Nghe thấy câu đó như một quả bom nổ giữa đáy hồ yên ả, khiến mặt nước rung động dữ dội.
Câu “Em là quan trọng nhất” vang vọng khắp phòng, ai nấy đều tròn mắt nhìn chằm chằm vào Sầm Nguyễn với vẻ ngạc nhiên.
Sầm Nguyễn giả vờ tỏ vẻ nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: “Anh trai, trong lòng em, anh cũng là người quan trọng nhất.”
Nói xong, cậu liền dứt khoát cúp máy ngay trước mặt mọi người.
Cậu bắt chước giọng điệu của Tang Cảnh Niệm, giải thích: “Anh mình thật sự rất tốt đấy, mọi người đừng hiểu nhầm anh mình nữa.”
Tang Cảnh Niệm, sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi và lại còn bị chọc tức thêm lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Sầm Nguyễn hừ một tiếng.
Xem ra hào quang nhân vật chính cũng chưa đến mức điên cuồng đến nỗi chi phối cả những tình tiết ban đầu. Cậu không muốn bị ức hiếp, và cũng tự biết mình không phải là đối thủ của nhân vật chính thụ, nhưng dù sao cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về. Tương lai, dù nhân vật chính thụ có muốn nhằm vào cậu thì cũng chẳng tìm thấy cậu ở đâu nữa.
Những người xung quanh cũng đã nhận thấy cục diện, mỗi người một suy nghĩ.
Hai anh em nhà Tần gia có quan hệ rất tốt, trước giờ mọi người chỉ nghe đồn thôi, mức độ xác thực cũng chưa rõ ràng, giờ thì được nghe tận tai những lời thân mật như thế, họ lập tức nghĩ ngay đến những tin đồn đầy kích thích ngoài kia.
Nếu chuyện đó chỉ là lời đồn, với thế lực của Tần gia, sớm đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, chứ đâu để lộ liễu như bây giờ.
Những người có đầu óc nhanh nhạy nhanh chóng nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Sầm Nguyễn cũng thay đổi phần nào.
Buổi sinh hoạt câu lạc bộ coi như mất sạch bầu không khí hòa hợp, miễn cưỡng trò chuyện thêm nửa tiếng rồi mọi người cũng lần lượt ra về.
Sầm Nguyễn tuy đã giành phần thắng lần này, nhưng tin đồn về mối bất hòa giữa cậu và Tang Cảnh Niệm đã lan rộng khắp trường, gây xôn xao không ít, nhưng vì cả hai bên đều có thế lực mạnh, chẳng mấy ai dám đụng vào, nên vụ này cũng nhanh chóng bị mọi người ngừng bàn tán.
Hôm nay chắc là ngày không may, tâm trạng tốt cả ngày bị phá hỏng hết.
Sầm Nguyễn vẫn ngồi ở ghế sau như thường lệ, chỉ là người ỉu xìu, ngồi trong xe bao lâu rồi cũng chỉ gọi một tiếng “anh” chứ không nói thêm gì nữa.
Tần Viễn Hành tự mình đến đón cậu về nhà, thấy giữa hàng mi của cậu đượm vẻ u ám, liền mở lời hỏi: “Bị bắt nạt à?”
Sầm Nguyễn lắc đầu, không có tinh thần đáp: "Không có."
Với vẻ mặt đó, ai nhìn cũng biết là cậu đang không vui, nhưng lại vẫn cứng miệng nói không.
Tần Viễn Hành hơi mím môi, qua gương chiếu hậu nhìn chằm chằm vào cậu nhóc ở ghế sau.
Bị bắt nạt mà cũng không chịu nói ra...
Trong lòng Tần Viễn Hành cảm thấy thương xót.
Nhưng không sao, hắn sẽ giúp cậu giải quyết hết những chuyện phiền phức đó.
Bất kể đối phương là ai, thân phận gì, đã bắt nạt Tiểu Nguyễn của anh thì sẽ phải trả giá.
Không muốn cậu nhóc lúc nào cũng ủ rũ, Tần Viễn Hành đổi chủ đề, "Có kế hoạch gì chưa?"
“Không có ạ.” Sầm Nguyễn rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chuyển ánh nhìn mong đợi về phía trước. Tần Viễn Hành biết rõ cậu thích đi chơi, nên không làm cậu tò mò thêm, trực tiếp nói: “Chờ thêm hai ngày nữa, anh sẽ đưa em đi trượt tuyết, thấy sao?”
Sầm Nguyễn lập tức bật dậy, vui sướng reo lên: “Em em em thật sự có thể đi ạ!!”
“Có thể thử trải nghiệm một chút, nhưng đừng vận động quá mạnh là được.”
Sầm Nguyễn lập tức ném mọi chuyện về nhân vật chính sang một bên. Cậu vốn rất thích đi chơi! Lần trước ở V quốc chưa kịp đi du lịch đã thấy tiếc lắm rồi.
“Anh muôn năm!” Cậu cười toe toét.
“À mà, chúng ta sẽ đón năm mới ở đây hả?”
Thấy Tần Viễn Hành gật đầu, Sầm Nguyễn đột nhiên nhớ lại trong nguyên tác có nhắc đến rằng nhân vật chính công Tần Viễn Hành không bao giờ đón Tết ở nhà, mà luôn đi đến A quốc. Tuy trong truyện không nói rõ lý do, Sầm Nguyễn cũng chẳng biết tại sao anh lại chọn ở A quốc, rõ ràng bên đó không có người quen mà.
Chẳng lẽ là đón năm mới ở nhà của "dì" sao?
Nhưng dù sao đi nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi. Thỉnh thoảng ra ngoài chơi, nhìn ngắm nơi này nơi kia cũng hay chứ nhỉ? Nghĩ vậy, cậu vui vẻ đồng ý ngay.
Nhắc đến chuyện đó, Sầm Nguyễn lại bất chợt nhớ đến Tang Cảnh Niệm, môi hơi mím lại, cảm thấy khó chịu trong lòng. Giọng cậu pha chút chua xót, nhưng bản thân không hề nhận ra, hỏi: “Em nghe nói anh từng du học ở A quốc, lại còn tài giỏi như vậy, chắc là được nhiều người thích lắm nhỉ?”
Nói đến đây, nét mặt Sầm Nguyễn dần trở nên không vui, “Chẳng lẽ bên đó anh đã có người thương nên năm nào cũng ở lại đó đón Tết.”
Tần Viễn Hành nghẹn lại, vội vàng giải thích, tuyệt đối không thể để Sầm Nguyễn hiểu lầm.
“Không có!”
Sầm Nguyễn lườm hắn.
Tần Viễn Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc lại: “Thật sự không có, anh chỉ có mình em thôi.”
Thấy Sầm Nguyễn vẫn chưa hài lòng, hắn kể thêm vài chuyện thú vị trong thời gian du học, cuối cùng cũng khiến nụ cười quay lại trên gương mặt cậu.
Sự cố nhỏ này nhanh chóng trôi qua, Sầm Nguyễn lại trở về cuộc sống bình yên như thường nhật.
Đến ngày đi trượt tuyết, Sầm Nguyễn dậy rất sớm, chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, hưng phấn đến mức không thể ngủ được.
Cậu vốn ham chơi, dù giữa trời đông vẫn muốn khoác lên mình một lớp áo lông dày rồi tung tăng khắp nơi. Cậu đeo tai nghe giữ ấm, toàn thân được bao bọc kỹ lưỡng, đáng yêu hệt như một cục bông tuyết.
Đầu mũi của cậu hơi đỏ lên vì lạnh, gương mặt tràn đầy sức sống, chẳng có vẻ gì là không chịu nổi cái rét.
Ở A quốc trời lạnh hơn B quốc nhiều, tới dương gian Sầm Nguyễn chưa từng chơi với tuyết, nên khi thấy tuyết rơi, cậu phấn khích đến nỗi suýt lăn xuống đất nghịch tuyết.
Tần Viễn Hành hơi cúi người, cẩn thận quấn khăn cho cậu, sợ rằng cậu nhóc sẽ bị lạnh mà ốm mất. Ánh mắt anh dịu dàng đặc biệt, hoàn toàn khác với phong thái lạnh lùng khi làm việc. Khóe môi anh mỉm cười, cưng chiều nhìn cậu.
Hai người đứng rất gần, Sầm Nguyễn ngẩn ngơ nhìn anh trai cúi người giúp mình chỉnh lại quần áo. Khoảng cách quá gần khiến cậu thậm chí có thể thấy rõ hàng mi dài của Tần Viễn Hành.
Hơi thở của hắn vô tình lướt qua cằm cậu, cộng thêm đôi bàn tay ấm áp thỉnh thoảng chạm vào da thịt, khiến Sầm Nguyễn tự dưng thấy căng thẳng.
Cậu nuốt khan, tim đập thình thịch, trời lạnh như vậy mà tự nhiên cậu lại thấy nóng…
Khi quấn xong khăn, khoảng cách giữa hai người hơi dãn ra, lúc này Sầm Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh đầy mong đợi, không rời khỏi Tần Viễn Hành.
"Chúng ta đi thôi!!"
Nhận được cái gật đầu từ hắn, Sầm Nguyễn vui vẻ nhảy chân sáo về phía chiếc Porsche, ngồi phịch xuống ghế, có thể thấy cậu mong chờ đi chơi đến mức nào.
Tần Viễn Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng chiều ý cậu.
Khi đến nơi, họ đến một khách sạn tốt nhất trong khu vực. Tuy nhiên, vì lượng khách quá đông trong kỳ nghỉ, chỉ còn lại một phòng đôi, Sầm Nguyễn lại tỏ ra không hề bận tâm.
Ở nơi xa lạ, một phòng thì có sao đâu, có gì phải tính toán chứ!
Nhưng sau đó, Sầm Nguyễn không thể lừa dối bản thân nữa, vì trong phòng chỉ có một giường...
Mặt cậu đờ ra.
Cậu lật đật trèo lên giường, nằm cạnh Tần Viễn Hành với dáng vẻ cực kỳ gượng gạo.
Tần Viễn Hành khẽ cười, “Không cần căng thẳng vậy đâu, anh sẽ không làm gì đâu.”
Nói là không căng thẳng thì không đúng, Sầm Nguyễn bất chợt nhớ đến lần trước ở trong phòng, cảm giác hơi thở của hai người quấn lấy nhau và đôi môi anh chạm nhẹ qua gò má cậu, mang theo cảm giác tê dại.
Mặt cậu lại đỏ bừng, căn bản không dám nhìn về phía Tần Viễn Hành.
Thành thật mà nói, có một khoảnh khắc Sầm Nguyễn thực sự hối hận vì đã né tránh lúc đó. Nếu như cậu không né thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Sầm Nguyễn rùng mình, vội nhắm mắt lại, cố gắng ngăn chặn những tưởng tượng đáng chết trong đầu. Nhưng càng muốn bình tĩnh thì lại càng không thể bình tĩnh. Đầu óc cậu càng lúc càng thêm sinh động, tự bổ sung cả hình ảnh lẫn xúc giác.
Cậu xoay tới xoay lui, không ngừng cựa quậy khiến cổ áo hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh trắng trẻo và mịn màng.
Tần Viễn Hành ánh mắt thoáng tối lại, ánh nhìn không tự chủ rơi vào mảng da thịt trơn nhẵn kia.
Sầm Nguyễn vẫn chẳng hề hay biết, thấy mình không thể ngủ nổi, cậu đành ngồi dậy tìm việc gì đó làm, nếu không đầu óc cậu sẽ trực tiếp “tua nhanh” đến bước không nên tả mất.
Nhìn quanh một lượt, cậu liền lấy công cụ chiếu phim và muốn xem phim cùng anh trai.
Dù cậu làm gì Tần Viễn Hành cũng sẽ không từ chối, huống hồ đây chỉ là một bộ phim nhỏ.
Tần Viễn Hành ôm nhẹ vai cậu, để cậu dựa vào trong lòng mình. Cơ thể hai người sát lại rất gần, cực kỳ thân mật. Ban đầu Sầm Nguyễn còn hơi ngại, nhưng vòng tay của anh trai thật ấm áp, ấm đến mức khiến cậu lười không muốn nhúc nhích. Có một chiếc gối êm ái như vậy, sao lại không thoải mái mà dựa vào chứ?
Sau khi tự trấn an bản thân và tìm được vị trí thoải mái, cậu bắt đầu xem phim, hoàn toàn không nhận ra tư thế hai người giờ đã thân mật đến mức nào, trông chẳng giống anh em thông thường chút nào.
Ít nhất, ít nhất thì Trương Phi cũng chẳng tiếp xúc với Lưu Bị như thế này :D