Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 43: Ngày tháng an bình



Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc nhìn hắn, ý thức giống như bị xáo trộn. Thật lâu thật lâu sau, yết hầu dường như vô cùng gian nan phát ra một tiếng khàn khàn khó nghe rõ được:" Vậy sao? Từ trước đến giờ đều không phải của ta..."


Quan Húc biết lời nói này sẽ khiến cho tâm trạng nàng trầm trọng xuống, nhưng hắn không thể nói ra những lời dối trá chỉ để trấn an nàng được, trong mắt hắn, không thể lừa mình dối người. Kì thật, trong chuyện tình cảm, dù cho như thế nào, người ngoài đều không thể cảm nhận sâu sắc được. Có thể hiểu rõ, cũng chỉ có người trong cuộc mà thôi. Cho nên, nếu chính bản thân không thể nghĩ thông suốt thì người khác có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Trên mặt hắn vẫn bình thản như thường:" Đinh cô nương, trên đời này sẽ có hàng vạn câu chuyện mở đầu, hàng vạn sự lựa chọn khác nhau, nhưng không nhất định sẽ có vô số loại kết cục. Đối với hoàn cảnh của ngươi mà nói, ước chừng chỉ có hai kết quả, có thể hoặc không thể ở bên Triển Chiêu."


Nghe thanh âm trầm ổn của Quan Húc từ bên ngoài viện, tâm tình Hứa Hướng Dương ảm đạm, khe khẽ thở dài rồi lặng yên rời đi. Đinh Nguyệt Hoa trở lại bộ dáng bình thường, trong mắt đã có chút tinh thần:" Đối với ta quả thật là như thế, ta thậm chí nghĩ, chỉ cần tâm ý tương thông, mặc dù không thể ở gần nhau, nhưng vẫn có thể xa xa nhớ trông. Nhưng hôm nay, nhận ra, tựa hồ chỉ có ta nghĩ vậy mà thôi."


Quan Húc lấy tay khăn cẩn thận lau đi nước miếng cho Bảo Nhi:" Ngươi cùng hắn đã trải qua mưa gió, so với ta chắc hẳn hiểu rõ cách làm người của hắn hơn. Trong mắt của ta, Triển Chiêu không phải người có mới nới cũ. Ngươi cảm thấy hắn đã thay đối, ta lại thấy hắn chuyển biến như vậy chính là nhìn nhận vào sự thật. Đâu có ai mãi sa vào quá khứ? Mọi người đều muốn sống cho hiện tại."


Đinh Nguyệt Hoa buồn bã nói:"Ta nghĩ đến ngươi sẽ không khuyên ta, nguyên lai, đều giống nhau."


"Ta sẽ không khuyên ngươi, cố chấp giống như ngươi, phải đợi đến khi đầu rơi máu chảy mới bằng lòng bỏ qua. Nếu ta là ngươi, cũng sẽ như vậy. Tóm lại phải chịu đau lâu dài, sao không dứt khoát buông xuống một lần?"


Đinh Nguyệt Hoa bị hắn nói như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng:" Quan đại ca, ngươi nói vậy là sao? Giống như ta là đứa nhỏ ba tuổi không bằng, vì bị cướp đồ chơi mà lòng khó chịu, bất chấp nháo loạn. Ta... ta là khó chịu trong lòng, nhưng không thể khiến Triển đại ca khó xử. Nếu Hứa Hướng Dương là lựa chọn của hắn, ta sẽ nguyện ý thành toàn cho bọn họ."


Quan Húc lắc đầu:"Đinh cô nương, ngươi lại sai rồi."


" Vì sao lại sai?" Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, mỗi lần ở trước mặt hắn, nàng nói cái gì cũng bị coi là không đúng. Quan Húc thấy nàng lộ ra tính tình nữ nhi, ảm đạm trên mặt cũng tiêu tan, trong lòng nhẹ nhàng chút:" Ai cũng không thể thành toàn cho ai, đều là do lựa chọn của chính mình. Ngươi còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, nhìn nhận nhiều điều còn chưa thấu đáo."


Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn cậy già lên mặt, có chút không phục:" Quan đại ca, trong mắt ngươi, chẳng lẽ ta so với Bảo Nhi chỉ lớn hơn chút xíu chắc? Nghe ngữ khí của ngươi, chẳng khác nào dạy dỗ đứa nhỏ!" 


"Cũng không khác đứa nhỏ là mấy." Quan Húc cũng không tức giận, lấy tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng một cái: "Là nha đầu nhà ai khóc lóc om sòm ở trước mặt ta?" Vóc người hắn cao, Đinh Nguyệt Hoa đứng bên cạnh hắn có vẻ nhỏ nhắn, một tay chạm lên đỉnh đầu nàng, thật giống như đang dỗ dành tiểu cô nương. Còn không phải chỉ là một tiểu cô nương hay sao? Hắn lớn hơn nàng không phải chỉ một chút thôi đâu.


"Quan đại ca!"


Quan Húc sang sảng cười to, nếu cô nương này dứt bỏ được những chuyện thương tâm thì tính tình cũng có phần đáng yêu.


Cái rương và thi thể mang về từ thôn Thượng Nhai lại mang đến phát hiện đột phá cho vụ án. Trải qua quá trình nhận dạng của gã sai vặt, cái rương kia quả thật là cái đã bị cướp đi. Hắn nhìn thấy đồ trở về thì có phần kích động, nói thêm vài chuyện về lão gia nhà hắn cùng chuyến ra ngoài này. Lão gia nhà hắn tên Trình Xa, trong nhà làm ăn nhỏ, bán các loại đồ linh tinh, lợi nhuận không cao, được cái là chủng loại nhiều, cũng kiếm được phần tiền lời nhất định. 


" Sinh ý cửa hàng chỉ bình bình nên lão gia vẫn muốn phát triển thêm một bước nữa. Năm nay đi ra ngoài nhập hàng thì vô tình gặp một người chuyên bán châu báu gọi là Lý lão bản, sau khi bàn bạc, lão gia nhất thời nảy lòng tham quyết định cùng Lý lão bản đi phương nam thử vận may. Lý lão bản là người hào sảng, bằng hữu nhiều, một chuyến ít nhất có bảy tám người làm ăn cùng đi, mọi người đều hưng trí bừng bừng, ôm tâm tình phát tài đi theo Lý lão bản."


Lúc trước, đám người Triển Chiêu cũng đã nghe nhân chứng đề cập tới chuyện này, vì thương thế của hắn nặng, chỉ có thể chọn những chỗ mấu chốt để hỏi. Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa sổ, ngữ khí có mấy phần không cho là đúng:" Lý lão bản đúng là người hào phóng, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy lại để cho một người mới gặp như Trình lão gia cùng kiếm chác, thật đúng là hiếm thấy."


Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, trong lòng khẽ nhúc nhích. Quả thật, buôn bán bảo thạch kiếm được không ít tiền, vì sao lại hợp tác với những người không thân quen? Nhân chứng cũng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường:" Lúc ấy tiểu nhân cũng nghĩ như vậy, chuyện làm ăn của họ đang vô cùng tốt, vì sao chỉ hàn huyên vài câu liền muốn hợp tác với lão gia? Tiểu nhân đã từng khuyên lão gia, nhưng, bản thân chỉ là một gã sai vặt, thân phận thấp kém, lời nói lại không có trọng lượng."


" Khi các ngươi đi theo, có xảy ra chuyện gì không?" Triển Chiêu cảm thấy vụ án này không hề đơn giản:" Có, bảy tám người kia đều là quen biết trên đường đi."


Nhân chứng hồi tưởng một chút:" Bên người Lý lão bản vốn có mấy người làm ăn, còn số khác thì giống lão gia nhà tiểu nhân, đều là gặp trên đường, bàn bạc xong liền nhập đội. Tiểu nhân có để ý qua, bọn họ chẳng quen biết gì nhau, giống như, giống như bị Lý lão bản mê hoặc nên đi theo." 


Từ "mê hoặc" khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lưu ý. Nhân chứng tựa hồ muốn chứng minh điều mình nói, vội vàng tiếp tục:" Lý lão bản nói cho bọn họ về một cái giếng mỏ, trong đó có bảo thạch, tỉ lệ vô cùng cao. Hắn còn lấy hà bao bên hông xuống, đổ những thứ bên trong ra bàn. Bảo thạch đỏ au xuất hiện, tất cả mọi người ở đó đều chăm chăm nhìn. Từ trước đến giờ tiểu nhân chưa từng nhìn thấy bảo thạch nào đẹp mắt như vậy, giống y như những giọt máu tươi chảy xuôi xuống giữa mặt bàn, đẹp đẽ đến không thốt nên lời. Nếu loại bảo thạch này mà làm thành trang sức, nhất định sẽ bán được giá cao."


Nhìn thần sắc của nhân chứng khi miêu tả lại bảo thạch, Triển Chiêu cơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ đẹp của nó rực rỡ như thế nào:" Lý lão bản không đề ra điều kiện gì liền cho các ngươi đi cùng?"


Nhân chứng cau mày, đây chính là điểm đáng ngờ:" Lý lão bản nhìn giống như là người hào sảng, trong lời nói ra, ngoại trừ về vấn đề kiếm tiền, ngược lại còn có ý tứ kết giao bằng hữu. Tiểu nhân cảm thấy rất kì quái, nhưng mọi người đều muốn phát tài, lại chỉ có hắn biết đường đi nên mới đi theo. Giếng mỏ thì không thể đi, nhưng gần đó có rất nhiều, ngay cả ở trong sông cũng đào được bảo thạch."


"Sao các ngươi đi một đoàn mà lão gia nhà ngươi lại chỉ mang một rương bảo thạch trở về?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy chỗ này cực kì đáng ngờ, làm gì tự dưng có bánh ngon từ trên trời rơi xuống, muốn kết giao bằng hữu cũng không phải sử dụng biện pháp như vậy:" Chỗ đó là ở đâu? Ta cũng muốn đi đào thử xem."


Nhắc tới cái này, sắc mặt nhân chứng bỗng dưng trắng bệch:" Cái nơi đó ở gần một cái thôn vô cùng hẻo lánh, thưa thớt, quả thực là ở sâu trong núi. Phải trèo đèo lội suối mới đến, mấy gã sai vặt như tiểu nhân đều bị an bài ở một chỗ, chỉ có chủ nhân mới có thể đi theo Lý lão bản vào khu vực khai thác mỏ. Không biết lão gia nhìn thấy gì trong đó, sau khi trở về mừng rỡ như điên, nói là sắp phát tài. Sau đó chuyển ra một cái rương, những thứ khác đều không cần, mang theo cái rương kia chạy suốt đêm rời khỏi nơi đó. Sau đó... sau đó chúng ta ở ngoài thôn tránh mấy ngày gió bão, lão gia thấy trời trong gió ngừng thì muốn đến chỗ kia một lần nữa, nhưng tìm thế nào cũng không thấy đường, hỏi chung quanh cũng không thu được kết quả gì."


" Nơi đó gọi là gì?" Bạch Ngọc Đường truy vấn.


"Thôn Bất Vãng."


Thôn Bất Vãng? Cái tên sao nghe quỷ dị như vậy? Quả thực có phần rợn tóc gáy. Triển Chiêu thấy nhân chứng mệt mỏi, mở miệng nói:" Thương thế của ngươi mới hồi phục, gắng tĩnh dưỡng cho tốt. Chuyện các ngươi ở thôn Bất Vãng hôm nay nói đến đây, còn hiện tại, ngươi đi theo ta."


Bạch Ngọc Đường dẫn đầu đi ra khỏi phòng ở, Triển Chiêu chậm rãi đi phía sau hắn, nhân chứng được hai nha dịch đỡ ra ngoài. Nhân chứng có chút khó hiểu, Triển đại nhân nói hắn cần tĩnh dưỡng, vì sao lại bảo hắn đi theo? Đi ra khỏi tiểu viện dành cho khách, đi đến một cái viện khác thì dừng lại. Triển Chiêu quay đầu:" Chúng ta phát hiện một khối thi thể bị người đâm chết ở ven đường bên ngoài thôn Thượng Nhai, có lẽ ngươi sẽ nhận ra hắn."


Dưới chân nhân chứng bất giác mềm nhũn ra, mặt trắng bệch đi theo phía sau Triển Chiêu vào trong sân.


Tĩnh dưỡng hai ngày, cuối cùng Hứa Hướng Dương cũng có thể tháo băng vải ra. Vương tẩu tử giúp nàng chiết mấy câu nho non, chuẩn bị trồng ở trong viện. Nàng còn đang suy nghĩ phải dựng giàn như thế nào thì qua giờ ngọ, Triển Chiêu đã trở về. Gần đây hắn bận rộn tra án, mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mũi, hôm nay sao lại về sớm như vậy?:" Vì sao đã trở lại rồi? Quên cái gì sao?" Dứt lời liền thấy mình đãng trí, hắn ra ngoài chỉ mang theo Cự Khuyết, còn có thể quên cái gì?


" Ngày mai phải đi thôn Thượng Nhai cho nên trở về sớm chút. Vết thương của nhân chứng đã tốt hơn nhiều, nói ra một số việc nên vụ án có thêm đột phá. Ngày mai muốn dẫn hắn tới thôn Thượng Nhai, nhìn xem có nhớ ra manh mối gì nữa không." Nhân chứng là người từng tham gia toàn bộ sự việc, cần phải đưa hắn tới hiện trường để quan sát tình huống bên đó như thế nào.


Hứa Hướng Dương gật gật đầu, chuyện tra án nàng cũng không hiểu nhiều, ngược lại nói:" Ngài đã ăn cơm chưa?"


"Đã ăn rồi." Triển Chiêu nói xong đi vào trong phòng:" Ngươi chờ chút, ta thay quần áo rồi giúp ngươi dựng giàn để trồng nho."


Ách? Sao mà hắn lại biết được? Nàng vẫn chưa nói với hắn chuyện này. Một lát sau, Triển Chiêu đổi quần áo ở nhà rồi đi ra, cười nói:" Vương tẩu tử nói với ta về việc ngươi muốn trồng nho, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi." Mặt nàng ngẩn ra, lúng túng nói:" Ngài, việc như vậy... ta từ từ làm là được, cũng không phải chuyện to tát gì."


" Hồi trước trong viện cũng từng trồng nho, bất quá, thực sự rất chua." Triển Chiêu ở bên cạnh nàng đánh giá xung quanh:" Ngươi muốn dựng giàn như thế nào?"


Hứa Hướng Dương khoa tay múa chân một chút, nói:" Bắc ngang qua trước cửa phòng bếp đi, vào mùa hè có thể đặt cái bàn ở đây, ngồi dưới giàn nho ăn cơm."


Triển Chiêu không nói hai lời, vén vạt áo nhét ở bên hông rồi bắt tay làm việc. Hứa Hướng Dương chỉ biết làm mấy việc công sở, những chuyện này vốn không rành, cùng lắm là giúp lấy cái này cái nọ. Triển Chiêu vẫn nhớ tay nàng còn chưa lành hẳn, không cho nàng sờ chạm vào cái gì nên nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.


Nhìn thân ảnh bận rộn của hắn, nàng đột nhiên cảm khái, trong nhà có nam nhân vẫn tốt hơn, nhìn xem, mấy chuyện như vậy vẫn nên để cho nam nhân làm. Nàng không có việc gì, chỉ có thể nói chuyện với hắn:" Nhân chứng có nhận ra thi thể kia không?"


"Có, hắn ta cũng trong số những người đi tới thôn Bất Vãng."


Hứa Hướng Dương chưa từng nghe Triển Chiêu đề cập tới chuyện đám người Lý lão bản đi đến thôn Bất Vãng để đào bảo thạch, nhưng nghe hắn nói ra cái tên này, khiến nàng nhớ tới một bộ phim từng xem lúc trước. Không khỏi nói:" Thôn Bất Vãng? Cái tên này làm ta nhớ tới trước kia từng xem qua một câu chuyện."


"Nga?" Triển Chiêu có phần hưng trí, lần trước trong lúc vô tình nàng kể một câu chuyện ma quỷ đã giúp phá được án, hiện tại định nói về cái gì?:" Nói thử ta nghe một chút."


" Cái thôn kia gọi là thôn Bỉ Ngạn, là một nơi thần bí mà tồn tại cả người chết và người sống . Người sống hoài niệm người thân đã mất đi của họ, tụ tập đến nơi này. Bọn họ dùng cỏ làm ra hình dáng người muốn tưởng niệm, trải qua nghi thức nào đó, tạo ra sinh mệnh cho nó. Bọn họ cứ mang theo quyến luyến trong lòng mà lưu lại trong thôn. Sau đó có một cô nương, vì tìm kiếm người yêu thanh mai trúc mã mà vào thôn, sau nhiều lần thống khổ, giãy dụa, cuối cùng một phen đốt cháy thôn, trở về trần thế."


Triển Chiêu hơi hơi nhíu mi, chuyện xưa này hắn không thích:" Nghe có vẻ nặng nề."


Hứa Hướng Dương gật đầu:" Ta xem qua chuyện đó, sau lại suy nghĩ mãi không hiểu rõ hàm nghĩa bên trong là gì. Thẳng đến mất một thời gian lâu, nhớ lại câu chuyện này, mới dần dần hiểu ra." Có một số việc khó có thể buông bỏ, khó có thể quên, nhưng chỉ có hạ quyết tâm đau đớn một lần mới có khả năng tái sinh từ trong tro tàn.


Triển Chiêu cười cười:" Những thứ ngươi từng xem thật đặc biệt."


Nàng hoàn hồn, lắc đầu:"Sách linh tinh thôi. Nghe ngài nhắc tới thôn Bất Vãng nên ta liền nghĩ đến thôn Bỉ Ngạn, tựa hồ khác biệt nhưng lại thấy có chỗ giống nhau."


(Mình nghĩ ở đây hai cái tên "Bất Vãng" và" Bỉ Ngạn" đều nhắc tới tử vong, sự giải thoát, nên nu9 mới liên tưởng đến nhau.)


"Quả thật cũng có chút tương tự." Triển Chiêu thu hồi đề tài:" Được rồi, ngươi xem giàn đã được chưa?"


Hứa Hướng Dương đứng ở dưới nhìn hai vòng, mặt mày vui vẻ:" Triển đại nhân đúng là cái gì cũng biết làm."


Triển Chiêu cười, vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy ngày tháng cứ an bình như vậy cũng tốt.