Tiên sư cùng đoàn người vốn định lập tức rời đi, lại đặc biệt ở lại thêm nửa ngày vì Ngô Tân Chí, đây quả thực là vô thượng vinh dự. Ngô Tân Chí kích động đến đỏ bừng mặt, không biết nên cử động tay chân như thế nào mới tốt.
Tiên sư cảm thấy buồn cười, nói với thanh niên đang ngơ ngác không biết phải làm sao: "Sao ngươi không nhanh về nhà, chuẩn bị hành lý, từ biệt người mà ngươi nên từ biệt."
Ngô Tân Chí lúc này mới hoàn hồn, hướng về phía tiên sư hành lễ cáo lui rồi xoay người chạy như bay. Hắn không về nhà ngay mà chạy đến Trần gia.
Nhị Thuận cũng nhận được tin này và đang vội vàng chuẩn bị túi đồ. Thẩm thẩm ở bên ngoài hô một tiếng, Nhị Thuận vội vàng ôm túi đồ đi ra.
"Nhị Thuận! Ta trúng tuyển rồi, lại có thể đi rồi!" Ngô Tân Chí vừa nói vừa thở hổn hển với mồ hôi trên trán và mũi vì chạy.
Nhị Thuận vui mừng khôn xiết nói: "Tân Chí ca ca, có tiên thuật phù hộ, ta biết chàng nhất định sẽ được chọn mà."
Ngô Tân Chí gật đầu, hắn cũng cảm thấy sợi dây đỏ có tác dụng rất lớn, ít nhất nó là một lá bùa hộ mệnh rất linh nghiệm.
Nhị Thuận đưa túi đồ cho Ngô Tân Chí: "Tân Chí ca ca, đây là bao cổ tay và xà cạp ta đã chuẩn bị cho chàng. Đường đi rất khó khăn nên chàng phải sử dụng chúng. Lần này đi Trọng Huyền Phái, đường xá xa xôi, trao đổi bất tiện, chàng nhớ bảo trọng.. Ta hy vọng một ngày nào đó, Tân Chí ca ca sẽ được như ước nguyện, ngàn vạn lần đừng quên có tiểu muội đang ở Phàn thôn chờ chàng trở về." Cô nương hay thẹn thùng, nhã nhặn lịch sự, khi đối mặt tình lang sắp chia xa, lại nhịn không được dặn dò nhiều hơn với Ngô Tân Chí.
Ngô Tân Chí hồi phục sau niềm phấn khích khi được chọn, thương cảm và không nỡ khi phải chia tay vị hôn thê dâng trào trong lòng hắn. Hắn trịnh trọng gật đầu, đưa tay ôm lấy Nhị Thuận, xúc động nói: "Nhị thuận, em yên tâm, ta nhất định sẽ không quên em, sẽ luôn giữ em trong lòng."
Nhị Thuận nghiêng mặt dựa vào vai Ngô Tân Chí, nước mắt chảy dài trên má, trong lòng cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Vừa mừng cho người kia, vừa lo lắng cho tương lai của chính mình. Chỉ mong.. Chỉ mong Ngô gia ca ca của nàng có thể dựa theo ước định trở về cưới nàng.
Đôi vợ chồng trẻ ôm nhau tình cảm trong sân Trần gia. Vốn dĩ điều này có hơi quá mức càn rỡ, thẩm thẩm cũng không bước tới ngăn cản, mà nắm lấy một góc tạp dề, nhìn mà rưng rưng nước mắt.
Sau khi hai người im lặng ôm nhau một lúc, có một người từ ngoài Trần gia chạy tới. Người tới trực tiếp hét vào mặt Ngô Tân Chí: "Tân Chí, chạy về nhà nhanh đi! Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngươi, đừng lãng phí thời gian ở đây. Cha mẹ còn đang đợi để tiễn ngươi đây này!"
Ngô Tân Chí buông Nhị Thuận ra, nhìn nàng áy náy nói: "Ta phải đi rồi."
Nhị Thuận hiểu ý và ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi, chàng cứ đi đi. Ta sẽ không tiễn chàng. Tân Chí ca ca, chúc chàng thuận buồm xuôi gió."
Ngô Tân Chí ôm gói nhỏ Nhị Thuận cho hắn, xoay người rời khỏi sân Trần gia. Nhị Thuận nhịn không được nữa, khổ sở nghẹn ngào ra tiếng. Trần Tiêu thở dài, bước tới vỗ nhẹ vai cô, thì thầm: "Đừng buồn, chỉ cần hắn vẫn giữ sợi dây đỏ trên cổ tay thì sẽ không có chuyện gì lớn."
Một cựu thầy phong thủy vẫn có loại tự tin này. Tuy rằng phong thuỷ cách cục y bố trí tuy không thể làm Ngô Tân Chí thăng tiến nhanh chóng, an nhàn hưởng phúc, nhưng ít nhất đại nạn sẽ không có, tánh mạng cũng vô lo.
Ngô Tân Chí đi theo cả ca gọi hắn về nhà, mấy gói hành lý đã chất sẵn trên bàn bát tiên trong phòng khách. Ngô mẫu ôm thân xác ốm yếu của mình và tự mình thu thập hành lý vì sợ nhi tử của bà ở bên ngoài bị bắt nạt.
"Hãy để những lương khô này vào một túi riêng, đồng thời mang theo những điểm tâm này, trên đường đói bụng có thể lót dạ." Ngô mẫu chỉ đạo hai cô con dâu chạy quanh, "Quần áo dày này, còn có cái áo choàng này cũng đều gói vào đi. Vạn nhất trên đường đụng rét tháng ba, cũng không đến mức làm đông lạnh con của ta.."
Nhìn thấy Ngô Tân Chí, Ngô mẫu đi tới nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói: "Ta biết con trai ta có thể được chọn mà! Chưởng sự ở giữa làm khó dễ, tiên sư kia cũng không phải là người mù. Biểu hiện ngày đó lại ưu tú đến như vậy, có thể thấy rằng các tiên sư cũng đã chú ý đến con trai của ta. Tân Chí à, khi ngươi tới rồi cái kia.. cái gì, cái gì.. Trọng Huyền Phái đó, ngươi phải nhớ có mối quan hệ tốt với các tiên sư. Loại khổ này chúng ta ăn một lần là đủ rồi, tuyệt đối không thể lại để người ta chèn ép được!"
Ngô Tân Chí tâm cao khí ngạo, chướng mắt loại thủ đoạn bè lũ xu nịnh này nên cau mày không vui. Ngô mẫu thấy hắn không nghe, vội la lên: "Ta biết ngươi chướng mắt. Nhưng ngươi không hạ thấp nhân phẩm và để người khác lợi dụng thì ngược lại ngươi sẽ gặp thiệt thòi lớn. Đây không phải là một ví dụ sống động."
Ngô Tân Chí không tin nói: "Đó là một tiên môn, tất cả tiên sư đến lui đều có bản chất cao quý, cho nên không thể dung thứ cho hành vi tiểu nhân như vậy. Mẫu thân tuyệt đối không được nói lại những lời như vậy, để các tiên sư nghe được sẽ không cao hứng, đối với ta đó mới là xui xẻo."
Ngô mẫu lập tức che miệng lại: "Được được được, ta không nói nữa." Sau đó bà nhớ ra điều gì đó liền nói: "Khi ngươi đến tiên môn rồi, nhìn xem có cô nương nào thích hợp hay không, tìm một mối hôn sự mà môn đăng hộ đối đó. Chuyện trong nhà bên này ngươi không cần lo lắng, sớm hay muộn ta cũng sẽ nghĩ cách lấy về lại thiếp canh của ngươi ở Trần gia."
Ngô Tân Chí nhướng mày, nghiêm túc nói: "Loại chuyện này ngươi không thể làm được! Ta không muốn bị cả thôn chê cười, bị coi là tiểu nhân vô tình, đứng núi này trông núi nọ."
Ngô mẫu tỏ vẻ không để bụng. Theo ý kiến của bà, con trai bà sau này sẽ trở thành tiên sư, cho dù là đệ tử ngoại môn của tiên môn cũng cao quý hơn bất kỳ quý nhân nào trong toàn quận. Trần gia có cái gì, phụ thân là đứa ở, mẫu thân là mệnh vú già, sinh được nữ nhi đương nhiên là không xứng với nhi tử nhà nàng.
Ngô Tân Chí thấy mẫu thân mình không chịu thay đổi chủ ý, lập tức lo lắng: "Nương, hôn sự này trăm triệu lần không thể hối hận! Không nói người khác cảm thấy thế nào, bị người tiên môn biết được cũng sẽ nói nhân phẩm ta có vết nhơ!" Hắn bình tĩnh lại sau cơn tức, thấy mẫu thân nghe lọt tai, hắn nói tiếp: "Hơn nữa, cô nương Trần gia với ta tâm ý tương thông, có đức hạnh và có năng lực. Tương lai có nàng ở trong nhà thay ta hiếu thuận nhị lão, ta mới có thể an tâm ở bên ngoài tu luyện. Nhị Thuận là người nghĩ đến mọi chuyện trước, lại có thể quyết định. Ngươi xem, sợi dây màu đỏ này chính là lá bùa hộ mệnh bằng tiên pháp mà nàng cầu được. Nếu không phải có cái này, lần này ta đúng là không nhất định có thể khiến tiên sư sửa lại chủ ý!"
Hắn lúc này nhắc tới chuyện này, hoàn toàn là khiến cho mẫu thân có ấn tượng tốt với Nhị Thuận, ngừng nhắm tới và coi thường cô nương Trần gia. Quả nhiên, Ngô mẫu nghe được bên trong còn có tiết này, rốt cuộc không yêu cầu Ngô Tân Chí tìm đối tượng xứng đôi khác nữa. Đến nỗi Ngô Tân Chí cũng không để ý đến việc hắn đã khiến cho Ngô mẫu từ bỏ suy nghĩ là tạm thời hay vĩnh viễn nữa. Chỉ cần hắn tâm ý kiên định, là có thể thuyết phục mẫu thân nghe hắn.
Với giao thông kém phát triển và thông tin hạn chế, con người có xu hướng thiếu hiểu biết. Cùng với sự ngưỡng mộ đối với các tiên sư tiên môn, niềm tin bừa bãi và ngu ngốc vào những thứ liên quan đến tiên pháp. Ngô Tân Chí là như thế này, Ngô mẫu là như thế này, những người khác của Ngô gia cũng là như vậy. Mà người đứng ở một góc độ khác nghe được, ý nghĩ không có tốt đẹp như vậy sẽ trực tiếp tưởng tượng theo phương hướng tà ác.
Ngô gia Ngô náo nhiệt như vậy, hàng xóm, người thân bạn bè tụ tập ăn mừng, lắm người nhiều miệng, đám người truyền tai nhau rằng Ngô Tân Chí bị tiên sư nhìn trúng tuyển đi tiên môn là nhờ một cái bùa hộ mệnh tơ hồng phù hộ. Kết quả là, lời nói càng truyền càng tà và công năng của sợi dây đỏ càng trở nên cường điệu. Thế mà thành Ngô Tân Chí dùng tơ hồng khống chế tiên sư sửa lại chủ ý, khiến hắn được đến Trọng Huyền Phái.
Ba người thành hổ, miệng đời xói chảy vàng, những người vốn không tin sau khi thấy người nói tràn đầy tự tin thì lại không thể không tin. Đặc biệt là người muốn có một cái nhược điểm để là loại Ngô Tân Chí ra khỏi danh sách thì càng tin tưởng không nghi ngờ. Người này chính là vị thiếu gia bị đánh rớt của Phạm gia kia, Phạm Thế Minh.