Trời mưa cả ngày, bầu không khí có cảm giác ẩm ướt, Giản Lam thu dọn đồ xong thì các bạn trong lớp cũng đã về gần hết rồi.
Cô vô thức nhìn thoáng qua hàng cuối cùng, nam sinh mặc đồng phục màu lam vẫn ngồi tại chỗ, mái tóc hơi dài quá trán che tầm mắt của cậu.
Thấy cậu hình như không định về, Giản Lam cũng không nhiều chuyện, cô lấy một cây dù trong ngăn kéo ra rồi đi ra ngoài.
Thiếu niên này tên là Tiêu Duyệt, là nhân vật phản diện sẽ hắc hóa vào giai đoạn sau của truyện.
Đồng thời cũng là một cậu nhóc đáng thương.
Giản Lam không bao giờ ngờ được mình sẽ đột ngột xuyên vào một quyển truyện nam tần.
Trong truyện, nam chính Tần Phong vốn là một tên nghèo kiết xác, thành tích học tập thì tệ, nhà nghèo, ăn mặc cũng cực kỳ lôi thôi, bình thường luôn bị người khác xem thường.
Ngày nào đó cậu ta trói buộc với hệ thống, từ đó bắt đầu trở mình vả mặt, thu hoạch hậu cung, vô số em trai.
Bất hạnh hơn là Giản Lam xuyên vào một trong những hậu cung của nam chính.
Quyển truyện này vốn là một nửa truyện H, chủ yếu nói về những chuyện chơi bời trăng hoa của nam chính, mặc dù bối cảnh là ở trường học nhưng cốt truyện chính lại chẳng liên quan tí gì đến học tập.
Bọn họ suốt ngày kéo bè kết phái, hút thuốc, uống rượu, ẩu đả đánh nhau, trốn học chơi net.
Nói thẳng ra là cả đám bọn họ toàn những tên côn đồ ngoài xã hội, không làm việc đàng hoàng.
Nguyên chủ có vóc dáng đẹp, mặt cũng xinh, mấy tên côn đồ cắc ké kia suốt này YY sau lưng cô.
Ngay cả nam chính Tần Phong trước khi trở mình cũng luôn yêu thầm cô, tiếc là nguyên chủ ngứa mặt cậu ta, không hề có thái độ tốt với cậu ta.
Tần Phong là một tên có lòng dạ hẹp hòi, luôn nhớ rõ chuyện nguyên chủ xem thường mình, sau khi thu hoạch vô số hậu cung thì vẫn luôn nhớ mãi ánh trăng sáng là nguyên chủ.
Thủ đoạn trả thù của cậu ta là cua được nguyên chủ.
Thứ không có được lúc nào cũng là tốt nhất.
Trước khi có được, nguyên chủ chính là sự tồn tại như nữ thần chói lọi trong lòng Tần Phong.
Sau khi có được, cậu ta lại nghĩ Giản Lam chỉ là một con nhỏ giả vờ chứ thực chất là rất lẳng lơ.
Trong lòng cậu ta đã mất đi chấp niệm kia nên đương nhiên cũng mất hứng thú với nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ mất hết danh tiếng, chết rất thảm.
Mưa nhỏ dần nhưng trên đường đọng rất nhiều nước, để tránh làm ướt đôi giày trắng thì Giản Lam đi từng bước nhỏ, rất chậm rãi.
Cảm nhận được một ánh mắt luôn dõi theo mình, Giản Lam quay lại nhìn.
Chủ nhân của ánh mắt đó là một nam sinh, mái tóc ướt nước mưa của cậu ta dính trên mặt trông rất rối, cằm thì để râu xồm xoàm, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo vốn có của cậu ta, đồng phục trên người vừa cũ vừa bẩn.
Thấy cô quay lại nhìn mình, cậu ta vội cúi đầu, ánh mắt bối rối luống cuống, hiển nhiên là một thiếu niên tự ti.
Giản Lam dời tầm mắt ra khỏi người cậu ta thì thấy Tiêu Duyệt đang chậm rãi bước tới.
Cậu hơi cúi đầu, đi rất nhanh.
Mái tóc dài bị ướt dính trên trán, cằm trắng nõn, mặc dù hơi ướt mưa nhưng cả người vẫn sạch sẽ.
Giản Lam đoán chắc là cậu không mang dù nên khi nãy mới ngồi trong lớp chờ khi mưa nhỏ mới về.
Giản Lam không chút do dự nhấc chân bước đến gần, giơ dù che trên đỉnh đầu cậu.
Trông cậu rất gầy nhưng dáng lại cao, Giản Lam phải giơ tay rất cao mới không để dù đụng vào đầu cậu.
Tiêu Duyệt vốn cúi đầu bước đi, đột nhiên cảm giác mưa trên đầu biến mất thì nghi ngờ ngước lên nhìn cô.
Giản Lam chưa từng thấy ai có đôi mắt đẹp thế này, như là trong mắt có cả biển cả mênh mông, thuần khiết như có thế lực thần bí khiến người ta tới gần.
"Cậu..." Cậu chỉ nói ra một chữ rồi không nói thêm gì nữa, cả người khẽ kéo dài khoảng cách với cô, lại khiến bản thân mình ngấm nước mưa.
Cậu không quen đứng gần người khác như thế, cũng không quen nhận lòng tốt của người ta.
Một bóng râm ập xuống, dù lại che trên đỉnh đầu cậu, cản lại những giọt mưa dần lớn hơn.
Giản Lam quay lại nói với cậu: "Mình tên là Giản Lam, chung lớp với cậu."
"Ừm." Tiêu Duyệt nhỏ giọng bật ra một chữ, cuối cùng cũng không từ chối nữa.
Giản Lam biết người này không thích nói chuyện, cô cũng sẽ không nói tiếp với cậu như thể cả hai thân quen lắm.
Thiếu niên sau lưng hai người ngạc nhiên nhìn bọn họ sánh vai rời đi, cuối cùng mất mát cụp mắt xuống.
Đi đến một chỗ rẽ, Giản Lam chỉ vào bên trái: "Mình đi bên này, còn cậu thì sao?"
Tiêu Duyệt vươn tay chỉ bên phải.
Giản Lam cười với cậu, nói lời tạm biệt: "Vậy thì mai gặp nhé."
Mặt của cô rất xinh, nét xinh thiên về dịu dàng, bây giờ lại mỉm cười như vậy trông cực kỳ ấm áp.
Tiêu Duyệt ngây ngẩn nhìn nàng, nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ gật đầu rất nhẹ rồi nhanh chóng cất bước về phía bên phải.
Giản Lam cũng không về thẳng nhà, thực tế thì cô hoàn toàn không biết nhà nguyên chủ ở đâu.
Cô hít sâu một hơi, đi tìm trạm xe buýt, ngồi xuống ghế dài lấy bài tập trong cặp ra, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Hôm nay Giản Lam mới xuyên qua, lúc xuyên tới là đang đi học, học suốt cả ngày, cô mới chắc chắn rằng mình đã xuyên vào một quyển truyện.
Thật ra cô cũng không xem truyện này nhiều, đa số toàn là bạn cùng phòng cười hì hì kể cho cô nghe mỗi ngày, sau đó cô thấy chán nên tiện tay lật ra xem thôi.
Trong truyện không nhắc nhiều nhưng hình như điều kiện trong nhà nguyên chủ không tồi.
Khi nãy cô mới xem thử lúc trong lớp, trong cặp còn có cả điện thoại và MP3 này kia.
Mặc dù điện thoại kia chỉ là loại có thể nghe, gọi, nhắn tin nhưng ở thời đại không có smartphone thế này thì học sinh mà có được một cái MP3 đã là không tồi rồi.
Nguyên chủ còn có cả điện thoại, vậy nói rõ dù trong nhà cô không giàu lắm thì ít nhất điều kiện cũng không tệ.
Đột nhiên điện thoại trong cặp reo lên, nhạc chuông là một ca khúc đang thịnh hành.
Giản Lam buông bài tập xuống, lấy điện thoại trong cặp ra, mở nắp điện thoại, trên đó hiển thị "Cuộc gọi đến từ mẹ".
Cô ấn nút nghe: "Alo?"
"Sao chưa về chưa? Chết ở ngoài rồi à?" Giọng nói khắt khe gay gắt vang lên.
Giản Lam để điện thoại ra xa một chút, nhìn cây dù trên tay, nói dối không chớp mắt: "Trời đang mưa, con không có dù nên đang đứng ven đường chờ mưa tạnh."
"Dù cũng không đem theo, không biết mày nghĩ gì trong đầu nữa."
Giản Lam im lặng rồi nói: "Vậy mẹ đến đón con được không?"
"Đón gì mà đón? Tao làm gì có thời gian mà tới đón, dầm mưa tí cũng có chết đâu. Mau về đi, đừng màu mè nữa, tao làm cơm xong rồi, không về thì bọn tao ăn hết ráng chịu."
"Tút tút tút..." Đó là tiếng ngắt điện thoại.
Giản Lam nhíu mày, mẹ của nguyên chủ là mẹ kế à? Mấy câu kiểu này cũng nói ra được.
Cô nhét điện thoại vào trong cặp, tìm trong cặp một chút xem có tìm được tiền hay không, nếu không có ai đến đón cô, cô cũng không biết đường, vậy chỉ có thể đi tìm một khách sạn nhỏ ở tạm một đêm thôi.
Đột nhiên đối diện có một nam sinh tóc húi cua bước tới, nghi ngờ chỉ vào cô: "Chẳng phải Giản Lam đấy ư? Ngồi đây làm gì đấy?"
Giản Lam ngước lên, nghi hoặc nhìn cậu.
Nam sinh sờ đầu trông khá ngại ngùng: "Cậu không nhớ mình à? Mình tên Vương Tuấn, là hàng xóm nhà cậu đấy."
Giản Lam thấy đồng phục trên người cậu ta cũng giống mình, cái tên Vương Tuấn này nghe cũng rất quen, đã thế cậu ta còn là hàng xóm với nguyên chủ, Giản Lam nghĩ lại một chút.
Cô chợt nhớ ra hình như người tên Vương Tuấn này về sau sẽ trở thành anh em bên cạnh nam chính.
Mới có chốc lát mà trong lòng Giản Lam đã nghĩ rất nhiều, trên mặt lại không lộ chút dấu vết, cô khẽ gật đầu: "Vậy bây giờ cậu tính về nhà hả?"
"Đúng rồi." Trên mặt Vương Tuấn có chút khó hiểu.
Giản Lam thu dọn cặp xách, đeo lên vai rồi đứng dậy: "Vậy mình về chung với cậu nhé."
Vương Tuấn rất bất ngờ với yêu cầu của cô, cậu ta nhìn cô, sững sờ gật đầu.