Trần Tiêu từ sớm đã đi theo sư phụ của mình vượt qua sông núi ở trong nước, đến thăm các nơi có long mạch cổ xưa. Nghiên cứu thực địa và tận mắt nhìn thấy một số long mạch. Những long mạch đó có khí tràng rõ ràng, ngưng kết khí vận một nơi. Một số có thể mạnh hoặc yếu, bệnh tật hoặc bị thương, cũng có một số tiêu vong theo thời gian. Cho nên, y tuyệt đối sẽ không nhìn lầm khí tràng của người đứng trước từ đường đó, nó chính là long mạch khí tràng làm người ta cảm thấy không có khả năng.
Long mạch, thực chất ám chỉ thế núi và hướng chảy của dòng nước. Người xưa gọi nó là rồng, hàm ý sự thăng trầm, xoay chuyển, khúc khuỷu và biến hóa của nó. Sơn mạch, thủy lưu, thường kéo dài hàng chục, thậm chí hàng trăm km. Các phong thủy sư thăm dò long mạch thường phải trèo qua những ngọn núi, rặng núi dân cư thưa thớt, tệ nhất là có nơi không có đường đi nên chỉ có thể lội qua vùng hoang vu để tìm đường.
Đúng là bởi vì tự mình trải qua, Trần Tiêu mới biết được long mạch khổng lồ cỡ nào. Khi khí tràng áp súc lại với nhau mới đồ sộ biết bao, ẩn chứa uy thế vô cùng đáng sợ.
Dù sao cũng là thân thể của con người! Phải mạnh đến mức nào mới có được khí tràng có thể so với Long Mạch? Trần Tiêu xoa xoa trán, nghĩ đến muốn thêm đau đầu.
"Tiểu Khờ ca, ngươi uống chút nước đi." Nhị Thuận bưng nước trong tay bước nhanh trở lại.
Trần Tiêu ngẩng đầu, nhếch khóe môi: "Đa tạ."
"Tiểu Khờ ca, có đỡ hơn chưa? Nếu không thì chúng ta về trước nhé?" Nhị Thuận cắn chặt đôi môi đỏ anh đào, tuy nói như vậy nhưng trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ miễn cưỡng. Vào thời điểm quan trọng này, tất nhiên nàng muốn tận mắt nhìn thấy Ngô Tân Chí có được chọn hay không. Nhưng đường ca của nàng không thoải mái, nàng không thể mặc kệ.
Trần Tiêu uống một ngụm nước, vẫy tay với Nhị Thuận: "Ta không có việc gì. Vừa rồi do đông người, nhất thời thở không được. Ngươi cũng biết lúc trước ta bị bệnh nặng lâu ngày, thân thể này cũng không dùng được. Ngươi không cần lo lắng cho ta, không phải chuyện gì lớn, ngồi ở đây một lát sẽ đỡ hơn. Ngươi qua xem Ngô gia thế nào rồi, xem hắn có được chọn hay không."
Nhị Thuận thấy Trần Tiêu bây giờ quả thực đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt trở lại bình thường, hơi thở cũng vững vàng lại. Nàng cũng rất quan tâm tình hình bên kia nên cũng không kiên trì thêm. Nàng bảo Trần Tiêu có việc gì thì gọi nàng một tiếng, sau đó quay người bước nhanh về phía đám đông trước từ đường.
Nghỉ ngơi một hồi, Trần Tiêu liền hoàn toàn khôi phục bình thường, tim không còn đập nhanh, đầu không còn choáng váng, cũng không còn hoa mắt. Y đứng dậy, trả lại bát cho nhà hồi nãy Nhị Thuận xin nước, rồi đi về nơi vừa rồi đang quan sát.
Nhị Thuận khẩn trương và chuyên chú nhìn vào bên trong, căn bản là không có phát hiện Trần Tiêu đang đi tới. Trần Tiêu cũng không có kinh động đến nàng, bản thân tự tìm một chỗ cao hơn để đứng và nhìn về phía khoảng trống trước từ đường.
Các thiếu niên đã tiến hành kiểm tra được một nửa, Ngô Tân Chí đã qua. Các thiếu niên lúc này đang đứng quay lưng về phía Trần Tiêu, y không thấy được biểu tình của hắn, nhưng xét tư thế đứng của hắn thì khá thoải mái, kết quả hẳn là không quá tệ.
Sau khi quan sát xung quanh, Trần Tiêu vô tình đưa ánh mắt về phía người duy nhất đang ngồi trên sân. Vừa rồi y chỉ bị khí thế của hắn làm cho kinh tâm, bây giờ y mới xem đến bộ dáng của đối phương.
Nam nhân nhìn bộ dáng khoảng 27-28 tuổi, có mái tóc dài đen bóng như lông quạ. Vầng tráng no đủ, lông mày sắc như đao, đôi mắt thâm thúy như hắc diệu thạch, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn. Các đường nét trên khuôn mặt của hắn đều rất hoàn hảo, chiếc cằm ngay ngắn, tuấn mỹ nhưng không có vẻ âm nhu, ngược lại tràn đầy dương khí. Hắn mặc một bộ hắc y, tuy màu sắc nhạt nhẽo nhưng hoa văn bên trên lại hoa mỹ, càng khiến cho hắn trông uy nghiêm và điềm tĩnh hơn.
Vốn dĩ hắn tuấn mỹ đến mức những người thôn dân chưa thấy sự đời đều phải mê mẩn hắn. Tuy nhiên, mọi người thường không chú ý đến vẻ ngoài của hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên vì tất cả đều bị phân tâm bởi khí thế của hắn. Nói một cách rõ ràng, khí tràng mạnh mẽ đến mức khiến người ta lập tức choáng ngợp.
Giờ phút này hắn đang dựa lưng ghế vào, một tay cầm chén trà sứ men xanh, tay kia nắm chặt nắp chén trà. Hắn không nhìn vào hàng thiếu niên, cũng không chú ý đến cuộc tuyển chọn đang tiến hành. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, cụp mắt xuống nhìn sương mù lơ lửng trên chén trà. Bộ dáng rời xa trần thế, như thể ngăn cách mọi thứ trước mặt ở một thế giới khác.
Trần Tiêu phải kiên trì rất nhiều mới có thể rời mắt khỏi người hắn. Cơ thể có khí tràng cường đại như long mạch quả thật hiếm thấy, nhưng cảnh tượng tiên nhân tuyển nhận đồ đệ cũng rất hiếm lạ. Y không chắc sau này còn có cơ hội gặp lại nên lần này y phải xem xét thật kỹ.
Miễn cưỡng bản thân tập trung lại, lúc này thiếu niên đang kiểm tra trước từ đường đã là thí sinh cuối cùng. Người trong tiên môn lúc trước nói chuyện mời hắn tiến lên, sau đó yêu cầu hắn đặt tay lên một vật nhỏ tinh xảo trông giống như một nghiêng mực.
Thiếu niên dựa theo chỉ thị của người này, điều động nội khí tu luyện được trong cơ thể, chuyển về phía nghiên mực. Một lúc sau, một vầng sáng lóe lên ở rìa nghiêng mực, trộn lẫn màu đỏ, vàng, lục, lam và tím. Trước khi người nọ kịp nói gì, bản thân thiếu niên đã lộ ra vẻ thất vọng.
Trần Tiêu đoán rằng dường như việc thể hiện màu sắc như vậy không phải là kết quả tốt.
Người nọ yêu cầu thiếu niên trở về vị trí, hắn nói: "Mười vị thử nghiệm linh căn đã xong, trong đó một người tam linh căn, ba người tứ linh căn, sáu người ngũ linh căn." Hắn thu hồi đồ vật giống nghiên mực, và chỉ người thứ hai, thứ sáu và thứ chín, "Thật đáng tiếc, ba vị không có duyên với Trọng Huyền Phái."
Hắn vừa dứt lời, có người không kìm được mà bật khóc. Người vừa rồi tỏ ra thất vọng, tưởng mình sẽ bị loại mới thở phào nhẹ nhõm. Người nọ không hài lòng cau mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Chư vị học sư, có thể mang ba vị này đi."
Ba vị học sư bên cạnh vội vàng bước tới, mỗi người kéo một người sang một bên. Có người nhẹ nhàng an ủi, có người thì thầm khiển trách. Chỉ chốc lát sau, giữa sân một lần nữa khôi phục an tĩnh.
Người nọ gật đầu hài lòng rồi quay lại nhìn người bạn đồng hành đang đứng sau ghế. Người bạn đồng hành của hắn tiến tới và nói: "Tiếp theo, hai chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra gân cốt cho các vị."
Hai người mỗi bên đưa tay ra, ấn vào thi thể của những thiếu niên này một lúc. Trần Tiêu cách khá xa, cũng không biết họ đang làm cái gì nữa. Cũng chỉ biết khi những thiếu niên này bị đè lại, một số vẫn bất động, một số không khỏi run rẩy, và một số thì vặn vẹo.
Sau vòng kiểm tra này, ba người nữa bị loại, trên sân chỉ còn lại bốn thiếu niên, Ngô Tân Chí là một trong số đó.
Trần Tiêu đứng khoanh tay cách Nhị Thuận không xa, có thể nghe thấy rõ ràng nàng thở phào nhẹ nhõm, là đang may mắn Ngô Tân Chí ở lại đến cuối cùng. Trần Tiêu có chút buồn cười. Cô nương này ở trước mặt hắn có thể bình tĩnh mà nói ra Ngô Tân Chí không nhất định được chọn, thoạt nhìn cũng không quá để ý đối với kết quả như thế nào. Kỳ thật nội tâm vẫn hy vọng tình lang có thể được như ước nguyện.
Khẩu thị tâm phi, tâm lý mâu thuẫn và tính khí thay đổi ba lần một ngày là điều độc nhất của những cô gái mới chớm nở ở độ tuổi này.
Qua vòng thứ hai, hắn lần nữa lui về đứng phía sau vị kia, người chủ trì khảo thí Trọng Huyền Phái nói: "Cuối cùng, ta sẽ cho chư vị một quyển sách. Sau khi nhận được các ngươi có thể xem trong nửa canh giờ, sau đó ta sẽ hỏi từng vấn đề một."
Bốn thiếu niên rất ngạc nhiên khi nghe hạng mục cuối này. Trước đây cũng không có nghe các học đường sư phụ nói đến, cuối cùng thế nhưng còn có một vòng khảo thí này nữa, nhiều ít đều có chút hoảng loạn. Ngô Tân Chí nghe xong lại lén thở phào nhẹ nhõm, cái khác hắn có lẽ sẽ hoảng một chút, nhưng bối thư (thuộc lòng) còn tính là sở trường của hắn.
Quyển sách đưa cho các thiếu niên rất mỏng, tính cả bìa ngoài, tổng cộng chưa đến mười trang. Mỗi trang có hàng trăm từ, tổng cộng gần năm đến sáu nghìn từ. Ngô Tân Chí nhìn sơ qua một bài, xem đại ý hẳn là kinh văn đạo pháp của Trọng Huyền Phái.
Không đề cập tới kết quả tuyển chọn hôm nay, chỉ với việc có thể xem kinh văn này, cũng đã là thiên đại tạo hóa. Trong lòng hưng phấn, Ngô Tân Chí lật từng trang từ đầu đến cuối, sau đó lật lại trang đầu tiên và ghi nhớ từng chữ.
Các thiếu niên bối thư, không một thôn dân nào dám gây ra tiếng làm quấy nhiễu. Trong lúc nhất thời, trước từ đường chỉ có tiếng hít thở và thỉnh thoảng có tiếng lật sách. Trong sân không có tiến triển gì, Trần Tiêu nhịn không được lại đi nhìn người đang ngồi.
Long mạch khí tràng không phải yên lặng bất động, mà là lưu động với tốc độ cực kỳ thong thả. Chỉ là bây giờ bởi vì tất cả đều dồn vào một người, loại vận động này có vẻ đặc biệt rõ ràng. Từng đợt mang theo nhịp điệu xinh đẹp, nhẹ nhàng kéo dài thành những đường cong, giống như sóng biển đung đưa từng lớp. Trần Tiêu đắm chìm trong nhịp điệu huyền diệu này, gần như nhìn đến mê muội.
Mái tóc mượt mà, góc áo phẳng dài, đều bị khí tràng ảnh hưởng, rung chuyển nhẹ nhàng chậm rãi. Trước từ đường rõ ràng không có gió, nên việc không có gió mà tự động bay có vẻ càng thêm thần dị, khiến những thôn dân vô tình nhìn thấy lại càng kính sợ hơn.
Có lẽ bởi vì ánh nhìn của Trần Tiêu quá nóng bỏng, người nọ buông chén trà một ngụm cũng không uống trong tay xuống. Hắn ngẩng đầu lên và nhìn về phía Trần Tiêu. Trần Tiêu hoảng sợ, không dám nhìn đối phương, vội vàng cụp mắt xuống, cúi đầu.
Y biết nhìn như vậy sẽ khiến cho đối phương không vui và rất nguy hiểm, nhưng y không thể khống chế được. Lúc này trong lòng y một bên gào thét, một bên cầu nguyện đối phương ngàn vạn lần không cần so đo với một dân thường nhỏ bé như y.
Do khẩn trương nên hô hấp dồn dập, chóp mũi đổ mồ hôi hột, Trần Tiêu âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Cảm giác kim chích sau lưng khiến y dựng tóc gáy, cổ thấp đến mức Trần Tiêu không dám cử động. Y không dám lén lút ngẩng đầu lên cho đến khi trên sân tuyên bố rằng thời gian đã hết.
Kết quả vừa nhìn lên, trên chỗ ngồi giữa sân trống không. Trần Tiêu vội vàng nhìn quanh, nhưng không thấy người đó nữa. Nhịn không được bắt lấy Nhị Thuận ở bên cạnh hỏi: "Nhị Thuận, người của Tiên Môn ngồi ở giữa biến mất khi nào vậy?"
Nhị Thuận hoảng sợ, che lại ngực nói: "Tiểu Khờ ca, ngươi đến đây từ khi nào vậy?" Trong mắt tiểu cô nương này chỉ có tình lang, đường ca đứng bên cạnh hơn một giờ, nàng thế mà không có phát hiện!
"Ta đã ở đây từ lâu rồi. Nhị Thuận, có nhìn thấy người đó rời đi khi nào không?" Trần tiêu lại hỏi.
Nhị Thuận bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút nói: "Khoảng ba khắc rồi. Vị tiên sư kia buông chén trà xuống, đứng lên đã không thấy tăm hơi. Cũng không thấy động tác hắn làm thế nào đi nhanh như vậy được? Tiểu Khờ ca, ngươi nói sau này Ngô gia ca ca cũng có thể lợi hại như vậy hay không?"
Người nọ trực tiếp đi rồi. Trần Tiêu có chút vui mừng vì đối phương không so đo, càng nhiều lại là tiếc nuối. Khí tràng xinh đẹp như vậy, y còn chưa thưởng thức đủ nè..