Rốt cuộc là phải nhẫn tâm đến đâu mà lại bỏ rơi người cha đã nuôi lớn mình đàng hoàng bao lâu nay, Minh và Hương đến nhà bác Văn trong khi Minh đang hỏi thăm hàng xóm thì Hương vào tham quan nhà. Ngôi nhà ảm đạm u tối nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tàn, có một bộ vest cũ kĩ đã đóng bụi được treo ở giá để quần áo. Hương thầm nghĩ "có thể vì quá nhớ con trai nên bác Văn treo bộ quần áo ở đấy trông ngóng con trai về "
Cô bước đến gần hơn bộ quần áo, có thể thấy chúng đã rách khá nhiều chỗ và được khâu lại một cách sơ sài. Trong túi áo có một chiếc điện thoại đã hư hại nặng đột nhiên gai ốc cô dựng lên một cảm giác lạnh thổi đến. Minh vội vàng chạy đến chạm vào vai Hương khiến cô giật mình hốt hoảng. Thấy bộ mặt khẩn trương của Minh cô có cảm giác không lành đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong trí óc cô khiến cô nhói lòng.
Minh vội cất tiếng nói.
" Con trai bác Văn mất rồi"
Hương đứng hình không ngờ những gì cô suy đoán lại đúng như vậy. Cô cũng là tự trách bản thân vì đã trách nhầm người, bác Văn đứng sau lưng cả hai nghe họ nói chuyện tay bác bỗng run rẩy làm rớt ly nước trong tay xuống.
Một bác hàng xóm đã kể với Minh rằng
" Con trai bác ấy qua đời vì tai nạn xe khi đang trở về sau khi tăng ca, tội nghiệp thằng bé nó có hiếu dữ lắm, dù gia cảnh nghèo khó nhưng cố gắng làm ăn cất được cái nhà đàng hoàng cho ba nó, còn trẻ vậy mà!"
Bác Văn vì không chấp nhận được sự thật đã giấu ảnh thờ của con trai ở một phòng khác và không cho phép ai bước vào kể cả bác ấy, bác luôn sống trong thế giới giả tạo do chính bác tạo ra trong thế giới đó con trai của bác vẫn còn sống và đang công tác ở một nơi xa.
Cả hai quyết định sống trong thế giới giả tạo đó của bác Văn không ai nói gì cho đến lúc ra về, ngồi trên xe Hương đột nhiên lên tiếng.
" Giữa chúng ta có khuất mắt gì không nhỉ?"
Minh bắt ngờ quay qua hỏi.
" Tại sao cậu hỏi vậy?"
" Tôi thấy trên thế giới này có rất nhiều chuyện khuất mắt, con người quá dễ hiểu lầm đối phương quá như giáo sư đã từng nói, vậy sao chúng ta không giải quyết nó nhỉ? Tìm ra sự thật giải quyết khuất mắt như những người trưởng thành "
Minh đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.
" Vậy được chúng ta giải quyết xong rồi trở lại làm những người xa lạ không còn liên quan gì đến nhau"
Huỳnh Hương suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
" Được thôi, vì là một con người trưởng thành tôi sẽ tha thứ những lỗi lầm trong quá khứ của cậu"
Minh bất lực cười khinh miệt cô.
" Là tôi tha thứ cho cậu chứ cậu đã cấm sừng tôi mà?"
Hương bắt đầu tức giận cô bắt đầu to tiếng với cậu trong xe bus
" Là cậu đã bỏ mặt tôi để đến bên bạn thân khác giới của cậu còn gì?"
" Cậu ấy bị bệnh tim, cậu biết tôi luôn đem thuốc theo bên mình mà, vậy tại sao tôi không thể chạy đến bên cứu cậu ấy? Cậu cũng bị bệnh tim vậy sao không hiểu cho cậu ấy vậy? Còn cậu chẳng phải đã ôm ấp người con trai khác sau lưng tôi sao?"
" Vì tôi thấy cậu ôm cô ấy trước nên đau lòng quá tôi mới ôm cậu ấy khóc thôi "
Cả hai cãi qua cãi lại vẫn là dừng chân tại trạm kế tiếp rồi đường ai người ấy đi.
Ngày hôm sau cảnh sát tiếp tục lấy lời khai của bọn tội phạm để tìm ra kẻ ở đầu giây bên kia theo lời Hương kể, nhưng bọn chúng cứng miệng không khai về người bên kia chỉ thừa nhận rằng bản thân đã làm những điều có lỗi với cô. Cả đám đã hành hung cô điều bị bắt nhưng chúng chỉ khai đúng một lời khai kiên quyết không nói ra kẻ đã đứng sau gọi điện cho bọn chúng nên vụ án khép lại tại đây và bọn chúng sẽ phải ngồi tù.
Hôm sau khi đi học những bức ảnh đã bị cắt ghép một cách quá đáng về Hương nằm trong ngăn bàn của Minh, ai đó đã ghép mặt cô vào những bức ảnh khêu gợi trong rất thật nhưng Minh biết rõ Hương sẽ không chụp những kiểu ảnh như vậy, Minh biết kẻ đó là ai và người đó có ý đồ gì. Cậu chủ động nhắn tin hẹn Dương ra ngoài nói chuyện.
" Cậu nhất định phải làm đến bước này à Dương ?chuyện tối hôm đó cũng là do cậu bày trò?"
" Đúng đó là tại lựa chọn của cậu thôi, số phận của cô ta bây giờ dựa vào cậu"
Cuối cùng nói là mặc kệ Hương nhưng cậu vẫn đồng ý với yêu cầu của Dương, hai người chính thức hẹn hò từ đây.
Minh tự hỏi liệu đây có phải là điều đúng đắn không? liệu sau bao nhiêu lần bị cô lừa dối việc cậu vẫn tiếp tục bảo vệ cô âm thầm là đúng không? Cậu tự trách bản thân vì vẫn còn lụy tình chưa nguôi ngoai nỗi nhớ về cô.
Minh than thở qua điện thoại với Ngọc Linh cô bạn thân khác giới thuở nhỏ của cậu, nhưng cậu không nói lý do tại sao cậu lại đồng ý làm bạn trai với Dương. Linh nghe xong bẻ gãy chiếc bút bi trong tay nhưng giọng vẫn còn giữ điệu bộ cười nói.