Hướng Đến Tâm

Chương 17: Sinh nhật đáng nhớ



Hương vương vai hít thở một hơi thật sâu rồi chào đón một ngày mới, hôm nay Linh mời mọi người cùng ăn cơm để xin lỗi cũng như là để cảm ơn vì đã chăm sóc cô trong bệnh viện.

Lan Anh " lần đầu được phú bà bao chắc phải ăn hết cái quán này mới được"

Minh Khôi " em đừng có bắt nạt Linh nữa "

Lan Anh vội cười một nụ cười đáng sợ " anh lo như vậy à?"

Khôi xấu hổ quay đi, biết Hương đang cảm thấy không thoải mái vì tới kì Minh tinh tế đã gọi cho cô một ly nước nóng. Từ ngày đó tới nay Hương và Minh tình cảm luôn rất thắm thiết như hình với bóng, dần dần tình cảm trong họ vẫn nhiều hơn.

Sau khi ăn xong Minh đưa Hương về cũng không quên mời Linh cùng lên xe. Linh cười nhẹ rồi từ chối.

" Tớ dọn ra ngoài rồi không ở nhà nữa nên không chung đường được rồi với lại đi chung để ăn cơm chó thì tôi xin về một mình"

" Vậy cậu về cẩn thận tôi với Hương về đây, tạm biệt cậu"

Khôi chạy lại hỏi.

" Nhà mới của em ở đường nào?"

" Đường này, chắc chỉ mất có vài phút thôi"

Khôi vui vẻ vừa cười vừa nói.

" Trùng hợp vậy sao, nhà anh cũng ở đường này."

Thật ra không phải là trùng hợp mà là cô cố tình chuyển nhà để chung đường với cậu. Hai người ánh mắt đẩy đưa nhìn nhau, tình ơi là tình khiến cho Lan Anh đứng kế bên bị ăn cơm chó đến tận hai lần.



" Bọn họ có biết là mình hữu hình không vậy?"

Nhưng cô cũng mừng thầm trong lòng vì anh trai cô cuối cùng cũng có một người để yêu thương dỗ dành.

" Em bận nên hai người về trước đi"

Lan Anh nhường không gian yên tĩnh đó cho hai người mà một mình bắt xe đi về.

Sinh nhật của Hương cũng sắp tới, mọi người đang đau đầu để tìm quà thì biết được là Minh đã chuẩn bị từ lúc nào. Mọi người dồn dập hỏi cung cậu.

" Cậu tặng gì vậy? Hương thích gì?"

" Bí mật"

Nói xong cậu bỏ đi mặc cho mọi người tò mò ở phía sau.

Lan Anh " cứ tặng đại đi con gái mà chắc chắn thích mỹ phẩm và quần áo"

Ngọc Linh " Nhưng cậu ấy giàu mà mấy thứ đó đâu thiếu "

Khôi " Tặng cái đó thì đâu có ý nghĩa "

Lan Anh " Chưa gì đã thấy bênh rồi, chỉ có mình là cô đơn thôi"

Cả đám suy nghĩ tới suy nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ mua đại những thứ dễ thương mong rằng cô sẽ thích.

Sáu giờ chiều khi Hương tan học cô nhận ra bản thân đã bị mất điện thoại cô mượn điện thoại của một người bàn khác mà cố gắng điện vào máy của bản thân nhưng chỉ đổ chuông mà không ai bắt máy. Cô cứ đi tìm vừa tìm vừa điện, tiếng reo càng gần hơn. Cô bước vào phòng học tiếng pháo nổ lên, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật. Cô vừa bất ngờ vừa không kịp phản ứng với những sự kiện trước mắt.

" Mọi người làm gì vậy, chuyện tớ mất điện thoại cũng là do mọi người làm?"



" Ùm đó là ý tưởng của Lan Anh này đó, thấy tớ thông minh không?"

Mọi người bất đầu tặng quà cho Hương, cô cảm động như sắp khóc.

" Cảm ơn mọi người rất nhiều"

Nhưng cô lại không thấy Minh đâu, cứ ngỡ rằng cậu đã quên nên có chút thất vọng. Bỗng một tiếng vĩ cầm từ sau lưng phát ra, cô quay lại thì người kéo đàn chính là Minh giây phút đó nước mắt cô rơi điều là những giọt nước mắt hạnh phúc.

" Tôi đã phải học bài này mấy tháng để đàn tặng cậu đó, đây là quà của tôi Hương có thích không?"

" Thích, nhưng không phải nói về cây đàn"

Mọi người phá lên " Ồ" ai cũng trầm trồ trước màn thính sến sẩm đó, chỉ có mỗi người trong cuộc là thấy nó đáng yêu. Minh ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ rằng.

" Tôi thích cậu, vẫn luôn thích cậu. Chúng ta quay lại có được không?"

Hương tranh thủ lúc cả hai mặt đang rất gần nhau mà hôn lên má cậu.

" Chúng ta có từng chia tay nhau sao? Sao chưa từng nghe cậu nói vậy? "

Những sinh viên khác ở bên ngoài đi ngang qua thấy mọi người ở trong lớp cũng đứng lại chúc mừng còn quay phim lại cảnh tượng lãng mạn này. Mọi người ở ngoài vỗ tay hò hét không ngừng.

" Ngọt ngào quá đi mất, ước gì người yêu tôi cũng được như vậy."

Minh nhẹ nhàng hôn vào môi cô cả hai người như chìm đấm vào nhau hoà tan vào nhau mặc cho những người xung quanh hò hét điên cuồng.

Quân đứng ở ngoài đã thấy hết tất cả, cậu tới trường là để tặng quà cho cô nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu siết chặt đôi bàn tay lại, cậu tức giận mà bỏ đi, trong ánh mắt cậu ta ánh lên sự giận dữ tột độ như một con quỷ đang phát điên.