Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều (Tiểu Thiếu Gia Ngọt Ngào Chỉ Muốn Mỗi Ngày Chắn Tai)

Chương 7: Đau tim



Không khí ở trong phòng trở nên kì lạ.

Sầm Nguyễn như sắp khóc, thận trọng hỏi: "Anh ơi, buông em ra được không ạ."

Vừa gọi hắn là anh trai, Tần Viễn Hành trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, chợt nghĩ tới thiếu niên trong mộng không nhìn thấy mặt, liền gọi hắn là anh trai.

Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, trong đầu không khỏi nhớ tới mấy cảnh tượng vừa rồi.

Tần Viễn Hành trong mắt cảm xúc càng ngày càng sâu, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm Sầm Nguyễn một lát.

Sầm Nguyễn sau khi bị nhìn chằm chằm, cảm thấy vô cùng áy náy, thấy đối phương vẫn im lặng, liền muốn vươn tay gỡ tay Tần Viễn Hành ra khỏi thắt lưng mình.

Khi chạm vào cậu, Tần Viễn Hành dường như nhận ra điều gì đó, sau đó chậm rãi thu tay lại.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, giống như phong cách xa cách thường ngày của Tần Viễn Hành.

Sầm Nguyễn theo bản năng chọc ngón tay vào trong chăn, điên cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Ahhhhhh tại sao cậu lại phải đối mặt với chuyện này!!

Liệu có thuyết phục không nếu nói cậu mộng du rồi tới đây?!

Ba người ngoài cửa dường như nhận ra điều gì đó.

Nguyên lai Viễn Hành thiếu gia không biết chuyện này, như vậy tối hôm qua là Sầm Nguyễn tiểu thiếu gia bá vương ngạnh thượng cung sao?!

Lại lần nữa đổi mới quan niệm:)

Tần phu nhân đi vào phòng trước, bình tĩnh lại bầu không khí căng thẳng kỳ lạ lúc này, dùng giọng nói ấm áp: “Tiểu Nguyễn có lẽ buổi tối đi nhầm phòng, hai anh em ngủ chung một lát cũng không sao.”

"Viễn Hành, đừng tranh cãi với em trai con, lát nữa hãy bảo dì Trương thay ga trải giường..."

Thấy Tần phu nhân thay mình lên tiếng, Sầm Nguyễn cảm kích nhìn bà, sau đó cẩn thận chuyển sự chú ý sang anh trai mình, khi vọng hắn có thể đại nhân đại lượng thả cậu đi.

Tuy nhiên, Tần Viễn Hành chỉ đứng dậy, im lặng thay quần áo, khóe mắt liếc nhìn Sầm Nguyễn, đôi mắt đen thẫm như vực sâu, tựa hồ từ trên mặt hắn nhìn thấy chút cảm xúc.

Không ai biết rằng đằng sau đôi mắt sắc bén đó, trong lòng hắn đã loạn thành một đoàn.

Tần Viễn Hành không để ý đến Tần phu nhân.

Sầm Nguyễn hoảng sợ.

Trong đầu cậu đang điên cuồng nghĩ biện pháp đối phó, nhưng lúc này ngực có chút nặng trĩu, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng, Sầm Nguyễn nghiêng đầu nhắm mắt lại, ôm ngực thở hổn hển rồi ngã xuống đất. “A, tim con đau quá…”

Bệnh tim tái phát?!

Tần phu nhân không giấu được sự sợ hãi và hoảng hốt trong mắt, thậm chí còn không kịp trách cứ Tần Viễn Hành, vội vàng xem tình trạng của Sầm Nguyễn, giọng nói đầy lo lắng, có chút nức nở.



(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Dì Trương nhanh chóng xuống lầu gọi vào số cấp cứu của bệnh viện.

Sầm Nguyễn đã hối hận ngay khi bắt đầu giả vờ.

Nhưng ngay lúc đang suy nghĩ lung tung, đôi tay rắn chắc của Tần Viễn Hành đã nắm lấy vai và đùi cậu, vô cùng bình tĩnh bế cậu lên giường, hắn đưa tay cởi khuy cổ áo cậu, lộ ra một mảng da lớn màu tuyết.

Sầm Nguyễn: "..."

Cậu càng không dám tỉnh.

Toàn bộ ý thức trong cơ thể Sầm Nguyễn đều tập trung vào nơi cậu tiếp xúc với anh trai, nhiệt độ đột nhiên tăng vọt, nóng đến mức làm cậu không khỏi đỏ mặt.

Không có quần áo che chắn, cậu cảm thấy lồng ngực hơi trống rỗng.

Dì quản gia đứng nhìn nãy giờ sửng sốt nói: "Sao mặt tiểu thiếu gia đỏ thế? Chẳng lẽ còn bị sốt nữa sao?"

Tần phu nhân lo lắng, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, giọng nói run rẩy: "Viễn Hành, giúp thằng bé với, nếu không sẽ không kịp mất."

Thuốc trong phòng đã được tiêm nhưng không có tác dụng, hiện tại chỉ có thể đợi xe cấp cứu đến.

Cảm nhận được tâm trạng lo lắng và căng thẳng của họ, Sầm Nguyễn cảm thấy rất có lỗi, hối hận vì đã giả vờ lên cơn đau tim.

Sầm Nguyễn vốn là một đứa trẻ, cậu từng thích đùa giỡn như vậy ở âm phủ, bình thường người thân liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu tâm tư của cậu, phối hợp cùng cậu chơi đùa, nhưng Sầm Nguyễn lại quên mất đây không phải là một nơi mà cậu có thể chơi theo ý muốn, đây là một thế giới kỳ lạ trong một cuốn sách.

Bản thân nguyên chủ mắc bệnh tim, Tần gia cũng không nỡ làm trò cười như vậy.

Nghĩ đến đây, Sầm Nguyễn vừa muốn mở mắt ra, lại phát hiện mi mắt nặng trĩu dị thường.

Cơn đau ở ngực càng lúc càng rõ ràng, dù cổ áo đã mở rộng nhưng cậu vẫn không thể thở được, trên trán dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Sầm Nguyễn chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ lạ này trước đây, cậu cảm thấy hơi sợ hãi và lo lắng.

Tần Nguyên Hành nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán thiếu niên, an ủi hắn: “Đừng lo lắng, cậu sẽ không sao.”

So với Tần phu nhân đang hoàn toàn hoảng loạn, Tần Viễn Hành nhìn lại đặc biệt bình tĩnh, hắn thực hiện hồi sức tim phổi cho Sầm Nguyễn một cách gọn gàng, toàn bộ quá trình không có chút chậm trễ nào, nhanh chóng thử hết các phương pháp giảm đau.

Sầm Nguyễn đã sớm ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến, cậu được đưa vào phòng phẫu thuật.

Đèn báo màu đỏ bên ngoài bật sáng.

Tần phu nhân vội chạy tới, qua cửa kính nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Sầm Nguyễn, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Bà biết cơn đau tim nguy hiểm đến mức nào, hai năm trước khi đứng ngoài phòng mổ để ký hết giấy báo bệnh hiểm nghèo này đến giấy báo bệnh hiểm nghèo khác, bà cảm thấy vô cùng đau khổ.

Và bây giờ, bà phải trải nghiệm lại cảm giác có thể sau này sẽ phải trải qua vô số lần.

Tần Viễn Hành yên lặng dựa vào tường chỉnh lại quần áo.

Tần phu nhân chú ý tới sự có mặt của hắn, ngoại trừ vô cùng bi thương còn có một tia oán hận, lúc này cảm xúc của bà bùng nổ: “Con lại kích thích thằng bé à? Nếu Tiểu Nguyễn xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không bao giờ buông tha con!!"

Mặt Tần Viễn Hành lạnh đi vài phần, tựa hồ là đã quen rồi.

Từ lúc cậu bé Sầm Nguyễn mới tám tuổi được đưa về hơn mười năm trước và đổi họ thành Sầm với Tần phu nhân, lẽ ra hắn phải biết rằng mình sẽ không bao giờ được người khác thích.

Cha mẹ không thích hắn, mọi người xung quanh coi hắn như một kẻ mất trí.

"Tiểu Nguyễn trước kia không tiếp xúc với con thì nó không xảy ra chuyện gì, vẫn vui vẻ sinh hoạt!!"

"Chính là từ sau khi con xuất hiện liền làm Tiểu Nguyễn xảy ra chuyện, mẹ rốt cuộc nghi ngờ liệu con có âm thầm làm gì với thằng bé không!!"

Tần phu nhân có nói thế nào cũng không nhận được một câu trả lời nào từ Tần Viễn Hành, mãi đến khi đèn xanh ngoài phòng mổ bật lên, bà mới chuyển sự chú ý sang bác sĩ trực: “Bác sĩ, thế nào rồi?” Tình trạng của Nguyễn Nguyễn thế nào rồi?!"

"Tình hình đã khá hơn rồi, hiện tại chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày là được."

"May mắn là mọi người tiến hành hồi sức tim phổi kịp thời, nếu không tình huống sẽ thực sự nguy hiểm."

Tần phu nhân liên tục cúi đầu với bác sĩ ba lần, tảng đã lớn treo trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống.

Khi bà quay lại, chàng trai im lặng đã biến mất trên hành lang.

Khi nghe bác sĩ nói mọi chuyện đều ổn, hắn đã sải bước rời khỏi, còn Tần phu nhân vì quá tập trung vào đứa con trai nhỏ nên không để ý tới hắn.

Lúc Sầm Nguyễn tỉnh lại thì cậu đang nằm trong bệnh viện.



Còn có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cậu không nghĩ tới chính mình giả vờ phát tác cuối cùng lại phát tác thật.

Phòng bệnh trắng xóa, tràn ngập bầu không khí vô hồn, phần lớn ma quỷ trong địa phủ đều nhìn thấy lần cuối ở nơi này, có lẽ vì nghe quá nhiều chuyện ma nên Sầm Nguyễn không thích bệnh viện lắm.

Ốm đau thật sự tra tấn người, không thể chết được lại vẫn bị treo cổ.

Sau khi được cứu, Tần phu nhân ở trước giường trong phòng bệnh trông chừng Sầm Nguyễn, khi nhìn thấy thiếu niên tỉnh lại, trong lòng bà dần bình tĩnh, bà bấm chuông, ngay sau đó bác sĩ đã đến kiểm tra thân thể của Sầm Nguyễn.

"Tần phu nhân xin hãy yên tâm, tình trạng bệnh nhân không còn nghiêm trọng nữa, mấy ngày tới nghỉ ngơi thật tốt sẽ có thể xuất viện."

Bác sĩ điều trị dường như khá quen thuộc với Tần phu nhân, ông ta đưa ra vài lời an ủi trước khi rời khỏi phòng bệnh.

Tần phu nhân đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của Sầm Nguyễn, trong lòng thầm thở dài, rất nhiều bác sĩ bất lực trước bệnh tim bẩm sinh của cậu, nhưng hai năm nay hiếm khi xảy ra, Tần phu nhân nghĩ sẽ khỏi thôi, nhưng bà không ngờ nó vẫn như cũ.

Sầm Nguyễn: “Mẹ, con không sao, con có thể sống rất lâu, mẹ đừng lo lắng.”

Dòng thời gian của tác phẩm gốc kéo dài mười năm, khi đó nguyên chủ vẫn sống khỏe cho đến tập cuối mà không xảy ra chuyện gì, nếu không có vấn đề gì thì cơ thể này có thể sống thêm mười năm nữa dù có bệnh tim.

Tần phu nhân cho rằng Sầm Nguyễn đang an ủi bà, bỗng thấy buồn bã.

Cậu bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngày nào cũng ở bên bà, muốn gì cũng cho bà, việc gì cũng chưa bao giờ làm khó bà, kể cả sau khi cậu bị đau tim hai năm trước, tính tình đã thay đổi mạnh mẽ. Cậu chưa bao giờ làm điều gì khác thường và Tần phu nhân cũng không bao giờ để cậu làm bất cứ điều gì.

Lúc này, dì Trương mở cửa đưa cơm lên, Sầm Nguyễn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy một tiếng meo rất rõ ràng, nhìn thẳng thì dì Trương đang một tay ôm một con mèo trắng như tuyết, tay khác cầm hộp cơm.

"Thiếu gia, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi. Có đói không? Dì đặc biệt nấu cho cậu món cháo yêu thích."

Con mèo ragdoll với đôi mắt xanh đang tò mò nhìn cậu.

Da đầu của Sầm Nguyễn đột nhiên tê dại, cậu thậm chí không thể nghe rõ những gì dì Trương nói.

Ahhhhhh sao lại có con mèo ở đây!!

Hóa ra đây chính là con mèo cậu nhìn thấy tối qua! Thủ phạm!!

Trong lúc cậu đang gào thét trong lòng, Tần phu nhân đã bế con mèo lên và vuốt ve nó rất quen thuộc, bà nhìn Sầm Nguyễn với nụ cười trong mắt và nói: “Con có thích nó không, Tiểu Nguyễn? Nó rất dễ thương và sẽ không cắn."

Sầm Nguyễn cảm giác muốn khóc, ổn định lại giọng nói run rẩy của mình, nói: "Mẹ, mẹ, sao đột nhiên lại nuôi mèo?"

Ahhhhhh cậu thực sự rất sợ thứ này.

Mang nó đi, mang nó đi, cậu không thể ở lại bệnh viện này nữa!!

"Mẹ thấy gần đây con lo lắng, cho nên mẹ nghĩ mua cho con một con thú cưng sẽ tốt hơn."

Bà Tần cau mày nói: “Con không thích sao, Nguyễn Nguyễn?”

Sầm Nguyễn: "..."

Ngài xem con thành ra dạng này rồi mà vẫn còn thích sao?

Thì ra chính thứ này đã khiến cậu đêm đó sợ hãi, làm cậu vô tình ngã vào giường anh trai mà chết!! Cực kỳ đáng ghét!!

Sầm Nguyễn đương nhiên không thể nói ra sự thật, cậu khéo léo nói: "Cảm ơn mẹ, con nghĩ con thà nuôi..."

Trong đầu cậu đang điên cuồng tìm kiếm lý do, nhưng lại chẳng có gì ngoài những cuốn tiểu thuyết máu chó mà cậu nghe được ở địa phủ, đầu cậu nóng bừng, bất chợt thốt ra ba từ, "...chim hoàng yến."

Tần phu nhân: "..."

Dì Trương: "...a?"

Hai người sắc mặt khác nhau, không khỏi nghĩ đến những lời đồn thổi bên ngoài.

——Đại thiếu gia từ lâu đã có tình cảm với em nuôi, còn em nuôi Sầm Nguyễn lại bị nghi ngờ là chim hoàng yến của hào môn?!

Khi Tần phu nhân đang định nói thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện mấy thiếu niên xách giỏ trái cây, bọn họ tầm tuổi với Sầm Nguyễn, Sầm Nguyễn đoán rằng những người này là bạn học cấp ba của nguyên chủ.

Tần phu nhân thấy vậy liền rời đi, hai người vừa rời đi, mấy người thanh niên đều ngừng cười, nhìn Sầm Nguyễn với ánh mắt dò hỏi: "Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại trốn tránh chúng tôi trong hơn nửa năm."

- Tại thời điểm này.

Phòng tư vấn tâm lý trên tầng cao nhất của bệnh viện: "Tôi vừa đến thăm Sầm Nguyễn. Cậu ấy không sao đâu."

“Ừ.” Người đàn ông trầm giọng đáp lại.



(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là nỗ lực giải cứu Sầm Nguyễn, những lời buộc tội gay gắt của Tần phu nhân cứ lặp đi lặp lại bên tai hắn.

Hắn xoa xoa lông mày, áp suất không khí xung quanh cơ thể đột nhiên giảm xuống.

Hắn vẫn chưa hiểu tại sao Sầm Nguyễn lại ngủ trên giường hắn, chẳng lẽ cậu thật sự thích hắn sao?!

Ý tưởng này vừa nảy ra, lập tức bị Tần Viễn Hành bác bỏ.

"Vậy cậu tìm tôi làm gì?"

Trạm Thừa Tuyên pha một ấm trà, rót vào tách trà trước mặt Tần Viễn Hành, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ thuốc ngủ đối với cậu không có tác dụng?”

Tần Viễn Hành sắc mặt có chút lạnh lùng, rũ mắt xuống, không thấy rõ trong mắt cảm xúc: "Có tác dụng."

"Vậy cậu đến đây làm gì? Nhưng đừng uống quá nhiều thuốc ngủ. Cậu nên đi du lịch thường xuyên hơn. Đừng lúc nào cũng lo lắng về mấy người ở công ty. Cẩn thận đột tử đấy."

Tần Viễn Hành: "..."

Hắn không đáp lại cậu đùa: "Tôi đã có một giấc mơ."

Câu nói không có mở đầu và kết thúc khiến Trạm Thừa Tuyên bối rối, cậu luôn không hiểu được Tần Viễn Hành, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiên, với sự chuyên nghiệp của bác sĩ tâm lý, anh vẫn hỏi thêm: “Giấc mơ gì thế? Cư nhiên làm cậu nhớ tới tận bây giờ."

Nghĩ tới nội dung giấc mơ đêm qua, Tần Viễn Hành bỗng nhiên khó nói nên lời, một vệt hồng hồng hiện lên trên chóp tai hắn.

Trạm Thừa Tuyên vốn là tùy ý hỏi, nhưng nhìn phản ứng của Viễn Hành, không khỏi có chút tò mò, nói đùa: "Cái gì thế? Cậu nằm mơ thấy Tần gia phá sản à? Hay là... mơ thấy một người phụ nữ."

Khi còn học đại học, Tần Viễn Hành là người sống độc thân, tu khổ hạnh nhưng làm việc gì cũng máu lạnh, đừng nói là phụ nữ, trong bán kính 500 dặm không có sinh vật nào dám đến gần hắn.

Thành thật mà nói, Trạm Thừa Tuyên thực sự không thể tưởng tượng được Tần Viễn Hành khi yêu sẽ như thế nào.

Tần Viễn Hành không biết anh đang suy nghĩ cái gì, hắn thật sự không có kinh nghiệm gì với loại chuyện này, suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Không, là một người đàn ông."

Trạm Thừa Tuyên vểnh tai lên.

Tần Viễn Hành lần lượt kể lại giấc mơ đầy hư ảo đó.

Trạm Thừa Tuyên nghe xong có chút không tin, anh nói "chết tiệt" vài lần và hỏi đi hỏi lại vài câu một cách không chắc chắn.

"Người đó xoa cậu, chạm vào cậu, ôm cậu, sau đó gọi cậu là ba?!!"

"Sau đó cậu lại chạy đến văn phòng, lần này đối phương thân mật đến mức gọi cậu là anh trai, còn chạm vào chỗ đó của cậu..."

Tần Nguyên Hành vô cảm gật đầu.

Trạm Thừa Tuyên kinh ngạc mở miệng, không khỏi nghĩ đến vẻ ngoài mềm mại của tiểu thiếu gia Tần gia, không hiểu sao đầu óc anh tự động nhập vào, đột nhiên cảm thấy giấc mơ này thật sự rất kích thích.

Còn chơi sắm vai nhân vật? Văn phòng play sao?

Anh thầm nghĩ: Trong mơ vui vẻ quá~