Hướng Dương Hoa Khai Noãn

Chương 77: Phiên ngoại



Convert: Ánh Nguyệt - Wikidich


***


Sắc trời bên ngoài đen nhánh một mảnh, mưa càng rơi càng nặng hạt. Hứa Hướng Dương đứng ở dưới mái hiên, đèn lồng lay động giữa cơn mưa gió khiến ánh sáng chập chờn. Gần đây xảy ra một vụ án mạng khó giải quyết, Triển Chiêu vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm bằng chứng. Sáng sớm nay trước khi đi còn thuận miệng nhắc tới với nàng, nói hôm nay sẽ về muộn, kêu nàng không cần chờ hắn, nghỉ sớm một chút.


Hai đứa nhỏ đều đã ngủ, Hứa Hướng Dương bước nhẹ nhàng trở về phòng, nhìn khuôn mặt chúng ngủ mà cười đến hạnh phúc. Sau khi Hằng Dương và Hằng Nhạc sinh ra, ngày trôi qua càng thêm hòa thuận. Quan hệ với đại ca đại tẩu cũng dịu hẳn xuống, mỗi năm chỉ trở về một chuyến, phần lớn là qua lại bằng thư từ. Hứa Hướng Dương biết, bọn họ vì đứa nhỏ nên không muốn khó xử nàng, số thư từ đó chủ yếu là nói về chuyện của Triển Chiêu và hai đứa nhỏ.


Mấy năm nay Triển Chiêu tương đối thông thuận, có vài lần hung hiểm cũng đều hóa hiểm thành lành. Nhưng mỗi khi có án mạng, nàng vẫn lo lắng sợ hãi. Án mạng mà Triển Chiêu nói, nàng nghe từ chỗ Vương tẩu tử biết được không chỉ khó giải quyết, mà còn quỷ dị. Địa điểm là một tòa nhà bỏ hoang bên ngoài thành Khai Phong, không nói đến án mạng, đã có rất nhiều lời đồn đại về tòa nhà đó.


Vương tẩu tử kể cho nàng nghe sinh động cứ như thật, vốn dĩ đó là tòa biệt viện của một nhà giàu có, mùa hè mỗi năm sẽ tới đó tránh nóng. Sau vì cơ thiếp tranh đua mà xảy ra án mạng nên không dùng đến nữa, chỉ để lại vài hạ nhân ở đó để xử lí. Mùa đông hai năm trước, có một tiểu thư đột nhiên tới biệt viện, cuối cùng chết bất đắc kì tử. Khai Phong phủ từng điều tra nhưng không phát hiện được cái gì.


Hứa Hướng Dương nghe mà không hiểu cho lắm, sao lại không phát hiện ra cái gì? Vương tẩu tử nói tiểu thư đó là bị hù chết ở chính khuê phòng của mình, cửa sổ đóng kín, đồ đạc trong phòng chỉnh tề, không hề loạn chút nào, quan sai phải phá cửa mà vào. Từ lúc đó, mọi người đều nói tòa nhà kia có quỷ quấy phá, chính là di nương bị chết trước đó hiện lên đòi mạng. Chủ nhân còn cố ý mời cao tăng đến, nhưng sau đó tòa nhà dần dần bị bỏ hoang. Mỗi lần nhắc tới nơi này, thần sắc mọi người đều hoảng sợ, nói bên trong có lệ quỷ.


Đối với chuyện quỷ thần thì Hứa Hướng Dương chỉ nửa tin nửa ngờ, nàng không có lo lắng ma quỷ gì đó vô cớ xuống tay với Triển Chiêu, mà hiện tại mưa to như trút nước như vậy, không biết hắn như thế nào rồi. Không rõ qua bao lâu, cửa rốt cục có động tĩnh, nàng đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là Triển Chiêu dầm mưa mà về. Triển Chiêu ướt sũng cả người, giống như vớt từ trong nước ra vậy. Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị nước nóng, vội vàng đẩy hắn đi tắm.


Chốc lát sau, Triển Chiêu mang theo tinh thần sảng khoái trở lại phòng, nhìn hai đứa nhỏ ngủ say, nhẹ giọng nói:" Không phải kêu nàng ngủ sớm chút sao? Thế nào vẫn còn thức?"


Hứa Hướng Dương lấy khăn chà lau tóc giúp hắn:" Chàng bôn ba bên ngoài tra án, ta làm sao có thể an tâm? Thế nào rồi? Tra được gì không?"


Triển Chiêu lắc đầu:" Án mạng nhất định sẽ phá được, nàng đừng lo lắng quá." Hứa Hướng Dương dừng động tác một chút:" Chàng càng không nói gì ta càng lo lắng. Vương tẩu tử đã nói với ta, án mạng quỷ dị, đều nói là có ma quỷ quấy phá." Bỗng nhiên, nàng hỏi hắn:" Chàng có tin quỷ thần không?"


Triển Chiêu hơi trầm ngâm:" Ta đi theo Bao đại nhân nhiều năm, xác thật từng gặp một số vụ án khó có thể giải thích. Đều nói Bao đại nhân ban ngày xử án ở dương gian, ban đêm xử án ở âm ty, cũng chưa chắc không có đạo lí. Nhưng án mạng lần này, ta cảm thấy không phải do ma quỷ gây ra."


Hứa hướng dương giật mình, lại tiếp tục lau tóc cho hắn, tim đập có chút nhanh. Triển Chiêu chậm rãi nói:" Về tòa nhà kia, quả thật rất kì quặc. Án mạng cũng vậy, cửa sổ đóng chặt, người chết ở bên trong. Nếu nói vị tiểu thư kia là bị quỷ đòi mạng còn miễn cưỡng giải thích được. Nhưng người chết này không hề có quan hệ với người trong nhà đó, chỉ sợ có người lợi dụng quỷ thần để cố lộng huyền hư (cố tình dựng chuyện hão huyền)."


"Phòng kín giết người?" Hứa Hướng Dương thấp giọng lẩm bẩm. Thủ pháp giết người trong phòng kín không phải là chuyện mà nàng hiểu biết, cho dù muốn hỗ trợ cũng vô ích. Triển Chiêu quay đầu lại:" Phòng kín giết người? Cách nói này thật ra rất chính xác. Hướng Dương, có nhiều thời điểm ta cảm thấy rất kì quái, vì sao nàng lại biết nhiều chuyện kì lạ như vậy. Chẳng lẽ là xem trong sách? Nhưng những sách đó từ đâu mà ra?"


Hứa Hướng Dương dọa nhảy dựng lên, thấp thỏm nhìn hắn, siết khăn lông trong tay, thử nói:" Ta... vừa rồi chàng nói Bao đại nhân có thể thẩm án thông âm dương, nếu như vậy nghĩa là chàng tin tưởng trên đời có quỷ thần sao?"


Triển Chiêu không biết vì sao nàng đột nhiên bất an, cầm tay nàng vuốt ve, chậm rãi nói:" Tuy nói vậy nhưng ta vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao cũng chỉ là số ít. Nàng làm sao vậy?"


Hứa Hướng Dương lúng túng, giống như có chút thất vọng. Nghĩ thầm, chuyện của mình vẫn là không nên nói ra. Triển Chiêu kéo nàng ngồi xuống:" Có chuyện thì đừng nghẹn ở trong lòng, chúng ta là phu thê, còn có gì không thể nói ra?"


Nàng nhìn hai đứa nhỏ:" Chàng có nhớ ta từng nói với chàng, thật ra Hứa Hướng Dương đã chết không? Ta thật sự không phải nàng."


"Vậy nàng là ai?" Triển Chiêu tất nhiên nhớ rõ, khi ấy nàng vô cùng kích động, hắn chỉ cho là nàng không khống chế được cảm xúc mà thôi. Hiện giờ nghe nàng nhắc lại, không khỏi cũng nghiêm túc. Liên hệ với mọi thứ không bình thường về nàng trong thời gian qua, dường như trong đó thực sự có ẩn tình.


Nàng cắn môi, thấp thỏm nói: "Ta... ta cũng tên là Hứa Hướng Dương. Nhưng mà ta không biết vì sao khi tỉnh lại liền biến thành nàng. Có lẽ ta là mượn xác hoàn hồn đi..."


Mượn xác hoàn hồn? Triển Chiêu không nhịn được bật cười, không có nói tin hay không, chỉ là cảm thấy có chút thái quá. Hứa Hướng Dương đang thấp thỏm thì bị hắn cười một cái, sao hắn lại có loại phản ứng này?:" Chàng cười gì vậy?"


Triển Chiêu cười:" Bởi vì cảm thấy nàng có điểm không bình thường nên ta từng nói qua với đại nhân và Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh nói, cho dù nàng là yêu quái thì với tính tình của nàng cũng không gây ra được chuyện gì."


Hứa Hướng Dương không biết trả lời thế nào về cái nhận xét này, chỉ là trong lòng có chút không dễ chịu, khó khăn lắm mới có dũng khí nói ra bí mật đè nén trong lòng nhiều năm, thế mà bị hắn cười. Hơi bất mãn, bĩu môi:" Chàng không hỏi xem ta tới từ đâu sao? Ban đầu là ai, vì sao lại mượn xác hoàn hồn?"


"Vậy nàng nói tiếp đi."


Sao lời này nghe như có lệ vậy? Hứa Hướng Dương giận dỗi đứng dậy, tiếp tục lau tóc cho hắn:" Không nói, nói chàng cũng không tin!"


"Đâu phải không tin? Chẳng qua dù nàng là ai thì hiện tại đều đã là thê tử của ta." Triển Chiêu hơi nhích lại gần, dán vào thân thể của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng:" Sao nàng không nói những lời này sớm?"


"Nói ra chàng sẽ tin sao?"


"Không tin!"


Thật là! Lại trêu chọc nàng! Không để ý đến hắn nữa, nàng chậm rãi nói:" Kì thật ta cũng không thể tin được tự dưng lại nhập vào một thân thể của người khác. Tráo đổi thân xác thì cũng thôi đi, lại vào một người có thanh danh không tốt, thật là oan uổng muốn chết. Ta lục tung mọi nơi mới tìm được mấy khối bạc vụn nếu không thật sự bị đói chết."


Triển Chiêu cười ha hả:" Sao lúc đó nàng không nói với ta? Cho dù ta có chán ghét nàng thì cũng không đến mức để nàng chết đói."


Nàng không khỏi buồn bực:" Chàng nói xem, ta mấy lần đề nghị hòa ly, vì sao chàng không đáp ứng? Có phải là có ý định trả thù không?"


"Nào có?" Triển Chiêu mau chóng chuyển đề tài:" Nếu hòa ly rồi, nàng đi đâu mà tìm được một phu quân ngọc thu lâm phong như ta đây?"


Nàng vừa bực lại xấu hổ đấm hắn một cái, không đứng đắn gì cả! Triển Chiêu thu lại ý cười, nghiêm túc nói:" Nếu nàng không phải Hứa Hướng Dương vậy thì ban đầu nàng là ai? Nhà ở nơi nào? Ngày nào đó trở về nhìn một cái xem người trong nhà có mạnh khỏe hay không."


" Ta rơi từ trên cao xuống, có lẽ cũng đã không còn sống nữa. Còn nhà thì chắc là vĩnh viễn không thể trở về được." Nhắc tới chuyện cũ, nàng có chút thương cảm, sau đó tiếp tục:" Nói chàng cũng không tin, nơi ta sống là vào một ngàn năm sau, chuyện như vậy, đừng nói là chàng, ngay cả ta cũng không thể tin được."


" Nếu không thể trở về nữa, vậy thì nàng an tâm ở đây làm Triển phu nhân đi." Ngữ khí Triển Chiêu nhẹ nhàng, cho đến bây giờ, nàng là ai, từ đâu mà đến, lời nói kia là thật hay giả thì đã không quan trọng nữa. Hắn nửa tin nửa ngờ, lại không nghĩ đi tìm đáp án, chỉ cần là nàng thì đủ rồi.


Sờ sờ mái tóc đã gần khô của hắn, lẩm bẩm nói:" Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn bận rộn." Tuy phản ứng của hắn khiến nàng thất vọng đôi chút, nhưng mà, nàng còn muốn hắn phải phản ứng thế nào mới phải? Đã làm phu thê nhiều năm như vậy, nâng đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, mưa gió nắm tay, lại có hai đứa nhỏ đáng yêu, có thể nói mỗi người họ đã thâm nhập vào tận cốt tủy của đối phương rồi. Thậm chí bọn họ đều cảm thấy, chỉ cần đối phương mạnh khỏe là đủ, những cái khác không quan trọng.


Bên ngoài mưa đã tạnh, cơn gió đêm mát mẻ len lỏi vào từ cửa sổ, Hứa Hướng Dương cẩn thận đắp lại chăn mỏng cho hai đứa nhỏ, để lại ngọn đèn dầu nho nhỏ, sau đó thổi tắt nến. Trong phòng một mảnh tối tăm, tấm màn lụa mỏng lắc lư nhẹ nhàng theo làn gió, Triển Chiêu có chút mệt mỏi nhắm mắt lại:" Nói một hồi về án mạng lại không có thời gian nói chuyện khác."


Hứa Hướng Dương nhấp miệng cười, mỗi ngày Triển Chiêu đều phải nghe nàng lải nhải chuyện trong nhà, hôm nay đã hơi muộn:" Mọi thứ trong nhà đều tốt, chính là nhiều ngày nay chàng đi sớm về trễ, Hằng Nhi có chút nhớ chàng, nói khi nào cha mới về để chơi với nó."


" Nhạc Nhi như thế nào?"


" Ăn được ngủ được, rất hiếu động, mọi sự đều ổn cả." Hằng Nhạc mới hơn một tuổi, đang học nói chuyện nên ê ê a a suốt cả ngày, rất đáng yêu.


Hắn nghiêng người nhìn nàng:"Vậy nàng thì sao?" Hứa Hướng Dương bị hắn nhìn đến nỗi mặt đỏ lên, quay người:" Chán ghét, ngủ đi!" Sau đó thân mình bị hắn kéo vào trong ngực, cảm giác thực ấm áp. Nàng cũng không buồn ngủ cho lắm, nhẹ giọng nói:" Vừa rồi chàng mới nói được một nửa về án mạng thôi, người chết là ai? Vì sao lại chạy tới tòa nhà quỷ quái đó làm gì?"


" Nếu nàng đã không ngủ được, vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi, ân?"


Nàng vội vàng bắt lấy cái tay đang làm càn của hắn:" Chàng..." Triển Chiêu xoa xoa nơi đẫy đà của nàng, thấp giọng nói:" Người chết là Ngũ thiếu gia Lý gia, là một kẻ chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng. Vì muốn lấy được nụ cười của hoa khôi mà tham gia thi gan, nửa đêm chạy tới quỷ trạch, sau đó xảy ra chuyện." Hắn hôn lên phía sau cổ nàng, ấn xuống từng điểm từng điểm ướt át:" Nếu nàng có tinh thần như vậy, chúng ta làm chút chuyện khác đi..."


"Từ từ, từ từ..." Hứa Hướng Dương bị hắn trêu đùa mà choáng váng, trong đầu loạn thành một đoàn, đã sớm không thể hỏi tiếp. Cắn răng kìm nén tiếng thở dốc, rất sợ đánh thức hai đứa nhỏ. Ngày thứ hai, khi Hứa Hướng Dương tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nhìn màn lụa lượn lờ, như sương như khói, nàng ngẩn người hồi lâu mới đứng dậy.


Hứa Hướng Dương đi ra khỏi phòng, hơi hơi híp mắt, thời tiết hôm nay thật tốt. Trần thẩm thấy nàng, cười ha hả nói:" Phu nhân, thiếu gia đã đi học đường, còn tiểu thư thì được Tiểu Quyên bế ra ngoài chơi rồi."


"Ân." Hứa Hướng Dương gật gật đầu, trong nhà có Trần thẩm hỗ trợ, nàng thực sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nghĩ nghĩ nói:" Hôm nay mua chút xương về hầm canh đi." Đứa nhỏ đang trong thời điểm phát triển, nên uống nhiều canh xương, có thể bổ sung canxi.


Trần thẩm nói:" Đã hầm xong, có lẽ lúc này uống được rồi, ngài có muốn uống trước một chén không?" Trần thẩm biết sở thích của Hứa Hướng Dương, cách mấy ngày lại tự động hầm một nồi canh xương. Hứa Hướng Dương bảo nàng không cần vội, để tự mình lấy cũng được. Trần thẩm đáp lời rồi đi ra ngoài làm chuyện khác.


Than cháy trong bếp lò, nồi canh xương được hầm trên ngọn lửa nhỏ, nàng nhấc nắp nồi lên nhìn nhìn, lấy thêm chút nấm hương bỏ vào rồi tiếp tục hầm. Bỗng nhiên, nàng ngẩn người, phòng kín giết người, có khi nào là do bị trúng độc cacbon monoxit (khí than) hay không? Người chết đầu tiên đi vào quỷ trạch là vào mùa đông, cũng có thể bởi vì đốt than trong phòng kín, bị ngộ độc chết. Vậy còn Lý thiếu gia thì sao? Có phải cũng như vậy hay không?


Hứa Hướng Dương suy đoán một hồi, nghĩ buổi tối Triển Chiêu trở lại sẽ nói với hắn thử xem. Hôm nay Triển Chiêu về sớm hơn mọi ngày, chơi đùa với hai đứa nhỏ, náo loạn đến tận nửa đêm, khiến nàng cũng quên luôn chuyện này, đến lúc sắp đi ngủ thì bỗng nhiên nhớ ra. Triển Chiêu nghe xong, hắc hắc cười, nói:" Tinh thần vẫn tốt như vậy, xem ra canh xương rất bổ dưỡng, ngày mai lại kêu Trần thẩm hầm thêm."


Hứa Hướng Dương chưa kịp cãi lại, đã bị hắn bổ nhào lên người, rơi vào ân ái triền miên. Cứ như vậy thì làm sao có thể nói không tốt cho được? Chẳng qua, sau khi xong việc thì thật sự không còn tinh thần để nghĩ đến án mạng, hôn hôn trầm trầm ngủ. Sau đó án mạng tiến triển như thế nào, nàng không nghe thấy Triển Chiêu nhắc tới nữa nên cũng buông xuống, không suy nghĩ gì thêm.


Một ngày này, sau khi phu thê hai người tắt đèn nằm xuống, Triển Chiêu bỗng nhiên nói:" Về án mạng kia, nàng có muốn nghe một chút không?" Hứa Hướng Dương giật mình, sao hôm nay lại đột nhiên chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn nhắc tới lại gợi lên lòng hiếu kì của nàng, lặng yên nghe hắn chậm rãi nói.


Sau khi Triển Chiêu nghe xong lời của Hứa Hướng Dương thì trở lại hiện trường, quả nhiên phát hiện chậu than bên trong phòng, không chỉ có một mà là bốn cái, toàn đặt ở những nơi kín đáo, bên trong chất đầy tro than. Hóa ra tại hiện trường đốt bốn chậu than, chẳng trách cả người Lý thiếu gia ướt đẫm mồ hôi, lúc ấy hắn cũng cảm thấy kì quặc, lại tưởng do thời tiết nóng bức.


Người bên trong quỷ trạch đều về ăn Tết nên không có ai quét tước, tích đầy tro bụi nhưng gian phòng xảy ra án mạng thì không hề có tro bụi, chắc là hung thủ sợ lưu lại dấu chân nên cố ý quét dọn. Lý thiếu gia là đi thi gan vào buổi tối, căn bản sẽ không lưu ý trên mặt đất có tro bụi hay không. Nhưng mà, hung thủ chỉ quét những chỗ thấy được tro bụi, bên trong góc thì chưa từng động đến nên không ngờ bản thân vẫn để lại dấu chân.


" Vậy phòng kín kia thì sao? Thời tiết nóng như vậy, trong phòng lại đốt than, chẳng lẽ Lý thiếu gia không mở cửa sổ ra?" Hứa Hướng Dương không nhịn được xen vào.


Triển Chiêu nói tiếp: "Hung thủ là có dự tính trước, cửa sổ đã sớm bị hắn đóng đinh, Lý thiếu gia có muốn mở cũng không thể được. Mà từ lúc hắn đi vào thì cửa chính đã bị khóa chặt từ bên ngoài. Hung thủ chỉ cần mở khóa ra trước khi bằng hữu Lý thiếu gia tới thì sẽ không có ai hay biết gì cả."


" Hung thủ là ai?" Có thể làm ra chuyện này thì người đó chắc chắn phải biết rõ việc thi gan giữa mấy người Lý thiếu gia." Là bằng hữu hắn thiết kế giết sao?"


Triển Chiêu lắc đầu:" Không phải."


Thật ra thường ngày Lý thiếu gia kia là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, mấy năm trước cùng một tên ăn chơi trác táng khác tranh nữ nhân, dẫn đến mầm tai họa. Lúc này vô tình biết được Lý thiếu gia thi gan với bọn bạn xấu của mình, nên mới chuẩn bị kế hoạch lấy mạng hắn. Nghe xong chân tướng, Hứa Hướng Dương nhíu nhíu mi, cảm thấy mấy tên thiếu gia công tử này thật không ra gì, vì loại sự tình này mà phải đẩy nhau đến cảnh ngươi chết ta sống, đều là gieo gió gặt bão!


Triển Chiêu cười cười:" Hướng Dương, nàng lại giúp ta một lần nữa."


Hứa Hướng Dương liếc hắn một cái, tự dưng tâng bốc, không phải có dụng tâm kín đáo gì chứ? Quả nhiên, hắn cọ lại đây, ở bên tai nàng nói:" Vi phu không có gì báo đáp, chỉ có thể..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy Hằng Nhạc gọi mẫu thân, Hứa Hướng Dương vội vàng đẩy hắn ra, đứng dậy đi dỗ nữ nhi. Triển Chiêu suy sụp nằm trở về, tiểu nha đầu này thật là, làm hỏng chuyện tốt của phụ thân nó.


Tuy than thở nhưng vẫn đứng dậy đốt nến, đứa nhỏ thấy cha, lập tức duỗi tay muốn ôm. Hứa Hướng Dương lấy nước muốn đút cho Hằng Nhạc, lại phát hiện nó đã sớm nằm ở trong ngực Triển Chiêu ngủ. Nhìn khuôn mặt phấn nộn của nữ nhi, tâm nàng đều muốn nhuyễn thành nước. Đêm nay, nữ nhi rúc vào trong lòng cha ngủ cực kì ngon lành.


Nhưng mà, ngày thứ hai nhi tử liền không vui, muội muội có thể ngủ chung với cha nương, vì sao mình lại không được. Vì thế, một nhà bốn người ầm ĩ ở trên giường một thời gian sau mới đứng dậy. Triển Chiêu không khỏi cảm khái, hai cái đứa này thực sự khiến bọn hắn khó có thể chống đỡ. Trước đó vài ngày đại ca và đại tẩu gửi thư đến, hỏi có phải nên thêm một đứa nhỏ nữa không, nhiều con nhiều phúc. Hiện giờ xem là ổn lắm rồi, nhiều thêm, chỉ sợ không có giường mà ngủ nữa.


Cãi cọ ầm ĩ, ngọt ngọt ngào ngào, cuộc sống hàng ngày của Triển đại nhân chính là như vậy.