Nhớ cách đây không lâu, cô ấy ở biệt thự cạnh nhf tôi.
Vẫn luôn đi theo sau tôi như cái đuôi, gọi tôi là anh.
Khi đó Tống Du Thanh nói chuyện có chút cà lăm, luôn, ‘Eng Thẩm, Eng Thẩm’.
Khiến cả nhà tôi cười ha hả.
Sau này cô lớn lên không nói cà lăm nữa, cũng ngày càng đẹp hơn.
Khiến không ít bạn nam trong lớp đấm nhau để tranh giành cô.
Nhưng trong mắt cô chỉ có tôi, luôn chạy tới lớp lớn để cho tôi kẹo.
Cô cột tóc cao, ánh mắt sáng rực mỉm cười với tôi.
Sau đó tôi học đại học, về nhà thăm cô.
“Thanh Thanh, anh Thẩm Châu của con tới rồi kìa!” Tiếng cười vang lên.
Mặt của cô đỏ như ráng chiều, nhưng nụ cười trên môi không giấu được.
Hai đứa bé lớn cạnh nhau vô tư lự.
Rõ ràng không có gì sai.
Nhưng hôm nay, cái gì cũng sai.
32.
Anh họ của Tống Du Thanh,Tống Sanh về nước.
Hắn là anh em tốt mà tôi tin tưởng nhất.
Nửa năm nay, trong cuộc hội thoại của hệ thống, tôi chưa từng nghe tên Tống Sanh.
Tôi quan sát, lúc Lục Vãn ngủ say thì hệ thống sẽ tự động đóng lại.
Chỉ có lúc đó tôi mới tránh được sự theo dõi của hệ thống.
Tôi hẹn gặp Tống Sanh ở bệnh viện vào lúc 3 giờ sáng.
Tôi cá hắn không phải là nhân vật quan trọng trong truyện nên họ không để ý hắn.
Cho dù bị hệ thống phát hiện, thì chỉ là tôi đi thăm Tống Du Thanh rồi gặp người qua đường thôi.
Vừa mở cửa, Tống Sanh đã đấm tôi một cái.
“Thẩm Cẩm Châu, cậu là đồ khốn! Tôi giao em gái cho cậu mà cậu chăm sóc con bé thế à!”
“Lúc Tống Du Thanh qua đường rồi gặp tai nạn giao thông, đèn xanh sáng nhanh hơn bình thường ba giây.”
Tôi không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Ba mẹ tôi không tự sát. Tôi không tin chủ tịch Thẩm nổi tiếng tàn nhẫn, đứng trong giới kinh doanh lâu năm lại bị tái phát bệnh tim vì sự nghiệp không vừa ý. Mẹ tôi cũng không thắt cổ, bà ấy không nỡ bỏ tôi một mình.”
Tôi dịu dàng massage cho Tống Du Thanh.
Cho dù là mời bác sĩ riêng và hộ sĩ tốt nhưng cánh tay trắng nõn của cô ấy cũng tím bầm vì bị tiêm.
“Cậu muốn nói gì?” Tống Sanh nắm chặt tay.
“Tống Sanh, tôi không còn thời gian.”
“Thân thể của A Thanh ngay càng tệ, cô ấy không chờ được.”