Trời trở chiều, sau khi tạm biệt nhau, mọi người tách ra, Nhật và Nam bắt một chuyến xe buýt, cả hai yên vị trên xe, lặng nhìn khung cảnh Sài Gòn trong ánh chiều tàn.
Màu nắng đỏ đang dần bao phủ lấy từng tòa nhà, dòng xe nườm nượp và đông đúc chạy dọc các cung đường. Một lúc sau, khi ngắm chán chê Minh Nam nhìn em trai mình giọng anh nhẹ nhàng hỏi.
“Hôm nay đi chơi vui chứ?”
“Vui, mà sao hôm nay lại hứng dẫn tôi đi cùng vậy? Nói thiệt đi.”_Nhật né tránh cái nắm tay của anh mình nhanh tay nhéo bả vai anh.
“Thì...gần đây mày có vẻ buồn phiền gì đó, nên tao dẫn mày đi cùng cho thong thả đầu óc. Có chuyện gì thì nói tao, đừng giấu.”
Hôm ấy, khi cậu trở về Nam ngạc nhiên nhìn cậu ướt sủng như chuột lột, ánh mắt còn đỏ lên như mới khóc. Anh lo lắng vô cùng nhưng cậu thì cứ tươi cười, nói bản thân không sao và rồi chạy vụt lên lầu mất dạng.
Ngày hôm sau, anh cũng để ý Nhật hơn, nó đôi lúc thở dài, ánh mắt không còn mang vẻ vui tươi, nó đượm buồn dù cho môi cậu có nở nụ cười. Nam biết em trai mình sẽ không nói ra dễ dàng, anh thì không an tâm nên mới dẫn cậu đi theo ngày hôm nay.
Nhật bất ngờ nhìn ông anh mình, anh có lẽ không rõ cậu buồn vì gì nhưng ít ra anh vẫn nhận ra cậu có chuyện buồn. Nhật cảm thấy có lỗi khi khiến anh mình phải lo lắng như vậy, cậu cười thật tươi, vui vẻ gật đầu.
Cậu nhận ra bản thân thật vô tâm, cậu để anh mình lo lắng, trong khi đó cậu lại không biết được rằng anh mình cũng đang có những vấn đề chẳng thể nói ra.
“Ông cũng vậy, có chuyện gì kể tôi nghe, không được giấu. Từ lúc bố bỏ đi, mẹ mất, anh em ta luôn nương tựa nhau, nên có gì cũng phải nói với tôi.”
Nam ngạc nhìn nhìn cậu, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, Minh Nhật em thật sự trưởng thành rồi. Anh đưa ánh mắt cảm động nhìn nó, cảm giác như sắp khóc vậy, anh vội chọc ghẹo Nhật để giấu đi đôi mắt tự hào của mình.
“Ai đây chứ không phải em trai tao nha. Lạ quá!”
“Nói gì hả? Tốn công tôi lo lắng cho ông.”
Hai anh em ngồi đùa giỡn thân thiết với nhau khiến những con người ngồi trên chuyến xe chú ý. Nam vui vẻ chọc ghẹo em mình đến khi anh thấy mệt, anh tựa đầu lên vai Nhật thiếp đi từ lúc nào.
Nhật cũng ngồi yên để anh hai mình tựa lên vai, cậu vui vẻ nhìn dáng vẻ bình yên của anh mình, từ lúc mẹ mất anh gánh trên vai quá nhiều điều, ngay cả tâm sự anh cũng chưa từng nói với cậu.
Cậu bây giờ đã có lý do để sống vui vẻ, cậu đâu thể buồn rầu mãi được, anh Nam muốn cậu sống vui vẻ và hạnh phúc, cậu cũng muốn anh hãy sống vì bản thân, suy nghĩ cho bản thân.
Bóng chiều ta còn vương lại một ít trên các tòa nhà cao tầng, dòng xe ngày một đông khiến một số ngã tư giờ đã kẹt xe, tiếng còi inh ỏi vang lên đầy mệt mỏi.
*******
Ở một trạm xe buýt nào đó, hai chị em Anh Trí và Minh Khanh đang ngồi chờ xe đến, cậu từ lúc ở rạp đến giờ cứ im ru rú khiến Khanh nhìn mà sợ hãi.
“Sao đấy? Rốt cuộc là xin lỗi chưa mà sao im ru thế?”_Cô biết em họ mình rất kiệm lời nhưng không đến mức im lặng suốt như vậy, đã nửa tiếng hơn từ lúc về nó chưa nói gì với cô.
“Ờ, rồi nhưng mà....”_Khanh khó hiểu nhìn Trí, cậu bất quá cũng đành kể mọi chuyện cho Khanh nghe, cô càng nghe càng sầu não, bất lực trước em họ mình.
“Sao mà mày ngốc quá vậy hả? Sao không nói thẳng là mày thấy có lỗi và muốn xin lỗi đi.”
“Tôi cũng muốn lắm nhưng mà cứ bị sĩ diện mà không nói được.”
“Thằng ngốc, tao đã giúp mày nhiều lắm rồi đó, đúng là hết thuốc chữa mà.”
“Ừm...xin lỗi...”
Trí chỉ ậm ừ xin lỗi, cậu chẳng mảy may để tâm đến cô nữa, giờ đầu óc cậu cứ nhớ đi nhớ lại cái nắm tay khi ở rạp phim. Cậu xoa nắn lòng bàn tay mình rồi nhớ lại cái cảm giác kì lạ khi mà anh nắm lấy bàn tay mình. Minh Khanh nhìn biểu cảm còn có chút suy tư của Trí khiến cô tò mò.
“Khanh, có bao giờ nắm tay một ai đó khiến cho chị bâng khuâng nhiều không?”
“Anh ấy coi phim kinh dị nên sợ nắm tay tôi cho đỡ sợ thôi.”
“Ồ, thế mày có chuyện gì với nó? Thích hay sao?”_Cậu giật mình khi nghe Minh Khanh hỏi, cậu nhanh chóng lắc đầu, cũng như nhanh chóng giải thích.
“Không hề, tôi là trai thẳng, chỉ là khi nắm tay anh ấy có cảm giác rất lạ.”
Trí cố gắng phản đối nhưng lòng cậu lại đang cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Ngay từ lần đầu gặp nhau cậu đâu hề thích anh, nhưng lần này khi bàn tay nhỏ bé ấy nắm lấy tay cậu, trái tim cậu bất giác trỗi dậy cảm giác muốn bảo vệ ai đó.
Trí nó cứ như vậy đem tâm trí rồi bời của mình mà đi về nhà. Khanh cũng chẳng hiểu chuyện gì với thằng em họ của mình, biểu hiện ngáo ngơ, lơ đãng của em họ khiến cô càng tò mò hơn, rốt cuộc hai đứa nó đã làm gì khi ở riêng vậy?
******
Ngày 17/9/2018, một tuần sau đó,...
Nhật hoàn toàn trở nên vui vẻ, cậu cảm thấy bản thân đã ổn hơn, chẳng còn muộn phiền hay đau buồn nữa. Cậu sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng và lãng phí công sức vực dậy tinh thần cậu của anh Nam mất.
Minh để ý Nhật hoàn toàn trở lại bình thường, cậu cũng chẳng còn lo lắng nữa, mặc dù Minh vẫn cứ thắc mắc mãi điều gì đã làm cho nó buồn gần đây. Có phải do cậu không hay vì lý do nào khác khi gần đây nó luôn né tránh mình?
Tiếng trống hết tiết vang lên giữa cái trưa nắng của Sài Gòn, tiếng ồn ào xôn xao lại vang lên sau những tiết học mệt mỏi. Tiết cuối buổi sáng kết thúc, sau khi chào giáo viên, cậu cũng tranh thủ thu dọn đồ đạc để đi ăn trưa.
“Nhật, đi ăn trưa với tao và My không?”_Minh đứng bên cạnh, nó đã nhanh chóng dọn đồ xong vui vẻ rủ rê Nhật.
“Tao không muốn làm bóng đèn, lát tao sẽ ăn ở trường.”
“Mày ăn một mình sao? Tiên với Tú có ăn ở trường không?”
“Không nha, lát tôi qua nhà Tú ăn hihi.”
“A, ghen tị quá, ai cũng có bồ hết rồi, tao cô đơn.”_Nhật ra vẻ hờn dỗi nói với Tiên.
“Thế cậu đi ăn với tôi chứ?”
Cả đám bất ngờ nhìn người đừng ngoài cửa sổ, là Anh Trí, nó đứng ngoài đó từ lúc nào vậy? Nhật hoang mang thầm nghĩ, nhưng ngạc nhiên hơn là Trí vừa rủ cậu đi ăn cùng, cả đám đứng đó chỉ biết há hốc mồm, đặc biệt là Tú.
“Sao cậu lại muốn đi với tôi?”
“Muốn đi ăn trưa với bạn thôi, sao đi không?”
“Đi, Nhật đi với nó đi.”_Tú hớn hở hối thúc Nhật đi cùng Trí, cậu thật sự rất mừng khi Trí nó đang tỏ ra thân thiện.
“Nè, hay đi ăn với tao đi.”_Minh vội giữ Nhật lại, hỏi nó lại lần nữa.
“Thôi mày ăn với My đi, tao ăn với Trí, đi xe cẩn thận đó.”
Nhật vui vẻ lắc đầu, cậu cũng lo lắng nhắc nhở Minh, nghe Nhật nhắc nhở cậu cũng đỡ khó chịu gật đầu. Minh bất ngờ gõ nhẹ lên đầu Nhật rồi bỏ chạy đi mất dạng, Nhật bối rối nhìn bóng nó đi xa, cả bốn cũng tạm biệt nhau rồi tách ra.
Nhật và Trí xuống căn tin trường, cả hai nhanh chóng lấy phần ăn trưa của mình. Buổi ăn diễn ra vô cùng im lặng và gượng gạo, Nhật đối diện muốn bắt chuyện nhưng cậu chẳng biết làm sao, lạnh lùng ấy khiến cậu bối rối chẳng biết nói gì.
“Ừm Nhật, anh Nam thích nhất là món gì thế?”_Trí bất ngờ cất tiếng, cậu ngơ ngác nhìn nó rồi lấp bấp trả lời lại.
“Ông Nam á? Chắc là đồ ngọt.”
“Cụ thể hơn được không?”
“Ờ, ổng thích ăn bánh ngọt lắm, nhưng chắc thích nhất là bánh su kem.”_Trí gật đầu hiểu ý, Nhật ngạc nhiên khi Trí bỗng dưng hỏi về anh mình, cậu cũng tò mò mà hỏi lại.
“Sao hỏi thế?”
“À, không có gì đâu, tự nhiên muốn biết vậy thôi. Tôi xong rồi đi trước nha.”
Trí khẽ mỉm cười nói, xong cũng vội vã đứng dậy đem khay đồ ăn của mình đi dẹp, Nhật hoang mang nhìn theo mà chẳng hiểu gì cả.
Anh Trí sau khi dẹp khay thì đã vào nhà vệ sinh để rửa miệng. Cậu thở dài nhìn vào gương, nhìn lại bản thân mình, nhiều suy tư cứ trôi chảy trong tâm trí cậu.
Từ lúc lên đây, từ lúc mẹ rời đi, cậu đã luôn buồn rầu và trắc trở rất nhiều. Có phải vì cậu đã không đủ dũng cảm để bảo vệ mẹ nên bà ấy mới rời đi? Cậu dần sợ hãi rất nhiều, cậu dần thu mình hơn, cậu thật sự không muốn quan tâm đến ai khác vì cậu sợ mình sẽ không thể bảo vệ người mà mình quan tâm như mẹ mình.
Đến bây giờ, mọi khoảng cách với xã hội mà cậu dựng lên cậu đang phải tháo nó xuống. Minh Nam là người đã tác động đến cậu rất nhiều, anh ta cho cậu một cảm giác chán ghét và rồi gợi lại cậu cảm xúc mà mình đã quên mấy từ lâu rồi.