Hướng Dẫn Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện

Chương 5



Tiêu Duyệt bất chợt bị cô kéo đi, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết chạy nhanh theo cô.

Bàn tay tinh tế mềm mại của cô nắm chặt bàn tay cậu, nhiệt độ trong lòng bàn tay ấm áp như thể truyền từ bàn tay vào thẳng trong lòng, lan đến từng ngóc ngách trong cơ thể.

Không biết chạy bao xa, cuối cùng cô cũng dừng lại dưới ánh đèn đường, cực kỳ tự nhiên buông tay cậu ra.

Ngón tay Tiêu Duyệt hơi co lại, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tan nhiệt độ còn sót lại trong bàn tay cậu.

Rõ ràng bây giờ là mùa xuân nhưng bầu trời tự dưng lạnh lẽo như mùa đông giá rét, những ấm áp khi nãy như chỉ là ảo giác của cậu.

Giản Lam chống một tay trên trụ đèn đường, khom người hít thở, chờ đến khi hơi thở ổn dần rồi mới quay sang nhìn Tiêu Duyệt: "Bây giờ ổn rồi, về nhà thôi."

Tiêu Duyệt không nhúc nhích, chỉ đứng đó nhìn cô.

Giản Lam cũng không trông cậy vào việc cậu sẽ trả lời mình, cô cất bước trước: "Vậy mình về trước nhé."

Hai người ở hai hướng ngược nhau, Giản Lam bước hai bước rồi quay lại, nói to với cậu: "Sau này có ai đánh cậu thì cậu nhớ phải chạy trước nhé."

Tiêu Duyệt nhìn bóng lưng cô rời xa, hơi sững sờ.

Không ai nghĩ đến chuyện chạy trốn cả, bởi chạy trốn được lần đầu thì không chạy khỏi được lần hai, lần ba.

Từ nhỏ cậu đã bị đánh rồi, dù có chạy trốn cũng bị bọn họ bắt được thôi, dần dà cậu không còn chạy nữa, cậu cũng đã quen với cách sống này rồi.

Cậu đã sắp quên mất chạy trốn là gì luôn.

Đây là lần đầu tiên nói với cậu gặp nguy hiểm thì phải chạy trốn.

Tiêu Duyệt nhìn chằm chằm về hướng cô rời đi, mãi đến khi bóng lưng cô khuất hẳn trong màn đêm, cậu vẫn không dời mắt.



Nhìn chăm chú quá lâu khiến mắt cậu bắt đầu hơi rát.

Ngón tay cậu khẽ nắm chặt lại, phát hiện hình như có thứ cứng cứng gì đó đang nằm trong tay mình.

Cậu giơ tay lên xem thử, đây đúng là điện thoại của Giản Lam và túi thuốc mà cô đã mua cho mình.

Cậu chợt ngẩng đầu nhìn hướng Giản Lam rời đi, không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi.

Lúc Giản Lam về đến nhà, đèn phòng khách đang tắt, chỉ có ánh đèn mỏng mong truyền ra từ trong phòng và cả tiếng ti vi.

Cô vừa mở đèn phòng khách lên, một cánh cửa phòng mở ra.

Mẹ Giản bước ra, nhìn chằm chằm vào cô như thẩm vấn tội phạm: "Chơi bời ở đâu mà về trễ thế hả?"

Giản Lam bình tĩnh thay giày: "Con đến nhà bạn chơi một lát, tiện làm bài nhóm luôn."

"Bạn nào? Tên gì?"

Ánh mắt bà ta rõ ràng không tin.

Giản Lam nhớ đến lời khi sáng Trương Dao nói nên thuận miệng: "Là Trương Dao đó, lúc trước mẹ có gặp rồi mà."

Mẹ Giản có chút ấn tượng về cô bạn này, trông dở dở ương ương, chẳng giống học sinh ngoan, còn hỏi số điện thoại bàn nhà cô ta là bao nhiêu.

Giản Lam biết mẹ Giản tính gọi điện thoại đến nhà Trương Dao xem cô có nói thật hay không.

"Sao con biết được?"

Đương nhiên mẹ Giản không tin: "Bạn của mày mà, mày còn tới nhà người ta làm bài tập nữa mà không biết số điện thoại nhà người ta à?"

"Con có gọi điện thoại cho nhà cậu ấy đâu." Giản Lam thật sự không có số điện thoại nhà Trương Dao.

"Mày không gọi điện thoại cho nhà nó? Vậy mày qua nhà bạn về trễ vậy sao không biết gọi về nhà nói một tiếng?"

Mẹ Giản càng nói càng tức, trông ánh mắt lạnh lùng của bà ta cực kỳ hung dữ: "Mày đúng là càng ngày càng hết thuốc chữa, tao gọi cho mày mà mày cũng không nghe."

Bà ta nhìn vào cặp của cô, chợt hỏi: "Điện thoại của mày đâu?"

Giản Lam sờ cặp, trống rỗng.

Cô lập tức nhớ ra hình như điện thoại vẫn nằm trong tay Tiêu Duyệt, quên cầm về rồi.

Mẹ Giản thấy cô như thế thì tưởng cô làm mất điện thoại rồi, tức giận mắng to: "Ngày nào cũng chỉ biết chơi, cho mày điện thoại thì cũng làm mất, mày đúng là báo gia đình, nhà có bao nhiêu tiền cũng không chịu nổi một đứa phá của như mày đâu!"



Giản Lam im lặng, mẹ Giản vẫn đang mắng, chứ mắng đi mắng lại một chuyện suốt một hồi.

Cô phát hiện ra rồi, cặp cha mẹ này gặp chuyện thì trừ mắng ra chẳng còn cách giáo dục nào khác cả.

Nguyên nhân Giản Dương hướng nội ít nói cũng có liên quan đôi chút với bọn họ.

"Còn lén tao lấy tiền lì xì đi mua điện thoại nữa chứ, sau này đưa hết tiền lì xì cho tao, dám giấu nữa tao xem!"

Giản Lam vốn tưởng nguyên chủ có điện thoại như vậy chắc gia đình cũng khá giả, nhưng thực tế cái điện thoại đó cũng không phải cha mẹ Giản mua cho mà là nguyên chủ lén tích tiền lì xì đi mua.

Mặc dù nhà họ Giản không gọi là nghèo nhưng cũng không có nhiều tiền lắm.

Cha Giản là một người chơi bời lêu lổng, ông ta thường lên mạng đánh cá, không chịu khổ được. Còn mẹ Giản thì làm việc trong nhà máy gần đây, công việc rất vất vả, áp lực cũng lớn, bởi vậy hay trút giận vô cớ với cha Giản và hai đứa nhỏ trong nhà.

Giản Dương thì đỡ, bình thường đã ít nói, mẹ Giản cũng khá thương con trai nên anh ta thường bị mắng ít hơn.

Còn Giản Lam đương nhiên trở thành chỗ để bà ta trút giận.

"Mày đi học làm gì nữa, ra ngoài đi làm kiếm tiền về cho tao đi cho rồi, mày tưởng đi học không tốn tiền hả?"

Mẹ Giản vẫn đang mắng, từ chuyện điện thoại cho tới đi học.

Cứ mắng như thế thì mãi cũng chẳng xong được, bà ta có sức mắng nhưng Giản Lam không muốn nghe, cô nói: "Không có mất, chỉ để quên ở nhà Trương Dao thôi."

Giản Lam nói xong thì về phòng mình.

Tiếng khóa cửa vang lên, mẹ Giản tức run người, mắng to vài tiếng trước cửa phòng Giản Lam vẫn không nguôi giận được.

Về phòng lại cãi nhau với cha Giản một trận khiến tất cả phòng đều nghe được động tĩnh của bọn họ, Giản Lam không quan tâm, mấy người khác cũng quen với việc bọn họ cãi nhau thế rồi.

Cãi nhiều quá cũng quen, cũng lười lo tới bọn họ.

Sáng hôm sau, Giản Lam dậy rất sớm.

Cô rửa mặt xong định đến trường thì phát hiện cha Giản đang ngồi trong phòng khách, trong mắt có tơ máu mơ hồ, không biết là ông ta cố tình ngồi đây đợi cô hay cả đêm không ngủ nữa.

"Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi?" Cha Giản chợt lên tiếng.

Giản Lam nhìn ông ta, không hiểu cho lắm.

Ông ta nói tiếp: "Tao bảo mày đừng có cãi nhau với mẹ mày, mày với bả mà cãi nhau mà bả sẽ đến làm ồn với tao, mẹ con bọn mày cố tình không muốn tao được yên đúng không!"

Giản Lam không biết mình cãi nhau khi nào, rõ ràng cô chỉ nói có mấy câu thôi mà.



Nhưng cô lười giải thích, dời mắt nói: "Con đi học đây."

Giản Lam đến trường, vừa vào lớp đã liếc xuống hàng cuối theo bản năng.

Tiêu Duyệt vẫn chưa đến.

Cô đến chỗ mình, vừa ngồi xuống là Trương Dao đã cười hì hì xúm lại, lườm cô một cái: "Tối qua mẹ cậu gọi tới nhà mình đó."

Giản Lam nhìn cô ta, cô ta nở nụ cười mờ ám với cô, cố tình nói nhỏ: "Nghe mẹ cậu nói thì tối qua đến tận khuya cậu mới về nhà, vậy cậu đã này này kia kia với ai thế?"

Mấy chữ cuối cô ta nói rất mơ hồ nhưng ai cũng biết cô ta đang nói gì.

Trương Dao tưởng tối qua Giản Lam hẹn với nam sinh vào trong rừng cây, dù đúng là cô vào rừng cây thật nhưng không như Trương Dao nghĩ. Mà Giản Lam cũng không định giải thích với cô ta làm gì, đang định hỏi cô ta nói với cha mẹ cô thế nào thì đúng lúc này Tiêu Duyệt bước vào lớp.

Cậu cúi đầu, đi chậm rãi, lúc đi ngang qua bàn Giản Lam thì hơi khựng lại, Giản Lam nhìn sang cậu, Trương Dao cũng để ý thấy.

Cô tưởng cậu thấy có người ngoài nên không tiện nói chuyện với cô.

Trương Dao nhìn Tiêu Duyệt, khinh thường: "Cậu làm gì đấy? Nghe lén bọn này nói chuyện à, cút nhanh lên giùm cái đi."

Xưa nay Trương Dao nói chuyện rất chảnh, trừ mấy nam sinh chơi chung thì cô ta chẳng nể mặt ai cả. Người trung thực khiêm tốn như Tiêu Duyệt đương nhiên cô ta cũng sẽ không quan tâm.

Giản Lam vừa nhíu mày, Tiêu Duyệt chợt rút tay ra khỏi túi quần, đặt một cái điện thoại màu trắng lên bàn cô.

Cậu không nói gì cả, cúi đầu rời đi.

Nhưng rõ ràng Giản Lam thấy môi cậu mấp máy như định nói gì đó với cô.

Trương Dao: "??"