Người được điều đi đổi hướng tìm và khoanh vòng các nhà hoang, xí nghiệp cũ để lục soát.
Bọn bắt cóc ném cô và Thịnh vào một căn phòng. Dương hé mí mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Máy quay phim? Tim cô nhói lên một nhịp, hô hấp trở nên nặng nề. "Chẳng... chẳng lẽ...!"
Chẳng đợi cô suy nghĩ xong đã thấy có thêm mấy người đàn ông đẩy cửa bước vào. Bộ dáng không dễ nhìn, trên da còn có những vết ban đỏ ửng sần sùi cả người.
Ánh mắt bọn chúng nhìn Dương khiến cô tê dại cả đi. Sự kiên cường, mạnh mẽ từ khi bị bắt đến giờ đứng trên bờ vực sụp đổ.
Dương cố khống chế bản thân không run lên từng đợt, móng tay bấu vào da thịt đến tróc da bong máu nhưng không hề thấy đau.
Chỉ sợ... chỉ sợ ba mẹ cô chưa kịp đến! Nội tâm Dương dần dần mất kiểm soát nhưng cô vẫn khống chế mà cổ vũ bản thân rằng: "Không, họ nhất định sẽ đến kịp, nhất định, nhất định kịp!".
Ba người đàn ông vừa vào kia bắt đầu cởi áo quần, lộ ra những phần da thịt đầy đốm đỏ. Cô nghĩ đến một căn bệnh- Giang Mai! Rốt cuộc... rốt cuộc là ai lại ra tay tàn nhẫn với cô đến vậy!
Dương từ bé đến lớn chưa từng hãm hại người khác dù là suy nghĩ. Vậy mà ai lại muốn hại cô một cách kinh khủng như thế.
Bắt cóc rồi vũ nhục như thế này không thể là trả thù do cạnh tranh thương trường hay tống tiền được. Người kia phải có bao nhiêu chán ghét, hận thù mới muốn cô thanh danh bại liệt, ghê ghê tởm tởm sống một đời còn lại. ngôn tình hài
Dương càng nghĩ càng thêm sợ hãi, máy quay được bật lên, những tên đàn ông ghê tởm đó từ từ bước đến trước mặt cô.
Chúng bắt đầu thong thong thả thả vừa thả dây trói vừa sờ mó Dương. Cô không thể diễn tiếp được nữa, cơ thể run rẩy không chịu nổi đã bán đứng cô.
Mấy tên côn đồ gần đó hơi bất ngờ, nhưng chúng vẫn thản thiên nhìn. Chậc, lại còn biết nín thở tránh thuốc mê nữa đấy. Khá khen cho một cô bé thông minh!
Nhưng tỉnh rồi thì sao chứ, một mình nó không thể đánh bại cả bọn này được. Tỉnh càng tốt, càng thêm kích thích.
Những tiếng cười man rợ vang vọng cả căn phòng Dương cố gắng bình tĩnh trở lại. Cô không thể chờ chết, năm 3 tuổi cô đã được mời người về dạy võ. Nhưng sau khi chuyển đến ở cùng ông bà cô chỉ học thêm hai năm rồi nghỉ.
Năm năm trôi qua, mặc dù thi thoảng ở nhà rảnh rỗi cô vẫn luyện nhưng đánh một đường rồi chạy là không có khả năng. Chưa kể bên cô còn có Thịnh nữa.
Cô có thể cầm cự khoảng 7- 8 phút, hi vọng cứu viện sẽ nhanh đến. Cùng lắm thì... cá chết lưới rách.
Bọn chúng đã cởi hết dây thừng ra, Dương nhịn cơn buồn nôn lại chờ bọn chúng lột ra thứ ràng buộc cuối cùng là băng dính trên miệng. Vừa lột ra, Dương liền la lớn tỏ ra sợ hãi vài câu để đánh lạc hướng.
- Van xin các chú, đừng … đừng lại đây!
- Đừng nói nhiều, bọn anh chỉ cầm tiền làm việc thôi!
Nói rồi chúng lại cười, cười thật đê tiện. Muốn bao nhiêu kinh tởm liền có bấy nhiêu. Dương co chân thụt lui phía sau, khóe mắt liếc qua thanh sắt dài hơn bảy mươi phân gần đó.
- Đừng sợ, đừng sợ! Mấy đại ca đây sẽ nhanh chóng cho cưng biết mùi vị của sự sung sướng. Ngoan một chút, khà khà!
- Quả nhiên là con nhà giàu. Nhìn da dẻ kìa, non mịn như vắt ra nước ấy!
Mắt thấy ba tên kia lại gần, Dương hít một hơi thật sâu lấy lại cam đảm với tay chụp lấy thanh sắt kia đập một phát vào gáy tên gần nhất.
Những tên còn lại sững sờ một chút khi nhìn thấy tên kia gục xuống, máu tràn ra nhanh chóng. Hai yên kia vùng đám người đằng sau nhìn thấy vậy liền điên lên.
- Mẹ nó! Con đ* thối.
Bọn chúng cứ thế lao lên dần dần. Dương xoay người tung ra một cú đá đẹp mắt. Cô nghiến răng, chân tê rần lên một đợt. Tay lại cầm chắc thanh sắt phang vào đầu tên tiếp theo.
Thân thủ cô khá tốt lại nhanh nhẹn nhưng tiếng động quá lớn, mấy tên canh cửa cũng nhanh chóng xông vào tham gia. Dương như một người điên dốc trọn hết vốn liếng vào bàn cờ cá cược này.
Chỉ có thể đánh hoặc chỉ có thể chết. Thanh sắt cũ bị gỉ sắt ăn sau mấy cú va chạm mạnh liền gãy ra. Máu trên tay Dương chảy xuống một dòng vô cùng ghê sợ.
Cô không thấy đau như một con thú dữ vung đi thanh sắt đánh tay không. Nhưng dù sao cô vẫn chỉ là cô gái mới lớn, làm sao có thể đối phó với cả chục tên đàn ông trưởng thành đã lăn lộn trong xã hội.
Một phần cũng là vì tấn công bất ngờ cô mới hạ được mấy tên. Cuối cùng cô vẫn bị đè xuống dưới đất, đấm vài phát mạnh vào bụng.
Bụng dưới truyền lên một cơn đau dữ dội khiến Dương không chịu nổi mà hét lên.
Trong lúc hỗn loạn Dương chụp được một con dao của ai rơi ra, cô không do dự nắm chắc lấy đâm vào tim người đang ghì lên bụng cô.
Máu tươi ọc ra, mấy tên xung quanh lập tức khiếp đảm rút lui một bước. Dương há hốc miệng, mắt trợn lên đầy kinh hãi. Nhưng nhìn xung quanh cô lại đành cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Cắn răng thật chặt, đôi mắt của cô gái nhắm nghiền lại dồn sức rút dao ra lại. Có đà Dương liền tranh thủ hất cái cơ thể trên bụng ra, bắt đầu chiến đấu thêm lần nữa.
Thịnh lúc đó cách cô vài bước chân và đã tỉnh lại. Hắn nước mắt giàn giụa cố vùng ra khỏi dây. Dương đưa dao lên, mấy tên còn lại có vẻ e dè.
Một cô bé yếu ớt lại làm ra những hành động như vậy khiến chúng không dám khinh suất coi thường nữa. Dương cắn răng chạy đến cắt dây thừng và lột băng dính miệng cho Thịnh.
Dương cởi dây trói cho Thịnh xong thì đám người kia đã vây kín hai người lại. Trên tay ai cũng có một con dao găm sắc bén, màu bạc ánh lên rất lạnh người. Dương cũng không tỏ ra yếu thế cầm dao thế thủ.
Khi con người đứng giữa ranh giới sống và chết, họ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hai bên đang căng thẳng thì bên ngoài vang lên những tiếng bước chân chạy rầm rập.
Cửa phòng bị đá một phát, văng ra nằm chỏng chơ trên nền đất. Bụi bặm theo đó mà bay đến mù mịt.
Dương tinh mắt nhìn qua bóng người đã biết là chú Nam, đội trưởng đội cảnh sát tỉnh thành phố A. Đó là bằng hữu của cha cô, Dương vui mừng quýnh cả lên, hét:
- Bác Nam, cứu chúng cháu!
Không cần cô nói, bác Nam vẫy vẫy tay, theo sau là hàng đội ngũ cảnh sát có trang bị đầy đủ vũ khí vào khống chế đám lưu manh côn đồ này.
Khuôn mặt bác Nam ngập tràn sự lo lắng và tức giận. Đám người vừa nhìn cảnh sát thì trong lòng đã loạn thành một đoàn. Nhanh chóng thả vũ khí xuống giơ tay đầu hàng.
Nhưng có một tên bị Giang Mai không sợ chết. Hắn dẫu sao cũng sắp chết, sao phải sợ!
Tâm trạng bị kích động, hắn quay phắt người lại, ánh mắt điên cuồng lao đến đâm vào Thịnh đứng gần đó đang đứng hỏi han Dương.
Dương thấy tình cảnh trước mặt không nghĩ ngợi mà xô Thịnh ra còn bản thân chưa kịp lách sang một bên thì đã bị đâm một nhát trước ngực.
Phốc!
Cơ thể Dương căng cứng, máu ở miệng khẽ rỉ ra. Bác Nam rút súng bắn liên tục ba phát súng vào hai chân và bụng tên Giang Mai kia.
Ông đã nhìn thấy tâm tư tên hèn hạ kia nhưng chưa kịp đưa tay lên thì mọi việc đã xong rồi.
Thịnh bị cảnh tượng trước mắt làm thất kinh, đứng như trời trồng. Miệng không khỏi ú ớ không nói nên lời. Dương từ từ gục xuống, máu tươi từ ngực tràn ra đỏ cả một vũng.
Bác Nam khiếp đảm ôm lấy cô bắt đầu sơ cứu và sai người báo cấp cứu. Xe cấp cứu đến, Dương nhanh chóng được cắp xếp vào phòng phẫu thuật.
Bố mẹ, ông bà Dương cũng nhanh chóng có mặt.Thịnh ngồi trước phòng phẫu thuật, nước mắt rơi không ngừng.
Hắn là con trai vậy mà không bảo vệ được cô! Còn hại cô phải đỡ một đao khiến cô nằm trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Thịnh run rẩy sợ hãi, nếu cô không qua khỏi... hắn làm sao có thể sống nổi.
Chỉ cần chớp mắt lại hình ảnh máu me loang lổ khắp nền xi măng, cô gái thân hình nhỏ nhắn nằm sõng soài không chút sức sống lại hiện lên.
Người nhà Dương so với Thịnh bình tĩnh hơn một chút. Nhưng khóe mắt người nào người nấy đều đỏ ửng lên. Trong mắt còn những tia máu vằn vện đáng sợ.
Đụng vào tôn nữ nhà họ Phan này, bọn chúng nhất định phải trả một cái giá thật đắt. Chịu tội cho những hành vi ngu xuẩn của mình. Thân thích, vệ sĩ cùng Thịnh cũng hơn chục người cứ như vậy ngồi chờ đến ba giờ sáng.
Đèn phẫu thuật vụt tắt, bác sĩ cùng y tá với khuôn mặt mệt mỏi do mất ngủ chầm chậm bước ra.
Bố Phan và mẹ Phan không chờ nổi liền bật dậy hỏi thăm tình hình của con. Bác sĩ chính ca phẫu thuật kéo khẩu trang xuống thở một hơi, tay phải đưa lên vẫy vẫy ra hiệu cho các y sĩ đi trước.
- Cô gái đã qua nguy hiểm!
Giọng bác sĩ khàn khàn vang lên. Mọi người đang thấp thỏm lo lắng nghe vậy thở phào một hơi. Bác sĩ nọ lại nói:
- Nhưng mũi dao xoáy tận gần tim, về sau sẽ để lại di chứng. Không thể để cô gái này kích động hay hoảng sợ quá mức. Nếu vậy tim sẽ đau nhói từng cơn liên tục!
Giọng bác sĩ trầm khàn từ từ nói hết vấn đề cần thiết. Mỗi câu mỗi từ khác sâu vào tâm trí của những người ở đây.
- Nếu bị nhiều lần, hoặc phải chịu một cú sốc quá lớn. Cần phải nhập viện điều trị hay thậm chí là tử vong nếu không kịp thời ổn định tâm trạng.
Một loạt lời nói của bác sĩ khiến tất cả mọi người có mặt hoảng sợ. Thịnh nghe xong chân run lên, nước mắt lần nữa lại rơi ra. Đời này của cô là do hắn hủy rồi!
Từng tiếng nấc nhỏ phát ra, tâm trạng Thịnh suy sụp nhanh chóng.
- Thật ra cũng không quá nghiêm trọng! Chỉ cần người nhà luôn quan tâm chăm sóc bệnh nhân. Không khiến cô chịu kích động là được rồi. Hơn nữa sau y tế phát triển, có thể điều trị tận gốc cũng là chuyện có thể.
- Bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Ngày mai người nhà mới được vào thăm!
Nói xong vị bác sĩ liền rời đi. Ông bà ngoại của Dương tuổi đã cao, bố Phan cho người dìu hai ông bà về. Còn ông và mẹ Phan ngồi lại hỏi Thịnh tình hình hôm nay một cách rõ ràng.
Thịnh lau nước mắt, kể từ đầu đến cuối không sót một chữ. Bác Nam cũng thuật lại tình hình lúc ông phá cửa đi vào. Không thể trách ai, mẹ Phan quay mặt đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vừa rơi.
- Được rồi! Hôm nay cháu cũng vất vả rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.
Bố Phan đau đầu lên tiếng an ủi cậu một câu rồi cùng bà Phan đi về khách sạn gần đó. Chuẩn bị cho con gái ít áo quần vào đồ vệ sinh cá nhân cần thiết.
Bố Thịnh đi công tác ở thành phố khác. Đêm nay cậu định đưa Dương về rồi tìm đại nhà đứa nào vào chơi rồi ở lại. Nên trong nhà không ai biết cậu gặp chuyện không may.
Bác Nam chở Thịnh đến khách sạn thuê cho cậu một phòng rồi cũng về nhà. Đêm nay, ai cũng không ngủ ngon nổi. Sáng sớm hôm sau, bố mẹ, ông bà Phan và Thịnh đều có mặt ở bệnh viện chờ Dương tỉnh lại.
Dương sau khi tỉnh ngực cực kỳ đau nhói. Cả nhà ai cũng sốt sắng lên. Dương phải nghỉ tận hơn hai tháng mới được đến trường lại.
Nhưng lúc đó kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba chuyên đã kết thúc từ lâu. Tức là cô sẽ phải học lại một năm.
Dương luôn là người đứng đầu khối, học lại một năm đối với cô là một đả kích lớn.Dương suy sụp dẫn đến phải nhập viện chăm sóc hai ngày. Lúc đó Thịnh vẫn luôn bên cô an ủi và động viên.