Những bằng chứng cho thấy Linh và Dương là một người thâm độc đến mức nào, đoạn văn từ đầu tới cuối điều toàn nói những lời cay nghiệt, có những lời phốt là đúng nhưng cũng có nhiều cái bịa đặt.
Linh hốt hoảng nhận được điện thoại từ Dương lúc nửa đêm, cô bàng hoàng bật dậy, đôi tay không ngừng rung rẩy mà lướt lên chiếc điện thoại, đôi mắt cô ửng đỏ như sắp khóc.
" Làm sao đây bọn họ đã đọc được chưa?"
Linh sợ, sợ họ sẽ ghét cô và không chơi với cô nữa, cô hối hận rồi nhưng lại không dám đối mặt về quá khứ. Sự sợ hãi không muốn đánh mất ai đó chứ không phải là chột dạ vì tội lỗi bị phanh phui. Quân đang thảnh thơi mà ung dung ngồi cười.
Linh nhắt điện thoại lên rung rẩy bấm vào số điện thoại của Khôi nhưng mãi không dám gọi, cho đến khi cô sợ hãi đập chiếc điện thoại trong tay.
Hương, Minh, Lan Anh và thậm chí cả Khôi cũng đã đọc rồi, họ cảm xúc lẫn lộn, lúc thì không tin, lúc thì tức giận. Chỉ có Minh người duy nhất biết vụ việc Ánh Dương cho người hành hung Hương nhưng cậu không ngờ người đứng sau Dương lại là cô bạn thân thuở nhỏ của mình.
Hương sau khi đọc được bài phốt lập tức gọi điện cho Minh hỏi rõ ngọn ngành.
" Cậu biết chuyện người đứng sau thuê côn đồ hành hung tôi là Dương? Vì cô ấy muốn hẹn hò với cậu?"
" Đúng vậy, nhưng tớ thề tớ không biết Linh đứng sau và để tớ vào tay Dương là nằm trong kế hoạch của cậu ta"
" Sao cậu không báo cảnh sát?"
Minh không kiềm được sự hối hả.
" Vì tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm nữa, nếu như tớ khai ra thì Dương có chịu để yên không? Và cả lúc đấy chúng ta vẫn đang hiểu lầm nhau đúng chứ? Giúp cậu tránh xa khỏi rắc rối thì tớ đã phải nhẫn nhịn lắm rồi"
Hương vừa cười khinh bỉ vừa rơi nước mắt trả lời.
" Cao thượng quá nhỉ? Vậy thì được rồi cậu tiếp tục với Ánh Dương đi"
Nói xong cô cúp máy ngang, dù Minh có điện lại bao nhiêu lần cô cũng mặc kệ. Khôi ngồi trầm tư một lúc trong giai đoạn yêu nhau mặn nồng như vậy cậu cảm thấy rất là khó xử. Một người bạn hay một người cậu yêu phải chọn bên nào đây?"
Quả là một mũi tên trúng nhiều hồng tâm khiến ai cũng phải đau đầu tuyệt vọng.
Sáng ngày hôm sau cảnh sát bắt đầu đến để thẩm vấn, rõ ràng là có thể kiện nhau ra toà và đối phương sẽ phải ở tù nhưng đứng trước toà, Hương nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đôi mắt một phần sợ hãi, một phần xấu hổ, một phần ân hận cũng có chút vài phần đau thương. Cô quyết định chỉ nhận tiền phạt và tha thứ cho Linh.
Trong suốt phiên tòa cô theo thói quen nhìn ra sau để tìm kiếm một bóng hình thân quen nhưng từ đầu tới cuối cậu chưa từng xuất hiện. Ra khỏi phiên tòa cô vô tình lướt ngang một người đàn ông đeo kính và chùm kính mặt đôi mắt nhoè đi vì khóc quá nhiều của cô không thấy rõ nên không nhận ra đó là Khôi. Hai người cứ thế lướt qua nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ra khỏi phiên tòa Minh vội vàng đuổi theo Hương.
" Hương dạo này cậu sao rồi?"
Hương phớt lờ cứ thế mà bước đi thẳng về phía trước không ngoái đầu lại. Từ sau đêm định mệnh đó cả hai chẳng gặp nhau là mấy cũng chẳng còn nói chuyện hay nhắn tin với nhau nữa. Minh sợ mất cô như lúc trước nên lúc nào cũng chủ động hỏi thăm nhưng cô căn bản là chẳng đáp lại một lời.
Lần này thì không phải hiểu lầm nữa mà cậu thật sự đã không nói sự thật cho cô biết nên cô đâm ra tức giận. Cả hai không ai nói lời chia tay cũng như lúc trước ai cũng lạnh nhạt rồi từ từ rời xa nhau, chẳng một câu nói chia tay rõ ràng. Nhưng lần này thì khác, không ai dám nói câu chia tay vì họ sợ, mặc dù giận nhau nhưng vẫn sợ đối phương rời bỏ mình.
Lần này họ đã biết suy nghĩ hơn nhiều rồi, Hương chỉ là muốn chờ cảm giác nguôi giận trong cô kết thúc rồi sẽ nói chuyện lại với Minh.