Hướng Đông Lưu

Chương 22: Quyển 1 - Chương 21





HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 21
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Nhạc Chính Dĩnh cẩn thận dò hỏi một phen.

Về việc như thế nào đi nhầm, Chung Ly Sóc nói không biết.

Còn làm sao thay quần áo, làm sao gặp phải Đại Ty Mệnh, nàng lại lựa lời mà đáp, lược bớt không nhắc đến chuyện gặp Hoàng hậu, thế là xem như khai báo xong.

Nhạc Chính Dĩnh thấy Chung Ly Sóc không sao, bấy giờ mới yên lòng mang người về nhà.

Mồng tám tháng Giêng trôi qua, các quan lại kết thúc kì nghỉ, trở về triều đình.

Các cửa hàng khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành Nguyên Châu lục tục mở cửa buôn bán.

Không khí năm mới cũng theo những sự vụ ngày càng rắc rối mà tản đi hết tám chín phần mười.

Thôi Kiện chính là Thứ sử Trung Châu, theo lí mà nói thì mồng chín đã nên khởi hành, quay lại Trung Châu tiếp tục công việc.

Có điều năm nay là đại thọ bảy mươi của mẫu thân hắn, thế nên bệ hạ khai ân, cho phép hắn ở lại đế đô đến hết Nguyên tiêu mới đi.

Cũng chính vì lẽ đó mà khi Binh bộ điều vũ khí đến cho Trung Châu, Thôi Kiện hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, đến kho vũ khí được trọng binh canh gác ngoài thành Nguyên Châu xem quan chức Binh bộ kiểm kê trang bị cho Tham tướng châu mình.

Ở Sở Quốc tiền triều, mỗi châu đều có kho vũ khí riêng.

Từ sau đợt phản loạn, bệ hạ đã thu hết lại, chỉ phân cho ba châu là Lan Châu, Ninh Châu và Nguyên Châu bảo quản.

Vì thế mà Binh bộ chưởng quản kho vũ khí nháy mắt nhảy lên trở thành bộ quan trọng nhất trong hết thảy.

Lần này, người kiểm kê quân bị cho Trung Châu vừa lúc chính là Binh bộ Thị lang Nhạc Chính Dĩnh.

Nàng đang bận rộn phân phối quân bị, thấy Thôi Kiện xuất hiện trong kho vũ khí bèn cười trêu: “Sao Thứ sử đại nhân còn đích thân đến đây? Chẳng lẽ sợ Binh bộ ta cắt xén quân bị của đại nhân hay sao?”

Thôi Kiện cười tủm tỉm đánh giá những rương vũ khí chất chồng, đáp: “Binh bộ còn chưa tới mức cắt xén quân bị của ta.

Ta chỉ sợ đại nhân đưa hàng rởm.”
Nhạc Chính Dĩnh liếc xéo, nói: “Trung Châu hàng năm thái bình, ta là ta muốn đưa đồ rởm cho đại nhân đấy, nhưng năm ngoái Hộ bộ có tiền, tung ra một khoản lớn.

Bệ hạ để nhà xưởng trực thuộc Binh bộ chế tạo một số lượng quân bị đưa đến Lan Châu.

Trung Châu của ngươi nhặt của hời, xin trước các châu khác, nên bệ hạ mới đưa số trang bị còn lại của Lan Châu cho ngươi.”
“Đấy, không tin mở ra xem.

Tất cả đều mới nguyên.

Đồ rởm ở đâu ra?” Nhạc Chính Dĩnh nhìn số quân bị sắp xếp ngay ngắn bên cạnh, vẻ mặt đầy tự hào.

Thôi Kiện nghe vậy bèn giơ tay mở một thùng đao cụ.

Lưỡi đao sắc lạnh chiếu xạ ánh sáng khát máu.

Thôi Kiện nhìn rãnh máu trên trường đao, chỉ cảm thấy rùng mình.

Hắn bất giác vươn tay lấy ra một thanh.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên lưỡi đao bén, tiếng vang lanh lảnh lập tức lan truyền.

“Đây là trường đao do quân công Ninh Châu mới làm ra.

Thế nào? Thử xem dùng tốt không?”
“Là thanh đao tốt.” Thôi Kiện nói.

Hắn thưởng thức trường đao trong tay, lại hỏi, “Ra đao mới, còn món gì mới nữa không?”
“Đương nhiên là có.” Nhạc Chính Dĩnh gật đầu, trỏ vào một chiếc rương ở góc hướng đông, “Bọn họ còn nghiên cứu chế tạo một mớ Tỏa Tử Giáp.

Từng vòng kết nối với nhau, đao thương bất nhập.

Ngươi có thể cầm thanh trường đao này qua đâm thử xem.”
Thôi Kiện vừa nghe đã bị khơi dậy hứng thú.

Đồ do xưởng quân sự Ninh Châu nghiên cứu chế tạo, thường khi vận chuyển đến các nơi sẽ có một phần danh sách.

Nhằm bảo mật quân cơ, ngay cả đại thần trong triều cũng không biết những trang bị, vũ khí mới nhất bao gồm những gì.

Chỉ khi được dùng trên chiến trường thì những trang bị ấy mới chính thức có tên.

Thôi Kiện mang trường đao, bước đến bên cạnh chiếc rương trong góc, vừa mở nắp rương đã dạt dào hứng thú lấy ra một cái áo giáp, nhưng chỉ mới liếc mắt một cái đã thất vọng nói: “Nhạc Chính đại nhân, Tỏa Tử Giáp mà ngươi nói đây sao? Thứ quân công Ninh Châu dày công làm ra không phải đám Hổ Đầu Giáp này đấy chứ?”
“Làm gì có.

Tỏa Tử Giáp và Hổ Đầu Giáp khác xa.

Tỏa Tử Giáp có đầu dính liền với thân, ngay cả phần gáy cũng được bảo vệ.

Đó không phải điều mà Hổ Đầu Giáp có thể làm.” Nhạc Chính Dĩnh lắc đầu, đáp phải gọi là hết sức ung dung.

Nhưng mà Thôi Kiện cầm trường đao lại chau mày.

Hắn nhìn cả một rương đầy Hổ Đầu Giáp, lại quay đầu ngó sang Nhạc Chính Dĩnh, trầm giọng nói: “Nhạc Chính đại nhân, ta nghĩ ngươi cần qua đây một chuyến.”
Chiều hôm ấy, kho quân bị vốn đã canh phòng nghiêm ngặt còn được tăng thêm một tầng trọng binh.

Khi Nữ hoàng từ trong cung chạy đến ngoại thành thì cũng đã là lúc mặt trời khuất bóng.

Dưới tia sáng u ám, Huyên Cảnh Thần nhìn số quân bị cũ kĩ lóe hào quang trong ánh đuốc lập lòe, chau mày, lạnh giọng nói: “Tra! Sai Thứ sử Lan Châu kiểm tra quân bị vận chuyển đến Lan Châu xem có còn nguyên vẹn hay không.

Trẫm muốn biết vũ khí của trẫm rốt cuộc đã đi đâu.”
Không ai ngờ năm mới chỉ vừa bắt đầu mà trong triều đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hôm sau, Nhạc Chính Dĩnh thân là Binh bộ Thị lang trần thuật hết thảy những điều mắt thấy tai nghe, cả triều đồng loạt xôn xao.

“Bệ hạ, vũ khí mới chế tạo ở Ninh Châu được đưa vào kho lúc đầu đông.


Trước đó Binh bộ Thượng thư Thường Tự Tại đại nhân cáo lão hồi hương, đúng là quãng thời gian do thần quản lí sự vụ của Binh bộ.

Bất luận thế nào, thần cũng khó tránh tội này.

Vạn mong bệ hạ có thể cho thần một cơ hội để lập công chuộc tội.

Chờ thần điều tra rõ chuyện này xong sẽ xin nghỉ, đồng thời vĩnh viễn không vào triều nữa."
Đầu tiên là nhận lỗi về mình, Nhạc Chính Dĩnh lùi một bước, tiến hai bước, cuối cùng được Nữ hoàng lượng giải.

Huyên Cảnh Thần trước khi lâm triều đã chuẩn bị sẵn đối sách, lập tức tiếp lời khi Nhạc Chính Dĩnh vừa nói xong: “Để Bình An Trưởng Công chúa của Xu Mật Viện đi cùng Binh bộ Thị lang Nhạc Chính Dĩnh và Hộ bộ Thị lang Từ Nhân Thanh tra vụ án tráo vũ khí trong kho vũ khí Nguyên Châu.

Mong các khanh đừng để trẫm thất vọng.”
Trên mỗi món vũ khí bị tráo kia đều có tên các châu.

Lan Châu, Trung Châu, Vân Châu, nhưng nhiều nhất chính là Uyển Châu.

Chúng nó đều có xuất xứ từ triều Sở, chính là những quân bị được bảo tồn từ thời Thứ Đế.

Nhưng dù là quân bị xuất sắc thời Thứ Đế đi chăng nữa thì trải qua bao nhiêu năm tháng, làm sao có thể sánh bằng trang bị vừa được Ninh Châu chế tạo ra hiện nay?
Vậy số quân bị mới kia đã đi đâu?
Còn đám quân bị từ thời Thứ Đế này lại từ đâu mà có?
Rõ ràng sau khi Khánh Quốc khai quốc chưa lâu thì Nữ hoàng đã cất hết một số lượng lớn quân bị không sử dụng, chẳng lẽ còn bỏ sót hay sao?
Mà điều càng nhiều người lo sợ hơn chính là nếu người nắm giữ số trang bị mới chế tạo này có ý đồ xấu thì thiên hạ này lại sắp phải sinh linh đồ thán nữa ư?
Triều đình bàng hoàng, thảng thốt, mà vị Nữ hoàng ngồi trên ngôi cao vẫn bất động như núi.

Nàng xử lí chính vụ không chút hoang mang.

Khi Thứ sử Lan Châu báo tin có một phần ba quân bị bị tráo, Nữ hoàng lập tức hạ mật lệnh, bí mật đưa số quân bị vốn thuộc về Trung Châu đến Lan Châu.

Song, mặt ngoài lại hạ chỉ tạm thời sử dụng vũ khí bị tráo, còn sai Hộ bộ chi tiền để Ninh Châu tiếp tục chế tạo quân bị mới.

Nàng bí mật ra lệnh Thứ sử Trung Châu tăng mạnh tuần tra hai bên bờ sông, lệnh Lan Châu giám thị sát sao động tĩnh của Man tộc phương Bắc, phòng ngừa phương Bắc làm loạn.

Phàm là việc dính đến quân bị thì tất sẽ có đại loạn.

Nhưng bất luận có loạn thế nào đi chăng nữa, Nữ hoàng vẫn hy vọng mọi thứ có thể dừng lại ở biên cảnh Lan Châu.

Nàng hy vọng quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Tất cả những thứ khác, đều phải xếp sau.

Trái ngược với thái độ bình thản, nắm chắc đại cục trong tay của Nữ hoàng, các thần tử lại có phần hoảng loạn.

Vì thế, tình hình triều đình gần đây vô cùng căng thẳng.

Rõ ràng đã sắp đến Nguyên tiêu, ngày được nghỉ ngơi nhưng lại chẳng có mấy người cảm thấy vui sướng nổi.

Người duy nhất có thể vui chắc cũng chỉ có Vân Trung Vương Chung Ly Mạc cuối cùng cũng đợi được người.

Kể từ hôm biết trưởng tỷ bị người mưu hại, hắn đã hy vọng có thể tìm được chứng cứ giúp trưởng tỷ lấy lại công bằng.

Chính vì thế, khi tiểu y công và tiểu thị vệ vừa đặt chân đến thành Nguyên Châu, hắn đã không chờ được mà vội vã dẫn người đến trước mặt Huyên Cảnh Thần, để Huyên Cảnh Thần mau chóng ra tay điều tra rõ ràng chân tướng.

Ngồi trong Triêu Huy Điện, Huyên Cảnh Thần cẩn thận mân mê mật chỉ của Chiêu Đế trong lòng bàn tay.

Nhìn nét chữ Khải ngay ngắn, quen thuộc ấy, cổ họng nàng chuyển động mấy lần, cuối cùng mới đưa mắt nhìn xuống tiểu y công và tiểu thị vệ đang đứng trước án.

Tiểu y công tên Đỗ Trọng.

Tiểu thị vệ tên Lăng Tiêu.

Hai người là thanh mai trúc mã, sống nương tựa lẫn nhau.

Cả hai đều là người trong cung, giữ chức vị không quá quan trọng.

Huyên Cảnh Thần nhìn hai thiếu niên thanh tú trước mắt, cất giọng hỏi: “Đỗ Trọng đúng không? Ngươi làm sao mà biết bệ hạ… bệ hạ bị người hạ cổ?”
Y công tên Đỗ Trọng có thân hình cao ráo, vạm vỡ, lúc này nhìn Nữ hoàng, kể lại tuần tự mấy lần ít ỏi mình gặp mặt Chiêu Đế: “Đầu mùa hạ năm Nguyên Hòa thứ ba, bệ hạ thổ huyết nhiều lần, chỉ triệu lão tiên sinh trong Thái Y Viện của thảo dân, lúc đó là Trang Tử Lễ đại nhân, đến để bí mật xem bệnh.


Thảo dân khi ấy là y đồng của Trang tiên sinh, may mắn được đi cùng.

Lần đó, thảo dân phát hiện cổ tay bệ hạ có mạch máu di động, trông như vật sống.

Thảo dân lúc bé ở Nam Cương, từng theo gia phụ chứng kiến cổ độc Nam Cương, biết rất nhiều cổ độc khi khởi phát đều có triệu chứng khá tương tự nhau.”
“Sau vài lần quan sát, thảo dân đã hoài nghi bệ hạ trúng cổ.

Thảo dân từng nhiều lần đề cập chuyện ấy với Trang Tử Lễ đại nhân, nhưng đều bị Trang đại nhân một mực phủ quyết, nói bệ hạ chỉ là dạ dày không khỏe dẫn đến thổ huyết mà thôi.

Chắc có lẽ vì mấy ngày liền không khỏi bệnh nên bệ hạ dần dần không dùng thuốc của Trang đại nhân nữa.

Mà thảo dân thì kinh hoảng, chắc vì quá mức sầu lo nên có một hôm được bệ hạ triệu kiến riêng.”
“Bệ hạ… bệ hạ… hỏi thảo dân ưu sầu như vậy là vì chuyện gì, thảo dân bèn nói ra suy đoán của bản thân.

Ai ngờ bệ hạ lại tin, tự thuật lại bệnh tình một lượt, còn cho phép thảo dân mang máu nôn ra đi nuôi dưỡng, ba ngày sau quả thật nuôi ra cổ.”
“Không rõ chính xác là loại cổ nào, thảo dân chỉ âm thầm phối cho bệ hạ thuốc có thể nhằm vào đại đa số cổ độc.

Muốn biết cụ thể còn phải đến Nam Cương một chuyến.”
“Thảo dân bèn xin mật chỉ của bệ hạ, đi đến Nam Cương.”
Đỗ Trọng ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Lúc đó bệ hạ hỏi thảo dân trong nhà còn có ai thân cận hay không, thảo dân liền nhắc tới Lăng Tiêu.

Bệ hạ suy nghĩ một lúc, lại hạ thêm một mật chỉ để Lăng Tiêu cùng thảo dân đi Nam Cương.

Cuối cùng ngài còn nói đến Nam Cương phối thuốc xong lại quay về.”
“Thảo dân nói với bệ hạ rằng trong vòng một tháng chắc chắn sẽ về, còn phối cho bệ hạ đủ thuốc dùng một tháng.

Bệ hạ còn dặn thảo dân, nếu một tháng trôi qua mà vẫn chưa phối được thuốc thì chúng thần cứ ở lại Nam Cương.

Bệ hạ nói nếu hai ta trở về thì sẽ bị người giết đi diệt khẩu.”
“Lăng Tiêu nói với thảo dân đây là chuyện nguy hiểm tính mạng, lẽ ra nên tôn trọng ý muốn của bệ hạ mà bảo vệ tốt bản thân.

Thế nhưng bệ hạ là người tốt.

Ngài là thê tử của bệ hạ, muốn hỏi chuyện này, dù có phải mất mạng thì ta vẫn sẽ nói.”
“Bệ hạ là người tốt.

Nếu ta có thể phối ra thuốc giải sớm một chút thì hay rồi.” Thiếu niên anh tuấn cao lớn nhưng lại có suy nghĩ và tính cách như trẻ con.

Chỉ từ đôi câu nói của đối phương, Huyên Cảnh Thần đã biết thiếu niên này là người thế nào trong mắt Chiêu Đế.

Hẳn chính là một đứa trẻ lương thiện lại đáng yêu, có lẽ còn là một người say mê y lí cũng không chừng.

Chính vì lẽ đó mà Chiêu Đế cũng là người lương thiện mới hy vọng bọn họ an ổn ở lại Nam Cương.

Nếu nàng chết đi, bí mật sẽ mãi mãi là bí mật, sẽ không còn ai bị thương tổn nữa.

Chỉ là kẻ kia muốn nàng chết, nếu được toại nguyện thì liệu có chịu thu tay?
Huyên Cảnh Thần quá hiểu con người lương thiện lại trong sáng, vô tư kia, cũng như Chung Ly Sóc vẫn một mực tin chắc nàng có thể bình yên vô sự thống lĩnh thiên hạ.

Nhưng mà đồ ngốc này, sao có thể xem cái chết của bản thân như một chuyện râu ria, không quan trọng kia chứ?
Đường đường là chủ nhân thiên hạ nhưng đến lúc sắp chết vẫn ngây thơ chẳng khác nào một đứa trẻ.

Càng đáng hận hơn chính là rõ ràng đã nói phải tin tưởng, thẳng thắn với nhau nhưng vì sao ngay cả chuyện không sống nổi cũng chẳng chịu nói nàng hay?
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu niên y công ngây ngô dưới điện, lại nhớ đến dung nhan trắng bệch kia, lòng đau đến thắt lại, gần như không thở nổi.
_____________.