Hướng Dẫn Tu Tiên Của Phong Thủy Đại Sư

Chương 14: Răn Đe Cảnh Cáo



Trần Tiêu còn tưởng rằng nam nhân sẽ hỏi hắn, nhưng hóa ra vị sư điệt bên cạnh đã làm điều đó cho hắn. Không hiểu sao, Trần Tiêu lại cảm thấy hơi thất vọng.

Sau đó, y phát hiện cảm xúc cực kỳ không thể thực hiện của mình, bất giác rùng mình. Mặc kệ khí tràng của đối phương dù hiếm có và hấp dẫn đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến tâm thái và khả năng phán đoán của y. Sau đó, y đã tự kiểm điểm nghiêm túc và thầm thề về sau thái độ nhất định đoan chính, không "Mê cái đẹp" nữa.

Vị sư điệt nhìn Trần Tiêu hỏi: "Hãy giải thích, vì sao khi sửa chữa phòng ốc phải đổi vị trí của cánh cổng và bếp. Ngươi cũng đừng nói, đây cũng là phong tục của nơi khác."

Trên đường trở về Trần gia, Trần Tiêu cũng đã nghĩ sẵn trong đầu câu trả lời. Đương nhiên không phải ăn ngay nói thật, cho dù ngươi nói với bọn họ về phong thủy các loại, người ở đây cũng sẽ không thể hiểu được.

Tuy nhiên, cái cớ đã chuẩn bị tốt vẫn còn đọng lại trên môi, dường như y đã bị nam nhân kia nhìn đến không nói nên lời. Y có một loại cảm giác, sẽ rất nguy hiểm nếu nói dối trước mặt người nam nhân này. Trần Tiêu không dám bỏ qua trực giác bản năng về mối nguy hiểm đến từ động vật.

Nhịp tim hồi hộp gần như ngừng đập, khiến lồng ngực của Trần Tiêu đau nhức từng cơn.

Hắn thiệt tình không dám làm địch nhân với người nam nhân sâu không lường được trước mắt này. Chỉ có thể thay đổi sách lược nói ra sự thật, nhưng không dễ gì sự thật đó mọi người trên thế giới này có thể tin được.

Những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu của cựu phong thuỷ đại sư trong một thời gian rất ngắn, rất mau y đã nghĩ tốt lời giải thích. Hắn suy nghĩ mà không hề hoảng loạn, ngược lại lộ ra một bộ dáng sắp xếp từ ngữ. Ấn tượng tốt mà y tích lũy trước mặt vị sư điệt kia đã có tác dụng, đối phương cũng không nóng lòng thúc giục.

Một lát sau, Trần Tiêu mới nói: "Ta nói ra, nhưng chỉ sợ hai vị tiên sư không tin, cho rằng ta đang nói bậy bạ."

Vị sư điệt kia còn chưa lên tiếng, Phạm Thế Minh không chờ kịp mà chen vào: "Hãy lộ ra bộ mặt thật của ngươi đi! Ngươi chỉ đang bịa chuyện thôi, rõ ràng là tà pháp!"



Hai lần trước, hắn đã nói chuyện khi chưa được sự cho phép ở trước mặt vị sư điệt kia đã làm đối phương không vui. Nhưng hắn không hề nhận ra rằng mình đã tái phạm thêm một lần. Vị sư điệt kia trước đây có thể chịu đựng đối phương mạo phạm, nhưng bây giờ có sư thúc hắn ở đây, hắn tuyệt đối không cho phép có người làm càn như thế!

"Nhãi ranh cuồng vọng! Ở trước mặt sư thúc, không có chỗ để ngươi nói chuyện!" trong mắt sư điệt hiện lên một tia sắc bén, hắn giơ tay vung lên, Phạm Thế Minh tựa như bị đạn pháo vô hình đánh trúng bay thẳng ra ngoài đập vào tường viện Trần gia.

Tường viện Trần gia chẳng qua là đất nung và bùn, không thể chịu được va chạm nặng nề như vậy. Bức tường sụp xuống dấy lên bụi mù mịt, Phạm Thế Minh trực tiếp ngã trên đường lớn ở bên ngoài Trần gia. Vị sư điệt kia không có ý định lấy mạng hắn nên tuy rằng Phạm Thế Minh bị thương không nhẹ và nôn ra máu nhưng tính mạng của hắn vẫn bình an vô sự

Tiên sư tức giận ra tay, khiến mọi người có mặt kinh hãi. Tất cả tuỳ tùng đi theo Phạm Thế Minh tới đây đều là học đồng ưu tú của khóa trước trong học đường. Bọn họ được Phạm gia giúp đỡ, sau đó họ hiệu lực cho Phạm gia. Lúc này mỗi người đều im phăng phắc, không ai dám đi tới đỡ Phạm Thế Minh ra khỏi đống đất.

Sau khi xử trí Phạm Thế Minh, sư điệt kia mới nói với Trần Tiêu: "Mau mau nói ra, không cần hàm hồ! Các Đạo gia đều có phán đoán."

Trần Tiêu cũng sợ hãi trước việc đối phương ra tay đả thương người không hề có dấu hiệu, đáp lời: "Tuân mệnh." Y dừng một chút rồi nói: "Tiểu tử vốn là tiểu nhị trong một cửa hàng đồ cổ tại quận thành tên là Đạp Tuyết Tầm Tiên. Hai vị tiên sư minh giám, cửa hàng đồ cổ này ngoại trừ kinh doanh đồ vật phàm tục, ngẫu nhiên có vài món từ thời xưa truyền lại, là chân chính đồ dùng của các tiên sư."

Nói tới đây, sư điệt kia đã hiểu rõ Trần Tiêu muốn nói cái gì.

Trên phố đồ cổ thường xuyên có thể nghe nói có người may mắn nhặt được món hời, mua với giá cực thấp, bán với giá cao ngất ngưởng và trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Ở đâu cũng vậy, Tu Tiên giới cũng thỉnh thoảng sẽ nghe nói, có một gia hỏa may mắn lấy được thượng cổ di trạch tại nơi nào đó. Kế thừa tâm pháp của một lão tổ nào đó, sau khi tiềm tu một thời gian, ngang trời xuất thế, một tiếng kinh người. Có lẽ tiểu tử Trần gia này cũng là có cảnh ngộ cùng loại.

Đúng như dự đoán, Trần Tiêu sau đó nói: "Tiểu tử may mắn, đã tiếp xúc với loại trụ trạch thuật từ một kiện đồ cổ tiên nhân lưu truyền tới nay bên trong cửa hàng. Chỉ là đạo lý trong đó quá mức khó hiểu, tiểu tử lại chưa từng đọc nhiều sách nên không thể lý giải hết những điều phức tạp hơn. Chỉ có Trụ Trạch thuật đề cập đến cửa ra vào, bếp lò đều dễ hiểu nên mới nhớ được. Trụ Trạch thuật này, nói về làm thế nào để tụ tập sinh khí ở giữa phòng ốc. Người trong nhà sống lâu dài trong sinh khí đó, rất có lợi cho thân thể, không sinh bệnh tai."

Trụ Trạch thuật, là cách gọi khác của phong thuỷ dương trạch. Dương trạch tương ứng chỗ ở của người sống, ngược lại âm trạch chính là tương ứng nơi chôn cất người chết. Trần Tiêu nói như vậy, ngoại trừ học được từ đâu, còn lại tất cả đều là nói thật.

Vị sư điệt kia nghe xong liền bừng tỉnh, khó trách hắn luôn cảm thấy Trần gia này có một loại cảm giác vi diệu, nguyên lai là bởi vì có chứa sinh khí. So với linh khí thì sinh khí đối người tu tiên là cực kỳ nhỏ bé, cũng khó trách hắn không có lập tức chú ý tới.

Suy tư một chút, hắn chưa từng có nghe nói qua trụ trạch thuật này. Bất quá thế giới này đại đạo 3000, các loại công pháp càng nhiều hơn so với sao trên bầu trời. Không nghe nói qua, chỉ có thể nói nó thưa thớt nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.

Nếu những gì Trần gia tiểu tử nói là sự thật, thì hắn khá may mắn nhưng cũng khá xui xẻo. May mắn là bởi vì hắn thế nhưng có thể ở bên trong một cửa hàng đồ cổ của phàm nhân phát hiện loại truyền thừa bí tịch này. Xui xẻo ở chỗ là trụ trạch thuật này thật sự quá yếu, còn không phải là công pháp tu luyện, mà là chỉ là một loại pháp thuật phụ trợ.

Bất quá.. Hắn nhìn Trần Tiêu một lượt từ trên xuống dưới. Người này đã lớn như vậy mà không có một chút tu vi nào, xem ra là không có thiên phú tu luyện. May mắn hay xui xẻo cũng không có gì quan trọng.



Trong lúc Trần Tiêu nói chuyện, người nam nhân ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm y, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Ngươi biết chữ?"

Trần Tiêu ngẩn ra, mới trả lời: "Đúng vậy, khi ở quận thành đã học được mấy chữ từ các vị sư phụ trong tiệm."

Trần Tiêu biết rằng ở bất kỳ nơi nào, văn tự đều là công cụ quan trọng nhất để nhận thức thế giới. Vì vậy, ngay khi mới vào nghề, liền quấn lấy sư phụ trong cửa hàng để học chữ. Những vị sư phụ đó không chịu chỉ cho y kỹ xảo cao thâm như làm thế nào để nhận biết tiên nhân đồ cổ, nhưng họ cũng không từ chối y thỉnh giáo chữ viết.

Chữ viết ở thế giới này có phần giống với chữ viết ở thế giới trước và nó cũng phát triển từ chữ tượng hình. Sau khi nắm vững các quy tắc, Trần Tiêu giờ đây có thể nhận ra hầu hết những chữ mình sử dụng hàng ngày.

Nam nhân không nhìn y nữa mà nhìn quanh một vòng nơi ở của Trần gia. Không biết hắn muốn nói với ai: "Trụ Trạch thuật này tuy yếu nhưng đối với phàm nhân mà nói lại rất có ích, vẫn có thể xem là một môn tài nghệ."

Sư thúc đã lên tiếng, sư điệt không dám làm ngơ. Mặc kệ có phải nói với mình hay không vẫn vội tiếp lời: "Phàm nhân sợ hãi sinh lão bệnh tử, có loại pháp thuật này lưu lạc nhân gian, nhất định sẽ rơi vào hoàng thất."

Trần Tiêu nhíu mày đứng sang một bên, trong đầu suy đi nghĩ lại, lời nói vừa rồi là hắn dành sư điệt, hay là dành cho y đây?

Trọng Huyền Phái là danh môn đại phái Đạo môn, có nhiều pháp thuật mạnh hơn cái này, nhưng cũng xem thường loại tiểu đạo chỉ có thể tụ tập sinh khí này. Sau khi hỏi về những thay đổi phòng ốc, vị sư điệt tỏ ra khí độ, không có truy vấn về công pháp bí thuật của người khác. Làm Trần Tiêu lo lắng vô ích một hồi, còn tưởng rằng đối phương sẽ dò hỏi tới cùng.

Sau khi hiểu rõ tình huống của Trần gia là có sinh khí tụ tập trong phòng ở, vị sư điệt đã hiểu đó không thể nào là tà pháp được. Đặc tính rất điển hình của tà pháp là cướp đoạt, linh khí cướp đoạt linh khí, sinh khí cướp sinh khí. Nếu người ta ở lâu sẽ bị bệnh, nghiêm trọng có thể sẽ mất mạng.

Nếu đã không phải tà pháp thì đó chính là vu khống.

Vị sư điệt cũng hiểu ra Phạm Thế Minh nhảy cẫng lên như thế chỉ vì muốn kéo thiếu niên Ngô gia xuống và đưa hắn ta vào danh sách một lần nữa. Nếu không có điều này thì tin đồn này sẽ chỉ là tin đồn và sẽ không trở thành nhược điểm để công kích Ngô gia.

Phạm Thế Minh nằm trên đường một lúc rồi vất vả bò dậy lại phát hiện mọi chuyện dường như đã ổn thỏa. Hắn còn chưa ý thức được việc hắn giở trò vu khống Ngô gia trước mặt tiên sư sẽ có kết cục như thế nào, hắn ta không hề để tâm đến lời cảnh cáo ban đầu của tiên sư.

Hắn phẫn hận nhìn Ngô Tân Chí, rồi nhìn chằm chằm Trần Tiêu với sự căm ghét và oán độc. Ngô gia cùng Trần gia không theo ý hắn thì chính là đã đắc tội hắn. Các tiên sư của Trọng Huyền Phái không truy cứu, chờ bọn họ đi rồi sẽ biết tay hắn..



Phạm Thế Minh còn đang nghĩ cách trả thù Ngô gia và Trần gia, đám đông đứng trước mặt hắn đột nhiên tách ra, để lộ Phạm Thế Minh đang đứng phía sau ra trước mặt các tiên sư.

Hắn vẫn còn bối rối thì thấy vị sư điệt kia nhìn hắn với sắc mặt bất thiện, đứng sau hắc y nam nhân một bước nói với hắn: "Phạm Thế Minh, ngươi nói láo, bị lời đồn mê hoặc, gây trở ngại việc nghe điều đúng. Ngươi tâm thuật bất chính, nhân phẩm xấu xa. Hôm nay dám can đảm nhiễu loạn Trọng Huyền Phái tuyển đồ. Theo mệnh lệnh của sư thúc, nên bị trừng phạt nghiêm khắc để răn đe cảnh cáo!"

Phạm Thế Minh bây giờ mới ý thức được đại sự không ổn, hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, xoay người muốn chạy về nhà. Vị sư điệt kia muốn ra tay thì hắn có chạy đến chân trời cũng vô dụng. Phạm Thế Minh cảm thấy như có một cái móc sắt lạnh lẽo xuyên qua bụng mình và khuấy mạnh một cái. Nội tức cả người hắn giống như lu nước bị thủng một lỗ, tất cả đều biến mất trong một hơi thở.

Phạm Thế Minh kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống đất, ôm lấy bụng dưới: "Đan điền của ta! Đan điền của ta hỏng rồi! Cha! Nương! Đan điền của ta hỏng rồi.."

Những tuỳ tùng của Phạm gia đều bị dọa đến ngây người, đan điền của thiếu gia Phạm gia đã bị phế, sau này chính là một phế nhân, không bao giờ có thể tu luyện nữa.

Một số người trong số này cho rằng hình phạt là quá nặng, người Ngô gia và Trần gia cũng không bị tổn hại gì, vậy tại sao Phạm Thế Minh lại bị trừng phạt nặng nề như vậy. Lại không nghĩ rằng, ở trong mắt tiên sư, uy nghiêm của Trọng Huyền Phái không thể xúc phạm, trừng phạt dành cho Phạm Thế Minh vẫn chưa kết thúc.

Vị tiên sư xử trí Phạm Thế Minh lại nói với tuỳ tùng Phạm gia đang có mặt: "Các ngươi trợ Trụ vi ngược, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!" Đối với những tùy tùng này, hắn cũng không có ý định hủy diệt hoàn toàn đan điền của đối phương mà chỉ đánh rớt một cảnh giới, khiến cho bọn họ chỉ có thể tu luyện lại một lần nữa.

Những tuỳ tùng này chính là toàn bộ lực lượng tinh anh trong thế hệ này của Phạm gia. Một thiếu gia bị phế bỏ tuy rằng khiến cho Phạm gia đau lòng nhưng lại không đến mức thương gân động cốt. Tuy nhiên, những người phụ thuộc bị đánh rớt cảnh giới, điều này sẽ tạo ra khoảng cách về thực lực cho Phạm gia, điều mà Phạm gia không thể thừa nhận nổi.

Lập tức, gia chủ Phạm gia đang âm thầm theo dõi diễn biến tình hình liền chạy tới, vừa chạy vừa hét lên: "Tiên sư, xin tiên sư thủ hạ lưu tình.."

Nam nhân hơi nghiêng đầu, đôi mắt như hắc diệu thạch lóe lên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một vòng cung vô cảm: "Rốt cuộc cũng chịu lộ diện.."