Cả hai điều đồng thanh trả lời " Không!!!" rất kiên quyết, đột nhiên Huỳnh Hương nhớ đến việc cần phải làm, cô đưa đồ cho Khôi.
" Em gái anh nhờ em đưa cho anh vì bạn của anh cần đưa nó cho anh"
" Hả?"
Nói xong cô quay bước bỏ đi, trước khi đi cô còn không quên đá trái bóng văng ra xa. Lan Anh tò mò hỏi.
" Hai người có quan hệ gì vậy?"
"..."
Huỳnh Hương im lặng không trả lời, bên đây Minh Khôi cũng hỏi Quang Minh điều tương tự nhưng cậu cũng trả lời qua loa là " không là gì" Nhưng Khôi vẫn tiếp tục hỏi tới
" Sao em biết Hương bị bệnh tim?"
" Gần nhà em "
Một câu nói dối vụng về vậy mà Khôi cũng tin không nghi ngờ.
Hôm nay vào lớp Hương lại tiếp tục ngồi cuối hàng vì để tránh xa Minh càng xa càng tốt, đám con gái ngồi xung quanh cô ỷ mới những ngày đầu nhập học đã không lo học mà toàn bàn về Minh khiến cô vô cùng khó chịu. Huỳnh Hương ghé sát lại gần họ thì thầm vào tai họ vài câu bịa đặt để họ bớt ảo tưởng và bớt làm phiền người khác, cô nói.
" Thật ra tên đó tồi lắm ngại tình một lúc nhiều em, còn ở dơ nữa, món tên đó yêu thích chính là..."
Các cô gái tò mò chờ đợi từ cuối.
" Là gì?"
Cô nở ra một nụ cười đắc ý.
" Chính là... Thịt thỏ"
Cả đám tá hoả không tin vào những gì được nghe, cô gái nào cũng yêu thích thỏ vì chúng dễ thương, cô cố tình nói như vậy để họ không phát cuồng cậu nữa, nhưng Ánh Dương trưởng FC lên tiếng bác bỏ và nói rằng cô đang đặt điều. Cả hai nói qua nói lại cuối cùng là thành cãi lộn một chút nữa thôi là họ tát động vật lý với đối phương mất, may mà giáo sư can thiệp đúng lúc.
" Mấy cô cậu coi, ba mẹ cho các cô cậu ăn học mười hai năm cực khổ biết bao nhiêu mà bây giờ cô cậu lại làm cái trò này, học y là để cứu người giảm thiểu thương tích vậy mà lại cãi lộn đánh nhau à?"
Ánh Dương rụt rè giơ tay cao lên nói.
" Thưa giáo sư là do cậu ấy đã đặt điều nói xấu một bạn trong lớp trước, là bạn học sao em có thể nhìn bạn mình bị đặt điều như vậy được?"
" Em ấy đã đặt điều gì? Và đặt điều về ai?"
Ánh Dương không ngần ngại nói ra hết.
" Cậu ấy nói Quang Minh cắm sừng nhiều cô gái, đặt điều rằng cậu ấy ở dơ và thích ăn thịt thỏ"
Cậu nghe xong bật cười thật to rồi nói.
" Cậu ở chung nhà với tôi hay sao mà biết rõ quá vậy?"
Huỳnh Hương có chút xấu hổ không đáp trả được gì. Giáo sư quay qua hỏi Huỳnh Hương mong rằng cô sẽ trả lời thật lòng, nhưng cô không có gì để biện hộ, vì cô thật sự đã làm sai và nhận tội, nhưng nhận tội là một chuyện còn xin lỗi là một chuyện khác, cô kiên quyết không xin lỗi trước mặt cậu. Giáo sư thấy câu chuyện còn có vài uẩn khúc nên đã kêu Huỳnh Hương và Quang Minh ở lại sau giờ học, cả ba ngồi trong phòng riêng của giáo sư
" Hai em có xích mích gì à?"
Cả hai lúc đầu chối đây đẩy không ai muốn nói ra sự thật, vậy mà ngồi kế bên cả hai còn thường xuyên cãi nhau không chịu hợp tác nên giáo sư cũng đành chịu, tách riêng họ ra.
" Hương em nói đi cả hai có mâu thuẫn gì à?"
Huỳnh Hương lúc này cũng chả muốn giấu diếm điều gì, dù sao cô cũng đã che giấu nó suốt mấy năm rồi bây giờ được nói ra cô cứ thế mà xả ra hết.
" Cậu ấy là người yêu cũ của em, nhưng cậu ta bỏ mặc em ở ngoài trời đông giá buốt mà chạy đến bên cô bạn thân khác giới của anh ta"
Sau khi đã nói chuyện xong với Huỳnh Hương giáo sư mời Quang Minh vào phòng ông cũng hỏi một câu tương tự như vậy mà không ngờ họ lại trả lời giống nhau.
" Cô ấy từng là người em rất yêu cho đến khi... Em thấy cô ấy hôn một người bạn học khác, sau đó hai đứa em lạnh nhạt dần, có lẽ vì cô ta không rất chán ghét em nên khi có người mới là lạnh lùng hẳn với em, sau đó em ra nước ngoài du học"
Trong cuộc đời hành nghề của giáo sư chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như thế này, ông xoa xoa hai bên chân mày lại với nhau, đau đầu mà thở dài.
Ngày hôm sau khi vào học giáo sư đã giảng vào điều không có trong sách như thế này.
" Mọi chuyện điều có cốt lõi của riêng nó, chính là cái tâm để kết nối mọi tình tiết. Nếu các em im lặng bỏ đi mà không tìm hiểu sâu hơn về cái tâm các em sẽ mãi sống trong sự ngu dốt của bản thân. Một con chó qua đường cắn một con gấu bông của một đứa trẻ nhưng người lớn lại giơ cây đánh chú chó đánh đến khi nó chảy bê bết máu mặc dù nó không làm hại đến đứa trẻ nhưng họ vẫn đánh theo phản xạ, nó vẫn tiếp tục cắn không nhả cho đến khi nó chết đi và thuốc nổ trong gấu bông rớt ra ngoài, vì chó có thể đánh hơi được mùi thuốc nổ nhưng giờ nó chết rồi mọi người cũng chỉ tiếc nuối rồi nói rằng " à thì ra là hiểu lầm, mình đã hiểu lầm chú chó ấy mất rồi" nhưng nó chết rồi câu đó có tác dụng gì? Nên là các em nên thật sự tìm ra sự thật trước khi nhận ra bản thân mình đã trách lầm người khác. Tôi biết trong cuộc sống thường ngày mỗi ngày các em ít nhất hiểu lầm một thứ gì đó là một hoặc hai lần, từ những điều nhỏ nhặt nhất đến những hiểu lầm to lớn nhất, nên tôi mong các em có một cái đầu thật bình tĩnh."