Trường đua ngựa rất rộng lớn toàn bộ chỉ có Sầm Nguyễn đang cưỡi ngựa, có huấn luyện viên và nữ nhân viên vậy quanh để tiếp đãi cậu.
Tần Viễn Hành nhìn thiếu niên từ xa, sải bước dài đến gần, gió ở đây thổi hơi mạnh, gấu áo khoác đắt tiền theo bước chân nhẹ nhàng vén lên.
Lúc Sầm Nguyễn phát hiện ra, Tàn Viễn Hanh đã thay xong trang phục cưỡi ngựa, chỉ đứng cách cậu mấy mét, huấn luyện viên kính cẩn gọi một tiếng Tần đại thiếu.
Nhìn thấy anh trai mình tới, Sầm Nguyễn có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Anh, hạng mục của anh đã xong chưa?". Ra chươ𝗻g 𝗻ha𝗻h 𝗻hấ𝐭 𝐭ại == TrU𝓂𝐭ruyệ𝗻.𝘝N ==
Lúc cậu đang chuẩn bị leo xuống từ lưng ngựa, đối phương giơ tay ra hiệu không cần thiết, thậm chí còn lấy dây cương từ tay huấn luyện viên với vẻ mặt thản nhiên, hắn hơi ngước mắt lên, môi mỏng khẽ mở: "Ừ."
Sầm Nguyễn liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường của trạm dừng nghỉ, sau đó nhận ra mình đã chơi suốt ba tiếng đồng hồ mà không hay biết, cậu có chút xấu hổ nói: "Ở đây khá đẹp, suýt chút nữa em quên mất thời gian."
Tần Viễn Hành đảm nhận công việc của huấn luyện viên, cầm dây cương dẫn ngựa nâu đi một vòng.
Sầm Nguyễn đung đưa đôi chân, lần đầu tiên nhìn xuống anh trai mình từ góc độ cao như vậy, cậu không khỏi cảm thấy có chút kì lạ, trước đó đều là cậu ngẩng đầu lên thấy cằm của đối phương, giờ thì ngược lại.
Từ vị trí của cậu, sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mắt được bày biện ra, cả người như được bao phủ bởi một lớp kim sắc dưới ánh mặt trời. Tần Viễn Hành mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng hoàn toán khác với phong cách thường ngày, trầm ổn mà kiên nhẫn nắm dây cương ngựa, từng bước một dắt cậu về phía trước.
Có ảo giác như hắn là hiệp sĩ của riêng cậu.
Điều này khiến Sầm Nguyễn cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác an toàn không giải thích được.
Ahhhhhh, nhân vật chính công cư nhiên sẽ bồi cậu cưỡi ngựa!
Tới dương gian một chuyến, Sầm Nguyễn cảm thấy trải nghiệm này cũng không tệ.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpat @trai_nuoi_sua)
"Nếu cậu thích, tôi có thể mua lại chỗ này."
Sầm Nguyễn bị câu nói không kịp phòng ngừa của Tần Viễn Hành làm suýt nữa ngã ngựa.
Trong mắt cậu lộ vẻ kinh ngạc, quanh đầu nhìn bốn phía, trang viên này rất rộng lớn, diện tích phải đến mấy vạn mẫu đất, chi phí chắc chắn sẽ tốn không dưới tám con số.
Cậu cũng chỉ thuận miệng nói nơi này đẹp, anh trai liền muốn mua nó cho câu luôn sao?!
"Anh, anh nghiêm túc đấy à?"
Thiếu niên trong lời nói tràn đầy sự không chắc chắn, Tần Viễn Hành ngữ khí không thay đổi, vẫn như cũ bình tĩnh nói: "Tiệc sinh nhật mười tám tuổi lần trước của cậu tôi không đến được, đây xem như là lễ vật đền bù đi."
Sầm Nguyễn vẫn là nhịn không được ở trong lòng thầm cảm thán sự hào phóng của anh trai.
Thật không hổ là vai chính công nguyên tác, quả nhiên không giống bình thường, cảm giác ở trong mắt hắn việc kiếm tiền cũng dễ như thở vậy.
Lần đầu tiên, Sầm Nguyễn cảm thấy nếu mình thông minh bằng một nửa Tần Viễn Hành thì tốt quá, cậu hoàn toàn không hiểu được mấy đường cong số liệu trong tài liệu quy hoạch, khả năng ghi nhớ mọi thứ trong nháy mắt của cậu ở trường hợp này hoàn toàn vô dụng.
Cậu đã bắt đầu tính toán xem mình sẽ vật lộn cái gì trong hội nghị ở V quốc, sau đó ngồi yên như một bình hoa phế vật trong ba năm tới.
Tần Viễn Hành quay đầu nhìn về phía Sầm Nguyễn, trong mắt có một tia thâm trầm khó bộ lộ.
Nếu Sầm Nguyễn lúc này có thể chú ý tới, không khó để nhận ra ánh mắt này cùng lần bọn họ ở trang viên Mật Thủy giống nhau như đúc.
Đó là ánh mắt khó nắm bắt, thờ ơ, giống như người thợ săn chĩa súng vào cong mồi với thái độ bình tĩnh, quả quyết, chỉ cần ngón tay khẽ động, con mồi mà hắn muốn sẽ trực tiếp ngã xuống, đối hắn không sinh ra được bất cứ uy hiếp nào cả.
Sầm Nguyễn dù thế nào cũng không ngờ được hội nghị tại V quốc lại là một cái bẫy rập mà Tần Viễn Hành vẽ cho cậu, chỉ cần bất cẩn đi sai một bước, liền mất hết tất cả.
Lần đầu tiên được trải nghiệm hoạt động cưỡi ngựa, Sầm Nguyễn rất hài lòng với chuyến đi này.
Ăn uống xong cậu trở về nhà chính Tần gia ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết nguyên nhân là gì, trong khoảng thời gian này cậu liên tục nằm mơ, chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, mỗi ngày đều cảm thấy choáng váng, nguyên nhân chắc phải đổ lỗi cho cái thể chất yếu ớt này của nguyên chủ.
Cộng thêm cái tiến độ rùa bò của hệ thống nữa.
[Tiến độ truy xuất dữ liệu: 10%]
Sầm Nguyễn vừa nhìn đã đau đầu.
Trong khoảng thời gian này, Trần Vận cho người theo dõi cậu sát sao, nên cậu không còn lựa chọn nào khác là lọc một số thông tin ít quan trọng, nửa thật nửa gia gửi cho hắn.
Nhưng may mắn thay, Trần Vận không hiểu biết nhiều về lĩnh vực nghiên cứu khoa học nên Sầm Nguyễn mới dễ dàng lừa được hắn.
Nhưng Sầm Nguyễn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi bị phát hiện thì cậu vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi Tần gia. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cậu tới chỗ Duyệt Thủy, bí mật lên kế hoạch tìm kiếm những thứ khác.
Hệ thống không đáng tin cậy, một chút cũng không!!
Cậu nhớ lại những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây, sau khi kiểm tra cẩn thận, cậu phát hiện ra rằng người duy nhất bây giờ cậu có thể điều tra dường như chính là "anh ta" trong lời của Từ Quang.
Nhưng Sầm Nguyễn không chắc liệu "anh ta" có phải là ám chỉ đến Tịch Ngọc hay không.
Cậu buồn rầu rời đi, không để ý cuối hành lang xuất hiện một bóng người – Đồng Trí.
Hắn có chút chật vật, lời nói của trợ lý Trương khiến hắn sợ hãi không nhẹ, bây giờ sắc mặt trắng bệch, sau khi nhìn thấy Sầm Nguyễn, ánh mắt hắn không khỏi lộ chút sợ hãi cùng ghen ghét.
Nhưng sao tên rác rưởi Sầm Nguyễn lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, có hai người khác bước ra khỏi căn phòng mà Sầm Nguyễn vừa đi ra...
Đồng Trí mở to mắt nhìn, nhận ra một trong hai người đó là chủ tịch mới của công ty Trần thị, Trần tổng, đối thủ cạnh tranh của Tần gia.
Sầm Nguyễn và Trần tổng hợp tác?!
Đồng Trí khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt ghen tị cùng ác ý dày đặc đến mức gần như tràn ra ngoài.
Hắn đang nghĩ đến cách để kéo Sầm Nguyễn từ trên trời rơi xuống vũng bùn.