Khi giọng nói của thiếu niên hoàn toàn biến mất sau tiếng hành động của Kỳ thị, ánh đèn bên trong mái vòm hội trường sáng lên.
Kỳ thị sau đó cũng không có bất kỳ kế hoạch hợp tác với công ty nào khác ngoài Tần gia. Sầm Nguyễn nói lời cảm ơn xong, các tập đoàn khác cũng hoàn thành kế hợp tác của họ.
Kế tiếp đó là chút thời gian rảnh rỗi ngắn, để cho người phụ trách hội nghị V quốc thống kê số liệu.
Cùng lúc đó rèm ở các gian phòng được mở ra, âm thanh thảo luận ồn ào bắt đầu xuất hiện.
“Người đại diện vừa rồi là thiếu gia Tần gia sao? Chưa bao giờ nghe nói đến?”
“Sầm Nguyễn được Tần gia đón về, họ Sầm của cậu ta là theo tên của Tần phu nhân. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta xuất hiện trước mặt công chúng đi. Có lẽ là mấy năm gần đây bắt đầu cố gắng, so với trước kia đúng càng có tài hơn.”
“Tôi còn thấy rất bất ngờ, còn tưởng là Tần Viễn Hành, cái người đang có địa vị trong giới kinh doanh kia sẽ tham dự. Tin này hôm nay vừa ra, sự phân chia quyền lực trong Tần gia thật là làm người khác càng ngày càng không hiểu được.”
‘Liền xét cái dự án trình độ xuất xắc vừa rồi xem, hẳn là có rất nhiều tập đoàn nhấn chuông lựa chọn đi, Sầm Nguyễn lần này tốt xấu gì cùng xem như tích góp đủ danh vọng cùng nhân mạch.”
“Các người còn nghe được tin gì khác chưa, nghe đồn hôm nay Kỳ lão gia tử tới, hơn nữa còn có một chuyện lớn muốn tuyên bố, tựa hồ là về việc ngài ấy nhìn trúng một người, muốn thu hắn làm cháu nuôi.”
“Thật hay giả? Kỳ lão gia thực sự có ý này?! Người kia là ai thế! Ghen tị quá!”
Cuộc thảo luận trong tòa nhà văn phòng ngày càng trở nên ồn ào hơn, và bên ngoài buổi phát sóng trực tiếp, mọi người trên cả nước cũng đang hết sức chú ý đến công nghệ mới do Tần thị tung ra.
– Mô phỏng nhân vật ba chiều bằng AI trong thế giới thực.
Nếu đúng như những gì thiếu niên vừa nói, một khi công nghệ này được tung ra thị trường, nó sẽ là sự khởi đầu của một thế giới mới khiến toàn cầu phải chấn động.
Chỉ trong vòng mười phút, phần phát sóng trực tiếp của Tần thị đã được cắt ghép và đăng tải trên nhiều nền tảng khác nhau. Nhanh chóng trở thành hot search trên các trang mạng, vững vàng chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách.
Theo thời gian trôi, việc này cũng càng được đẩy lên, ngày càng có nhiều người thảo luận, ảnh hưởng của Tần gia trong xã hội không ngừng mở rộng.
Lúc này, Sầm Nguyễn vẫn còn chưa biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nhân viên công tác đi phía trước dẫn đường, sợi dây căng chặt trong lòng cậu cuối cùng cũng được nới lỏng. Với tư cách là đại diện của Tần gia, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ khiến Kỳ thị đồng ý hợp tác.
Mới đi được mấy bước, Sầm Nguyễn đã vui sướng đến mức máu trong người đều sôi lên.
QAQ anh trai hẳn sẽ rất vui đi!
Hoàn thành được một việc lớn như vậy, cậu có thể an ổn tiếp tục làm nhiệm vụ chắn tai tìm đường về nhà rồi.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Cánh cửa trắng trước mặt Sầm Nguyễn mở ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng phía trước. Ánh sáng bao trùm toàn bộ hành lang, phản chiếu xuống mặt đất.
Tần Viễn hành vừa mới chạy tới đây không lâu, lúc này hơi thở còn chưa ổn định, lồng ngực phập phồng. Nghe được động tĩnh hắn chậm rãi quay người, lại bị thiếu niên ôm chặt lấy.
Giọng nói mềm mại như sáp của thiếu niên vang bên tai hắn: “Anh ơi anh ơi! Em làm được rồi, chúng ta mau qua bên đó bàn bạc hợp tác luôn đi.”
Sầm Nguyễn không quên còn có Trần Vận, hắn ta hẳn là hận chết cậu sau chuyện này.
Nhưng hiện tại họ vẫn còn đang ở tòa nhà tại V quốc, còn có rất nhiều tập đoàn khác ở đây, Trần Vận dù có tức giận đến đâu cũng không thể trực tiếp xuống tay với cậu được, vì vậy ưu tiên hàng đầu lúc này là kí hợp đồng với Kỳ thị trước.
Một khi rời khỏi đây rồi, chưa chắc là ai đối phó với ai đâu.
Tần Viễn Hành thấy cậu vui vẻ như vậy, không khỏi đưa tay xoa đầu thiếu niên, vuốt ve mái tóc hơi xoăn mềm mại của Sầm Nguyễn, phối hợp với bộ dáng cười cười của Sầm Nguyễn, trông cậu lúc này đặc biệt ngoan ngoãn mê người.
“Cậu làm rất tốt.” Hắn hạ giọng, cực kỳ nghiêm túc nói.
Sầm Nguyễn được khen có chút hưng phấn, hơi buông lỏng cái tay đang ôm eo anh trai mình, mặt hơi đỏ lên.
Mấy nhân viên đứng chờ bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn hai người. Bọn họ đương nhiên đã tìm hiểu qua về Tần gia, nhưng lại không biết mối quan hệ giữa hai anh em Tần gia lại tốt như vậy, cùng với lời đồn họ nghe được mấy năm nay không hề giống nhau.
Thấy cảnh tượng trước mắt, họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Anh em bình thường thôi liệu có thân thiết đến vậy không?!
Tiểu thiếu gia xinh đẹp ngây thơ kia có đôi mắt trong sáng, lúc này còn thập phần thân mật mà ôm vòng eo hơi gầy nhưng rắn chắc của vị còn lại, trong miệng một hai tiếng đều là anh trai, ngọt đến tận xương.
Đổi lại là họ, họ cũng sẽ không thể cầm lòng được.
Người đàn ông vốn có biểu tình lạnh nhạt không biết từ lúc nào vẻ mặt đã dịu đi, cặp mắt đen láy kia dường như có một chút ý cười cùng dung túng khó phát hiện.
Tần Viễn Hành giúp thiếu niên chỉnh lại cổ áo, chiếc trâm cài màu vàng hồng treo chắc chắn trên ngực, theo động tác khẽ đong đưa.
Sầm Nguyễn sụt sịt, ngại ngùng xoa xoa gáy, kéo anh trai đi về phía hành lang: “Em hơi đói, đồ tráng miệng ở đây có vẻ khá ngon, chúng ta ăn cái gì trước đã rồi tìm Kỳ thị để bàn hợp đồng.”
Tần Viễn Hành thấp giọng đáp lại, để cho đối phương kéo mình đi.
Sự phấn khích vì thành công dần biến mất, lo lắng và hồi hộp ấp đến như thủy triều. Đi được nửa chặng đường, Sầm Nguyễn hơi cúi đầu.
Tần Viễn Hành chú ý tới trạng thái của cậu, bàn tay đang nắm lấy cảnh tay hắn tăng thêm chút lực, hắn nghiêng người thấp giọng hỏi: “Sao vậy?"
Sầm Nguyễn ngẩn người, lâm vào cặp mắt thâm trầm kia, suy nghĩ một hồi, cậu mới nghiêm túc nói: “Anh, anh có tin em không?”
Hiện tại có quá nhiều biến số đối với Trần Vận này, cậu không thể đảm bảo liệu sau này còn có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra không nên tương đối lo lắng.
Cậu không sợ Trần Vận tiết lộ việc hắn và nguyên chủ thỏa thuận với anh trai và Tần phu nhân. Điều cậu sợ là hắn sẽ làm bọn họ đối với cậu sinh ra khoảng cách, như vậy dù cậu có làm gì cũng không thể vãn hồi.
Hiện tại cậu đã có trong tay gần như đầy đủ danh sách những nội gián của Trần Vận, cũng như một số việc mà Trần Vận làm với nguyên chủ, chỉ là cậu không biết Tần gia có cái nhìn như thế nào về việc này.
Lông mi của thiếu niên khẽ run lên, đôi mắt đen láy đầy lo lắng.
Tần Viễn Hành ừ một tiếng, hắn đương nhiên biết Sầm Nguyễn đang nghĩ gì, nhưng những thứ râu ria linh tinh của Trần Vận sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với họ.
Nghĩ đến Trần thị, con ngươi hắn lại ẩn ẩn sát khí.
Hắn đưa tay vòng qua vai thiếu niên, nói: “Tôi tin cậu.”
Sau đó hắn lại nói thêm: “Không cần lo lắng, việc cậu cần làm đã hoàn thành rồi, còn lại tôi sẽ xử lý.”
Sầm Nguyễn ngẩn người một lúc, cho rằng anh trai đang nói đến chuyện đàm phán và ký hợp đồng với Kỳ thị, cũng không hề nghĩ tới Trần Vận.
Tuy nhiên, có sự an ủi của anh trai, cậu cũng cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cậu vẫn còn hai lần gọi hệ thống, cho dù có bị đuổi ra khỏi Tần gia, cậu cũng chỉ cần ở lại đây ba năm nữa là có thể trở lại Địa phủ gặp cha và các anh chị em khác.
Cậu vòng qua khoác tay anh trai, hai người rời đi về phía nhã gian của Tần thị.
Một số nhân viên gần đó nhìn hành động qua lại của hai người thì không khỏi ngạc nhiên và bày ra vẻ mặt phức tạp. Họ chỉ cảm thấy quan hệ của hai người có chút kỳ lạ, hoàn toàn không giống với sự xa cách mà các huynh đệ trong hào môn nên có.
Ngược lại có một không khí mập mờ mông lung quanh hai người.
Trước đó không hè có cảm giác kỳ lạ này, nhưng bây giờ lại thập phần rõ ràng, sự biến hóa này chính là fo vị Tần đại thiếu kia mang lại.
Bất quá sự tình trong hào môn đâu phải là thứ họ có thể suy đoán, sau khi liếc mắt nhìn lướt qua, họ lại cúi đầu cung kính dẫn đường.
Khi rẽ vào cuối phía hành lang, bên kia bỗng truyền đến tiếng động. Có điều hai người không nhận ra vì còn đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất cùng tiếng bước chân vội vã của giày da đến rồi đi.
Ở một hành lang khác, hơn mười vệ sĩ đang chạy qua, theo sát sau họ là mấy vị giám đốc của Kỳ thị. Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao Kỳ lão lại có phản ứng đột ngột như vậy.
Trước khi bắt đầu hội nghị, ông còn thề và nói với giọng kiên quyết rằng sẽ không hợp tác với Tần gia. Nhưng cuối cùng ông lại là người điên cuồng nhấn chuông, để cả thế giới viết rằng Kỳ thị nhất định phải hợp tác với Tần thị.
Này thay đổi cũng quá nhanh đi.
Rồi đây có phải là Kỳ lão tự vả vào mặt mình không?!
Vừa rồi còn nói là bản thân đã quyết định hợp tác với cháu nuôi của mình rồi, xong giờ thì sao?
Bọn họ một bên vừa chạy một bên vừa tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, dung ánh mắt giao lưu chuyện đang xảy ra.
Kỳ lão cầm hợp đồng chuyển nhượng chi nhánh trong tay, không khó để nhận ra lúc này ông đang khẩn trương cùng sốt ruột đến mức nào.
“Nhanh lên.”
Trợ lý Âu cố gắng đẩy xe lăn nhanh hơn, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Vị trí chỗ Kỳ thị không gần phòng phát thanh, chạy đến đó tốn khá nhiều thời gian.
Hắn không dám đẩy quá nhanh, một bên khống chế tốc độ một bên thì cân nhắc thời gian.
Đi qua hành lang dài tối tăm mới thấy một cánh cửa màu trắng. Sắc mặt Kỳ lão vừa mới thả lỏng, nhưng khi nhìn vào bên trong thì chỉ thấy vài nhân viên công tác, thiếu niên vừa rồi lại không có ở đây.
Nháy mắt một cảm giác mất mát vọt lên trong đầu ông, vẻ mặt vì điều này cũng trở nên nghiêm túc và trịnh trọng, cả người áp suất thấp đến nỗi không ai dám lại gần.
Các nhân viên trong phòng vẫn đang điều chỉnh loa phát thanh, kết quả nhìn thầy Ký lão bày trận lớn đi tới như vậy, họ sợ tát mặt, tưởng bản thân làm sai điều gì.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Một cô gái có chút kinh nghiệm trải đời cắn răng lên tiếng hỏi: “Phần phát biểu đã kết thúc……Xin hỏi tôi có thế giúp được gì cho ngài?”
Trợ lý Âu chỉ đưa mắt nhìn Kỳ lão, không nói gì cả.
Kỳ lão tỏ vẻ nghi hoặc: “Thiếu niên vừa rồi mới phát biểu đâu?”
Nhân viên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô nuốt nước miếng, thận trọng nói: “Ngài đang nói về Tần tiểu thiếu gia? Cậu ấy đã rời đi rồi.”
Mặc dù đã đoán trước được kết quả này, nhưng Kỳ lão vẫn không nhịn được có chút hụt hẫng: “Thực sự đã đi rồi…”
“Cậu bé có phải trông rất trẻ không? Đôi mắt màu đen lại rất sáng, cả người cứ như một mặt trời nhỏ.”
Nhân viên gian nan một lúc nhớ lại, chần chừ nói: “Vâng, đúng vậy.”
Họ đặc biệt ấn tượng với vị thiếu gia Tần gia này. Đầu tiên, cậu là người đại diện đẹp trai nhất, cũng là trẻ nhất ở đây. Thứ hai, cậu chính là tiểu thiếu gia của Tần gia nổi tiếng đó.
“Hiện tại bọn họ hẳn là vẫn còn đang ở hành lang dài bên kia, bởi vì chỗ đó không tín hiệu truyền tin, cho nên nếu ngài muốn, tôi có thể kêu người đi gọi họ trở về.”
Kỳ lão rất nhanh bắt được từ ngữ mấu chốt: “Bọn họ?”
“Đúng vậy, anh trai cậu ấy đã đưa cậu ấy quay lại chỗ của Tần gia.”
Kỳ lão lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, ông ngẫm lại những gì nhân viên vừa nói trước đó, chợt sững người, dường như đang nghĩ đến điều gì đó, ông hỏi: “Vậy người đại diện phát biểu vừa rồi, chính là thiếu gia Tần gia?”
Bây giờ đến lượt những người có mặt bối rối. Họ không hiểu ý của Kỳ lão.
Các nhân viên không dám lên tiếng, người của Kỳ thị thì nhìn nhau, cuối cùng một vị giám đốc đứng ra giải thích, nói: “Kỳ lão ngài không xem danh sách nên chắc ngài cũng chưa biết chuyện này. Người đại diện cho Tần thị lần này là người trẻ tuổi nhất ở Tần gia, tiểu thiếu gia Sầm Nguyễn, mười tám tuổi, đây là lần đầu tiên cậu ta tiếp nhận công việc kinh doanh.”
Sắc mặt Kỳ lão không ngừng thay đổi, lâm vào nghi hoặc cùng trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuy nhiên họ ở bên này trầm mặc, nhưng bên kia lại đang nghị luận ồn ào. Ai cũng ngạc khi nghe tới giọng nói phát ra từ loa phát thanh.
Đây rõ ràng là một sự cố đi, dù sao thì thông tin vừa rồi quá lớn để họ có thể tiêu hóa được.
Bát quái của Tần gia cùng Kỳ gia.
Vốn dĩ việc hai gia đình này hợp tác với nhau đã là một điều kì lạ nhiều năm chưa thấy.
Kỳ gia dẫn nhiều người vào phòng thu âm chỉ để tìm tiểu thiếu gia Tần gia không biết muốn làm gì. Trận thế này ban đầu nghe có vẻ không tốt lắm, nhưng kết hợp với điều Kỳ lão vừa nói, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng hơn.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Phòng thu âm yên ắng một lúc, những công ty khác đang có mặt ngoài sảnh cũng im lặng, tất cả đều vểnh tai lắng nghe xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Những người trong phòng thu âm không biết những gì họ nói nãy giờ đã được phát sóng toàn bộ, ngoại trừ mấy căn nhã gian, nơi có hệ thống cách âm tốt đến mức không nghe được động tĩnh bên này.
Kỳ lão cuối cùng thở dài, bóng lưng có chút cô đơn ngồi trên xe lăn, “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy lời đứa bé đó nói rất hay, khiến ta cảm động.”
Hơn một tháng nay đều là do ông dạy dỗ, có thể không thấy cảm động sao.
Kỳ lão không ngờ rằng cậu bé ông gặp trong giấc mơ lại là tiểu thiếu gia Tần gia.
Mặc dù bây giờ nhìn bên ngoài ông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rối bời. Ông cảm thấy ông trời đây là đang muốn đùa giỡn ông. Tại sao lại trùng hợp như vậy? Tại sao lại là Tần gia, người nọ còn là tiểu thiếu gia nữa.
Kỳ lão cảm thấy chuyến đi tới V quốc này của ông lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Thật đáng tiếc, đứa cháu nuôi đáng yêu của ông không còn nữa…
Các nhân viên không biết ông đang suy nghĩ nhiều thứ như vậy, thấy ông khen ngợi Sầm Nguyễn, cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia trình bày rất tốt, xem cái dự án kế hoạch kia là biết, tiểu thiếu gia khẳng định là tốn rất nhiều công sức đi, chứng tỏ cũng thật tài năng.”
Kỳ lão trên mặt hiện lên một tia tự hào, “Cô nói đúng.”
Tài năng có cao hay không đương nhiên ông biết rõ nhất, người ông nhìn trúng nhất định phải ưu tú về mọi mặt.
Lúc này ông vẫn chưa nhận ra rằng bản thân đã gắn bao nhiêu cái filter khi nói về Sầm Nguyễn, nhìn kiểu gì đi nữa cũng thấy cậu là tốt nhất.
Sau khi mấy nhân viên khen một lượt xong, cả phòng lại lần nữa rơi vào im lặng, một nữ nhân viên không biết nghĩ tới điều gì, cô nhìn trợ lý Âu, hỏi: “Tiên sinh, việc ngài nhờ chúng tôi đã làm xong, nhưng chờ mãi đối phương cũng chưa có trả lời tin nhắn, xin hỏi hiện tại…”
Trợ lý Âu khụ một tiếng.
Kỳ lão trước đó ầm ĩ một trận nói là muốn nhận cháu nuôi, nhưng bây giờ thì…
Xem phản ứng của Kỳ lão, hắn mơ hồ đoán được điều gì, lúc này sắc mặt cứng đờ, không biết nên trả lời nhân viên như thế nào.
Giám đốc tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Còn người kia là ai? Chính là người mà Kỳ lão nói muốn chuyển nhượng hai chi nhánh, muốn nhận làm cháu trai sao?”
Thấy hắn hỏi, nhân viên tận tâm trả lời: “Đúng vậy, trợ lý Âu nói đến thời điểm nhìn thấy người đó thì sẽ gửi tin nhắn cho tôi, sau đó tôi sẽ mời đối phương nán lại đây để nói chuyện hợp tác, nói chuyện muốn nhận làm người thân, sau đó sẽ trước mặt các tập đoàn lớn trực tiếp công bố...”
“Nhưng mà phần phát biểu đã kết thúc rồi, ngoại trừ hợp tác với Tần gia thì không còn công ty nào khác…Trợ lý Âu mãi không gửi tin nhắn cho tôi, tôi cứ lo sẽ làm chậm trễ.”
“Thì ra là vậy.”
Giám đốc mở to mắt, nhìn về phía Kỳ lão đang ngồi trên xe lăn. Trong đầu không biết nghĩ cái gì, kỳ quái nói: “Kỳ lão gia, không phải ngài bảo lần này cũng nhất quyết không hợp tác với Tần gia sao?”
Vị giám đốc này từ trước đến nay nói chuyện thẳng thắn, họa từ miệng mà ra, có thể leo lên được đến vị trí hiện tại cũng là do dự vào thực lực của mình.
Các giám đốc khác dường như cũng đã đoán ra, hết người này đến người khác nháy mắt ra hiệu cho vị giám đốc kia, tuy nhiên, hắn vẫn không nhìn thấy mà tiếp tục hỏi Kỳ lão: “Nhưng dự án của Tần gia lần này quả thực rất thú vị, Kỳ lão ngài bị hấp dẫn cũng là chuyện bình thường.”
Hắn lại quay sang nhìn trợ lý Âu, ám chỉ: “Mau nói cho nhân viên biết đó là ai, đừng để Kỳ lão chậm trễ chuyện hòa thuận với cháu trai của ngài ấy.”
Cơ mặt trợ lý Âu run rẩy, không nói được lời nào.
Căn phòng im lặng không có âm thanh nào khác, bất ngờ quải trượng* của Kỳ lão gõ trên đất, phát ra một tiếng động lớn.
*枴杖 (gậy chống của người già)
“Đúng là rất muốn, nhưng suy cho cùng ta cũng không thể đi cướp Tần thiếu gia về làm người thừa kế của Kỳ gia được.”
Lời này vừa nói ra, người có mặt tại hiện trường đều chấn động.
Thậm chí toàn bộ tòa nhà văn phòng cũng im lặng trong giây lát.
Kỳ lão vừa dứt lời, ai cũng phải kinh ngạc đến mở to mắt.
—Cướp Tần thiếu gia.
Cho nên cái vị Sầm Nguyễn kia chính là đương sự sao?!