Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều (Tiểu Thiếu Gia Ngọt Ngào Chỉ Muốn Mỗi Ngày Chắn Tai)

Chương 11: Đầu cậu đập vào đùi Tần Viễn Hành



Đồng Trí này hình như có ác cảm với nguyên chủ.

Sầm Nguyễn thầm nghĩ.

Nếu không thì tại sao đối phương lại vô cớ liếc cậu như vậy?

Đồng Trí nhìn thấy Sầm Nguyễn, cũng không có né tránh, thậm chí còn đi thẳng tới, ngồi xuống đối diện Sầm Nguyễn, trên mặt mỉm cười: “Tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Một nam sinh có khuôn mặt trẻ con khác ở bàn nhanh chóng nói: "Đương nhiên có thể, giáo thảo mời ngồi.”

Sầm Nguyễn kỳ thực cũng không có mấy hứng thú với người này, chỉ là hắn ngồi đối diện, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy nụ cười giả tạo của Đồng Trí.

Sầm Nguyễn: "..."

Cậu vẫn quan tâm hơn đến việc Tịch Ngọc đang ở đâu.

Thu Ninh trợn mắt, tức giận nói: "Cái gì? Bình thường tụ hội đều không tới, giờ đột nhiên rảnh rỗi thế làm gì?"

Giọng của cô hơi lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ, Đồng Trí không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, biểu cảm trên mặt dần nứt vỡ.

Thu Ninh lời này là một chút mặt mũi cũng không cho a, chỉ kém nói thẳng tên họ Đồng Trí.

Mấy người theo đuổi hắn bên cạnh nhanh chóng xoa dịu bầu không khí, "Không phải có rất nhiều người không đến sao? Tịch thiếu cũng không đến, phải không..."

Sầm Nguyễn lỗ tai vểnh lên, nhắc tới Tịch thiếu gia, tựa hồ có chút ấn tượng.

Tịch Ngọc Tịch Ngọc.

Chỉ có một Tịch gia kia tương đối có tiếng ở Vân Thành.

Tịch Ngọc, nam chính thứ hai trong nguyên tác.

—— giáo bá cao trung, là loại chí săn bất cần đời ngạo kiều, yêu thầm vai chính thụ.

Sầm Nguyễn im lặng một lúc, tại sao cậu lại dính líu đến nam chính hai?

Đang định thấp giọng hỏi Thu Ninh chuyện gì đang xảy ra, Đồng Trí lại khôi phục trạng thái ban đầu, hơi hếch cằm lên, nhẹ nhàng nói: “Đừng trách Tiểu Ngọc. Chú Tịch đã đặc biệt nghiêm khắc đối với cậu ấy kể từ khi tốt nghiệp.”

Lời này nghe có vẻ hắn

rất thân với Tịch Ngọc.

"Hơn nữa tôi cho rằng Tiểu Ngọc cũng không muốn đến. Dù sao cậu ấy cũng không muốn ai đó quấn lấy làm phiền, nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ."

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Sầm Nguyễn, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo và khinh thường khó tả, những người khác chú ý đến ánh mắt này của hắn, lập tức trực tiếp đặt "ai đó" lên Sầm Nguyễn, bọn họ đều trở nên kích động, phảng phất ngửi thấy mùi dưa lớn.

Thời điểm hồi cao trung có người truyền ra rằng đại thiếu gia Tịch gia đối với Đồng Trí có ý tứ, mấy năm nay Tịch Ngọc chưa bao giờ phủ nhận, phảng phất như thừa nhận sự "yêu thầm" này, khi đó bọn họ đều là nhân vật phong vân*, độ thảo luận cực cao.

*phong vân: có tiếng, có sức ảnh hưởng

Mà sang năm hai cao trung, Sầm Nguyễn đột nhiên theo sau Tịch Ngọc như một cái đuôi, đối với Tịch Ngọc đủ các loại xum xoe, nhưng do e ngại Sầm Nguyễn là đại danh đỉnh đỉnh tiểu thiếu gia Tần gia, ai cũng không dám nói gì với cậu.

Sầm Nguyễn → Tịch Ngọc → Đồng Trí.



Mối tình tay ba đúng nghĩa này ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán trong khuôn viên trường.

Nhưng hiện tại dựa theo lời Đồng Trí, giống như Tịch Ngọc rốt cuộc đã phiền chán Sầm Nguyễn, hoàn toàn xé rách da mặt.

Ánh mắt của mọi người đột nhiên tập trung vào Sầm Nguyễn, đủ các loại cảm xúc như tò mò, thích thú, chế giễu không ngừng dâng trào về phía cậu.

Sầm Nguyễn cau mày, rõ ràng cậu chỉ muốn tìm hiểu nguyên chủ và Tịch Ngọc có quan hệ gì, nhưng lời nói của Đồng Trí đột nhiên khiến cậu trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người có mặt ở đây.

Đồng Trí chăm chú nhìn Sầm Nguyễn, trong mắt sâu sắc kiêu ngạo cùng giễu cợt gần như không thể che dấu.

Hắn và Sầm Nguyễn quen nhau từ hồi cấp hai, có nét mặt giống nhau, giọng nói giống nhau, dáng dấp cũng giống nhau, tuy nhiên vì khí chất của thiếu gia Tần gia nên hắn bị coi là không đáng một đồng. Người khác thậm chí còn nói hắn thua kém Sầm Nguyễn về mọi mặt.

Đôi khi Đồng Trí thắc mắc tại sao trông họ giống nhau đến vậy, nhưng Sầm Nguyễn lại có thể sinh ra ở Tần gia, còn hắn thì chỉ có thể sinh ra trong một gia đình nhà giàu mới nổi lại còn nghiện rượu, khoảng cách quá lớn khiến cậu ghen tị, hắn vẫn luôn chỉ có thể sống dưới cái bóng của người khác.

Thẳng đến có một ngày, có người tìm được hắn.

Đối phương cho hắn thật nhiều tiền.

Điều kiện chỉ có một —— muốn hắn phá vỡ hàng rào tâm lý của Sầm Nguyễn, đem cậu từ một thiếu gia cao cao tại thượng trở thành một con chuột chạy qua đường*.

*chuột chạy qua đường: ý nói những kẻ làm việc xấu bị người khác ghét.

Hắn lợi dụng việc Sầm Nguyễn là con nuôi cùng người thừa kế Tần gia Tần Viễn Hành bất hòa, phái người tiến hành rồi đe dọa tẩy não cùng uy hiếp, tháng ngày tích lũy, thương tổn tạo ra về mặt tinh thần đã rất lớn.

Đến năm hai, bệnh tim của Sầm Nguyễn phát tác, lúc ấy cơ hồ là không còn đến nửa cái mạng. Khi trở về, dường như bộ dáng của cậu đã hoàn toàn thay đổi, Sầm Nguyễn lúc đó mơ màng, tự ti, vô năng, đến cả thành tích cũng xuống dốc không phanh.

Không còn có người nói hắn cùng Sầm Nguyễn giống nhau, cũng không có ai nói hắn kém cỏi hơn Sầm Nguyễn nữa.

Nụ cười trên khóe miệng Đồng Trí càng mở rộng.

Sầm Nguyễn đối mặt với ánh mắt của nhiều người, bình tĩnh cầm cốc lên uống một ngụm, với bộ quần áo chỉnh tề, mỗi động tác đều có vẻ uy nghiêm, như thể hoàn toàn không quan tâm những người này nghĩ gì.

Mục đích cậu đến đây không phải để nghe họ bàn tán.

Nếu không phải tin nhắn Từ Quang gửi cho cậu khiến cậu khó đoán, Sầm Nguyễn cũng sẽ không tới đây giải quyết mối quan hệ với bạn học của nguyên chủ.

Vậy nên vị Tịch Ngọc này rốt cuộc có phải "anh ta" trong lời Từ Quang không?

Nói đến Từ Quang, Sầm Nguyễn đột nhiên nhớ ra người này đã biến mất được một lúc rồi.

Cậu nhìn xung quanh, sốt ruột nói: "Từ Quang đâu? Các cậu có thấy hắn đi đâu không?"

Vừa nhắc tới điều này, mọi người mới phát hiện trong phòng thiếu mất một người, ngay lúc họ đang định bảo nhau chia ra tìm thì cửa phòng bị đẩy ra, đó là Từ Quang với vẻ mặt sợ hãi các thứ, tựa hồ là bị người đuổi theo sau, nên nhanh chóng chạy vào đây trốn.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Khoảng chục người đàn ông cao to đi theo hắn vào phòng, không gian trong nháy mắt trở nên chật chội.

Thu Ninh: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Từ Quang thở hổn hển ngã phịch xuống đất: "Cứu, cứu tôi với."

Hắn vốn chạy đến nơi có nhiều người.

Người có mắt về cơ bản đều có thể đoán được Từ Quang đã đắc tội đại nhân vật nào đó, nếu không người bình thường sẽ không có khả năng tiến vào Duyệt Thủy.

Những người đàn ông cao to đó đều cầm gậy, dáng vẻ hung dữ, cơ bắp đặc biệt khỏe, nếu bị gậy đánh trúng chắc sẽ bay luôn nửa cái mạng, bị liệt nửa người hay tàn tật cũng có khả năng xảy ra.

Từ Quang rõ ràng là đang hoảng sợ, đưa tay tóm đại một ai đó lên chặn họ lại.

Người kia bị đánh vào vai, hét lên đau đớn rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Ngay khi người này ngất đi, người trong phòng tức khắc loạn thành một đoàn, Từ Quang cũng lợi dụng lúc hỗn loạn kéo mấy người đến trước mặt mình.

Đồng Trí không kịp phòng bị, bị Từ Quang kéo mạnh đến không đứng vững được, nặng nề ngã xuống đất, cũng không biết mình vừa đụng vào cái gì, toàn thân một màu xanh đỏ trông đặc biệt buồn cười.

Giáo thảo cao lãnh ngày xưa giờ trở thành bộ dáng chật vật như vậy, thậm chí còn có người lén lút ghi hình, chụp được một màn này.

Đồng Trí oán hận nhìn Từ Quang, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía Sầm Nguyễn, ước gì kẻ nào đến gây rối sẽ dùng gậy đánh chết người này.

Không biết có phải trời cao nghe thấy hắn không, lúc này quả thật có mộ người đàn ông đến gần Sầm Nguyễn.

Phòng bao rất rộng, đại bộ phận mọi người đều chạy tán loạn, nhưng Sầm Nguyễn lại cùng Thu Ninh ở một góc.

Thu Ninh bình thường nói rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại cảnh tượng hỗn loạn như vậy, không khỏi sợ hãi trốn ở phía sau Sầm Nguyễn.

Rốt cuộc Từ Quang đã đắc tội với ai!?

Một nửa số người ở đây đều là cậu ấm cô chiêu, đám người cao to đó hiển nhiên không dám làm hại bọn họ, nên Từ Quang nhân cơ hội này bỏ trốn, nhưng đáng tiếc, nhóm người đứng canh ở cửa không chịu cho bất kỳ ai trong số họ ra ngoài.

Trong lúc hỗn loạn, Sầm Nguyễn cảm thấy có ai đó đẩy mình, thanh sắt của người đàn ông vung mạnh chỉ cách đầu cậu không quá mười centimet.



Lúc này, có người kéo cậu lùi lại, hoàn toàn tránh được đòn tấn công của thanh sắt.

Vệ • chỉ thuê đêm nay • hai vạn một đêm • sĩ hướng Sầm Nguyễn nhếch nhếch cằm, như thể nói rằng bọn họ rất có đạo đức nghề nghiệp.

Sầm Nguyễn: "..."

Thu Ninh mở to mắt nói: "Sầm Nguyễn, anh họ của cậu thật lợi hại."

Cô nhanh chóng kiểm tra đầu Sầm Nguyễn, thấy đầu cậu không có vết thương thở phào nhẹ nhõm: "May mà không sao, cú đánh đó làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng đầu cậu sắp bị đập vỡ đấy."

Sầm Nguyễn mỉm cười trấn an cô.

Hai vệ sĩ vững vàng mà vây quanh hai người bảo vệ, toàn bộ phòng cũng chỉ có chỗ họ là sóng êm biển lặng, trên người sạch sẽ, những người còn lại ít nhiều đều có chút chật vật.

Quyết định thuê vệ sĩ quả thực là sáng suốt, khi về sẽ tăng lương cho trợ lý Trương.

Sầm Nguyễn thầm nghĩ.

Tình trạng này không kéo dài lâu.

Dù có trốn thế nào, Từ Quang cũng bị bắt lại, bị đè xuống đất không thể cử động.

Tên cầm đầu vén tóc lên, vẻ mặt hung ác nói: “Mày nên biết hậu quả nếu làm như vậy. Bây giờ sự việc đã bại lộ, mày cũng buộc phải trả giá."

Từ Quang sợ đến mức hai chân nhũn ra, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Hắn không ngừng bào chữa cho mình: "Tôi không có, tôi không có!! Các người nhầm người rồi!"

Nhưng mà hiện tại không ai tin hắn, rốt cuộc vừa rồi hắn bất chấp tất cả xông vào đây tìm người làm đệm thịt cho mình, bây giờ các bạn cùng lớp sợ hãi chán ghét hắn ta đến chết.

Tên cầm đầu liên tiếp tát cho hắn mấy cái, khiến hai bên má của hắn đỏ bừng, dấu bàn tay lộ rõ, cả khuôn mặt gần như sưng tấy.

Mọi người có mặt đều không khỏi run lên trước âm thanh này.

Từ Quang hoàn toàn không nói nên lời, khóe miệng chảy ra máu, trông rất đáng sợ.

Sầm Nguyễn quả thực chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng thời cũng tò mò Từ Quang đã làm gì mà đắc tội những người này như thế.

Vừa định thần lại, cậu ngước mắt lên thì chạm phải ánh mắt của Từ Quang.

Ánh mắt chứa sự cầu xin, giãy dụa phức tạp lẫn lộn, giống như một ngọn núi nặng trĩu, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở được.

Không biết vì sao khi đối diện với cặp mắt kia, Sầm Nguyễn thấy lạnh cả sống lưng.

Đó là một phản ứng mà cậu thậm chí không biết tại sao.

Tựa như có một tảng đá vô hình treo ở đáy lòng cậu, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, nhưng nếu nó rơi xuống, nhất định có thể đè chết người.

Sầm Nguyễn vô thức nuốt khan, nhưng khi cậu muốn nhìn rõ lại thì tên cầm đầu kia đã hoàn toàn che đi bóng dáng của Từ Quang.

Từ Quang bị đánh nặng đến mức chỉ nghe thấy âm thanh cũng khiến người ta rùng mình, Sầm Nguyễn đang ở điểm mù nên không nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó.

Nhưng lúc này Thu Ninh đột nhiên nói: "Sầm Nguyễn, mặt cậu có chút đỏ, cậu say sao?"

Sầm Nguyễn sờ lên mặt, cảm thấy nhiệt độ có chút cao, cậu liếc nhìn cô, nghi ngờ nói: “Nhưng tôi không uống rượu.”

"Chính là trên bàn đều có một ly, tôi cũng uống một chút, nhưng mà số độ không cao, cậu như vậy cũng có thể say sao?" Thu Ninh ngạc nhiên nhìn Sầm Nguyễn, "Cậu uống một chút rượu lền có thể say sao?"

Sầm Nguyễn thành thật lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi thấy có điểm hơi choáng váng.”

Sầm Nguyễn dựa vào ghế sô pha, toàn thân không còn sức lực, lúc say cậu còn nhìn thấy hai Thu Ninh.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Một lúc sau, cậu cảm thấy bên ngoài có tiếng động, cậu nâng mí mắt nặng trĩu lên nhìn ánh sáng ngoài cửa.

Trong phòng bao hơi tối, người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng đang giàng co với ai đó ở ngoài cửa.

Sầm Nguyễn cảm thấy bóng dáng này trông quen quen, khi cậu muốn nhìn kỹ hơn thì người đàn ông đó đã đi về phía cậu.

Áo sơ mi trắng của Tần Viễn Hành hơi hé mở, tay áo xắn lên đến tận cánh tay, lộ ra cổ tay trắng nõn, sải bước về phía thiếu niên đang nằm liệt trên ghế sô pha, hắn đứng trước mặt cậu, thẳng tắp mà nhìn vào sắc mặt hơi ửng đỏ của thiếu niên.

Sau khi hắn thương lượng với nhóm người không rõ danh tính kia, những người khác trong phòng cũng đã rời đi.

Thu Ninh nhìn Tần Nguyên Hành, khẩn trương nói: "Tần tổng, Sầm Nguyễn, có lẽ là say rồi, nhưng anh yên tâm, nồng độ rượu rất thấp, cậu ấy cũng không uống nhiều..."

Tần Nguyên Hành đưa tay chỉnh lại tóc Sầm Nguyễn: “Cám ơn.”

Nói xong, hắn đưa tay xuyên qua nách thiếu niên, dùng lực nhấc cả người cậu lên khỏi ghế sô pha.

Sầm Nguyễn choáng váng đứng không vững, đứng lên rồi sau đó theo bản năng mà ngã về phái trước.



Trán cậu trực tiếp đập cả vào người hắn, Sầm Nguyễn ăn đau mà rầm rì một tiếng.

Nhìn thấy cậu đứng không vững sắp ngã, Tần Viễn Hành đành phải thay đổi tư thế, hắn ôm ổn định thân hình của đối phương, nhưng không thể tránh khỏi, Sầm Nguyễn giống như một con mèo nhỏ mềm mại không có xương, cả thân dán cả vào người của Tần Viễn Hành.

Cậu dường như mơ hồ nhận ra người trước mặt là ai, có chút kinh hỉ nói: "Anh! Là anh à?"

Tần Viễn Hành gật đầu đáp lại, vòng tay qua eo Sầm Nguyễn, muốn bế cậu ra khỏi đây.

Chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Sầm Nguyễn mới lạ mà lắc lắc hai chân trên không trung, còn khoa trương nói: "Anh ơi nhìn này, em đang bay á ~~~"

Tần Viễn Hành: "..."

Hắn dùng tay kia xoa xoa giữa lông mày: “Cậu say rồi.”

Sầm Nguyễn lắc đầu phủ nhận: “Em không say.”

Cậu đang tỉnh táo, hiển nhiên không có say, làm sao có thể say?

Sầm Nguyễn tựa cằm vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông, ngơ ngác nói những điều vô nghĩa.

Một bên sườn mặt cậu trắng trẻo, đôi mắt đầy sương mù, cả người như đang trong trạng thái tự do.

Tần Viễn Hành bế hắn xuống tầng, không nói một lời.

Tài xế đã đợi ngoài cửa rất lâu, cẩn thận đặt Sầm Nguyễn ngồi ở ghế sau.

Lúc Sầm Nguyễn say rượu cũng không khác thường ngày là bao, ngoại trừ nước da có chút hồng hồng ra, không thấy được gì khác.

May mắn thay, cậu không uống quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.

Tần Viễn Hành cũng không ngờ rằng Sầm Nguyễn chạm vào một chút rượu liền sẽ say, nếu lúc này còn có những người khác có ác ý muốn làm gì thì Sầm Nguyễn có lẽ đã bị lừa.

Xe chạy trên đường có hơi rung lắc, Sầm Nguyễn ngủ không an ổn, cậu mơ mơ màng màng dựa đầu vào vai nam nhân bên cạnh, cái đầu nhỏ nghiêng tới nghiêng lui, trong miệng còn phát ra âm thành rì rầm bất mãn như đang oán trách về sự không thoải mái đằng sau lưng.

Đầu tựa vào vai nam nhân, chiếc cổ cong hoàn hảo lộ ra ngoài, đỉnh tóc thỉnh thoảng cọ vào tai hắn.

Tần Viễn Hành chỉ cảm thấy một bên cổ không ngừng bị mát tóc mềm mại có xát, chạm vào, gây ra một chút cảm giác ngứa ran.

Cố tình người này còn cứ nhích tới nhích lui, không hề nghe lời chút nào.

Hắn đã cố điều chỉnh tư thế của Sầm Nguyễn nhiều lần, nhưng một hồi lại thành ra như vậy.

Thiếu niên sắc mặt hồng hào, có một loại vẻ đẹp khác hẳn thường ngày, bên tai có những hạt châu nhỏ màu trắng tinh khiết, theo động tác của cậu lắc lư, nhìn có vẻ đặc biệt quyến rũ.

Giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng và mềm mại lướt qua từng tấc da thịt của Tần Viễn Hành.

Sầm Nguyễn trong giấc ngủ cực kỳ bất ổn, cậu trườn khỏi vai hắn, chậm rãi vỗ vào ngực, đầu đập vào đùi Tần Viễn Hành.

Cậu thậm chí còn tìm được một tư thế thoải mái, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Tần Viễn Hành xoa xoa lông mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tài xế:"……"

Tôi không thấy gì cả.