéo Trang Yến, lướt nhanh qua đại dương rộng lớn.

Cậu thấy bầy cá nhỏ tụ thành từng đám nép nép đằng xa, thấy cá voi len lén nấp sau một rặng đá nhỏ, thấy con sứa phát ra ánh sáng rực rỡ di chuyển một cách chậm chạp trên đỉnh đầu, Trang Yến như chú chim non mới mở mắt, tò mò đánh giá vạn vật xung quanh, cậu thò tay muốn chạm vào bong bóng trước mặt, nhưng lại sợ đụng vào rồi sẽ làm nó vỡ vụn.

Trang Yến cứ vậy được Tần Nhược Thủy kéo tới trước cung điện dưới đáy biển, nhìn tòa cung điện ánh lên sắc màu huyễn hoặc ấy, thầm nghĩ có phải lần trước Tần Nhược Thủy cũng dẫn cậu tới nơi này hay không.

Bong bóng quanh người cậu nổ tung trong chớp mắt, Tần Nhược Thủy đẩy cửa, nói với cậu: "Vào thôi."

Lần trước khi có mặt tại cung điện này, Trang Yến chẳng khác nào người mù mở mắt, không thấy thứ gì, lần này cũng không biết Tần Nhược Thủy làm thế nào, mà cậu có thể nhìn rõ quang cảnh dưới đáy biển đen thẫm, thế nên khi bước vào nhìn rõ một núi đồ chất trong góc cung điện, cậu có chút gọi là, trợn tròn hai mắt.

Trước kia cậu biết trong cung điện đặt đồ đạc ngổn ngang bừa bãi, cậu tưởng là mấy thứ chai lọ đồng nát không đáng đồng tiền, bây giờ rốt cuộc cậu cũng thấy rõ diện mạo những nhứ rùm beng loạn xạ này, lia khắp một lượt, nhìn thế nào cũng ra đồ cổ.

Cậu ngây người hồi lâu, quay đầu hỏi Tần Nhược Thủy: "Mấy thứ này đều là thật hả?"

Tần Nhược Thủy đáp: "Hẳn là vậy."

Trang Yến mơ màng nhớ lại, hình như mình đã từng làm vỡ một chiếc bình hoa ở nơi này, nếu đống trước mặt là đồ cổ thật, vậy thì chiếc bình hoa mình làm vỡ, đoán chừng mình có bán thân cũng không trả nổi.

Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến một cái, thấy sắc mặt cậu nặng nề, không khỏi mở miệng quan tâm: "Nghĩ đi đâu thế?"

Trang Yến thở dài, vừa liếc núi đồ cổ, vừa đáp: "Nghĩ xem bản thân em đáng giá mấy bình hoa."

Tần Nhược Thủy rất nhanh móc nối lời Trang Yến với khoảng thời gian hắn chưa thể nhớ lại, hắn hỏi Trang Yến: "Em từng làm vỡ bình hoa ở đây à?"

Sắc mặt Trang Yến càng trầm trọng hơn, gật đầu một cái, Tần Nhược Thủy chưa hồi phục trí nhớ, mà đã biết chuyện xấu mình gây ra rồi.

"Mấy cái?"

Lại còn mấy cái? Một cái cũng đủ cho cậu sầu đời, lúc ấy cậu nghĩ đồ đặt bừa dưới đất chắc cũng không phải đồ quý giá gì lắm đâu, bây giờ nhìn lại, có thể bình hoa kia không tính là quý giá gì đối với Tần Nhược Thủy, nhưng với cậu thì có hơi kích thích một chút.

"Một cái..." Nghĩ nghĩ, Trang Yến cảm thấy cũng không quá chắc, bèn bổ sung, "... chắc vậy."

Tần Nhược Thủy cười khẽ, nói với Trang Yến: "Lấy thân bồi thường thôi."

Trang Yến ai oán nhìn Tần Nhược Thủy một cái, đáy lòng xúc động sâu sắc, hóa ra tấm thân này còn rất đáng tiền.