Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 17



Ở lúc cô nói chuyện mặt của Trịnh Hi Vận trong nháy mắt chợt đỏ lên, cũng không biết là mắc cở hay là tức, cô bởi vì tức giận mà ngực không ngừng phập phồng, tức tối đối với Mục Thanh nói: "Cô quả thực vô lại! "

Mục Thanh ngẩn ra, không nghĩ tới cô lại có thể chửi mình như vậy, càng phát hiện Trịnh Hi Vận rất khả ái. Bị mắng cô không hề tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ hơn, nửa mang uy hiếp nói: "Vậy cô có ký hay không? "

Trịnh Hi Vận cắn răng nghiến lợi nhìn Mục Thanh, hai tay nắm chặt thành quả đấm đặt ở bên chân, lưng chặt dựa sát vào vách tường. Khóe mắt cô dần dần nhuộm đỏ, trong mắt đều là xấu hổ và giận dữ cùng tức giận.

Mục Thanh trông thấy khóe mắt màu đỏ kia, thu hồi ý cười ở khóe miệng, nhẹ dạ ảo não nói: "Được rồi, tôi không đùa cô, hợp đồng này tôi mang tới cho cô, cô cứ ký đi à! tôi không nói cô cần báo đáp tôi, cô sẽ không lỗ lả. "


Trịnh Hi Vận hô hấp lúc này mới hoà hoãn lại, cô như trước cẩn thận nhìn Mục Thanh, thanh âm cự tuyệt nhưng không lạnh lùng cường ngạnh như vừa rồi: "Tôi thực sự không quản việc này, cô tìm Chương Nghệ đi thôi."

Thấy thân thể cô vẫn căng thẳng dựa vào góc tường, Mục Thanh lui ra sau hai bước ngồi vào trên bàn làm việc Trịnh Hi Vận. Cô cũng có kiên trì của mình: "Nếu như tôi nguyện ý ký hợp đồng cùng cô, vậy sẽ không tới tìm cô "

Hai người giằng co nhìn đối phương, Mục Thanh có chút không rõ: "Tiền lời đưa tới cửa cô cũng không muốn! A Vận à, cô làm như vậy công ty sẽ đóng cửa."

Nhưng là ký thật chỉ là hợp đồng Tần Nam đại diện, mà không phải hợp đồng bán thân của cô sao?

Trịnh Hi Vận vẫn chưa đem ý nghĩ trong lòng nói ra, cô như cũ đối với cái hợp đồng này có hiềm nghi, tuy nói Tần Nam đại diện nhất định sẽ so với minh tinh đời trước hiệu quả tốt. . .


"Cô không cần phải sợ tôi nha!" Mục Thanh bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hi Vận, không nghĩ tới chính mình một hơi hào kiệt lại đem Trịnh Hi Vận bị hù dọa.

Trịnh Hi Vận sửng sốt, giờ mới phản ứng được chính mình thật là đang sợ cô, coi như Mục Thanh đã thối lui đến trước bàn, coi như cô không hề đùa giỡn cùng uy hiếp chính mình, chính mình như cũ vô ý thức dán vào tường mà đứng.

Ép buộc mình tỉnh táo lại, Trịnh Hi Vận trái tim tuy là như trước nhảy lên kịch liệt, ánh mắt lại lạnh xuống, cô nhìn Mục Thanh lạnh lùng nói: "Tôi cũng không có sợ cô "

Tâm Mục Thanh bị bộ dáng quật cường của cô 'manh' tới rồi, siêu muốn nhào tới mà 'sờ mó', lại không thể không khống chế chính mình. Cô chống thân thể đứng thẳng, khoanh tay trước ngực đối với Trịnh Hi Vận nói: " ký chữ Thanh có được không? "


Trịnh Hi Vận bất vi sở động, cảnh giác nhìn cô. Mục Thanh tiếp tục nói: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không nói lời như vậy nữa, cô ký tên đi!"

Ánh mắt Trịnh Hi Vận có chút lung lay. Mục Thanh vừa nhìn thấy, rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: "Thật đó, cô ký tên tôi liền trở về công ty tìm Tần Nam xác nhận tiến trình "

"Tôi ký tên cô đi liền? " Trịnh Hi Vận bóp méo ý tứ trong lời nói của cô, hỏi ngược lại.

Mục Thanh không muốn đi, lại sợ thực sự ép Trịnh Hi Vận, cô vội vàng gật đầu nói: "Uhm, cô ký tên tôi đi liền!" dứt lời cô lui về phía sau từng bước, thẳng đến thối lui đến phòng làm việc bên kia, ngồi trên ghế nhìn Trịnh Hi Vận.

Khoảng cách hai người từng bước kéo ra, Mục Thanh ngồi trên băng ghế ngửa đầu nhìn cô bộ dáng hoàn toàn khác với lúc nãy, Trịnh Hi Vận lúc này mới buông lỏng, chậm rãi đi tới chỗ ngồi xuống, mở ra hợp đồng Mục Thanh cho cô.
Mục Thanh chống đầu nhìn cô, trong lòng đem mình mắng tới chết. Trước đây lúc cả nhà nhắc tới để cô và Trịnh Hi Vận kết hôn, cô nên đáp ứng! Cái gì ép duyên không đáng tin cậy, ánh mắt vị đạo sĩ kia phi thường tốt nha! Nếu như không phải là mình già mồm, thì sao lại lãng phí hơn nửa năm đâu, từ lúc đầu năm nay liền gặp được Trịnh Hi Vận rồi!

Vừa nghĩ tới cuối hè ở trạm xe lửa nhìn thấy Trịnh Hi Vận mà động tâm, Mục Thanh vô cùng tin tưởng cô và Trịnh Hi Vận nhất định có thể ở chung với nhau, duyên phận giữa các cô cũng không phải đơn giản như vậy!

Cô thừa dịp một chút thời gian cuối cùng trơ mắt nhìn Trịnh Hi Vận lật hợp đồng, hận không thể Trịnh Hi Vận có thể coi tới mấy giờ đồng hồ, như vậy cô có thể không rời đi.

Trịnh Hi Vận lại cùng cô ý tưởng tương phản, cô rất muốn lập tức ký tên, rồi lại sợ hợp đồng có bẩy rập, không thể không từng chữ từng câu coi rõ ràng.
Đến cuối cùng, Trịnh Hi Vận không thể tin ngẩng đầu: "Phí đại diện tiện nghi như vậy? "

Mục Thanh đắc ý nhếch mày: "Đương nhiên, bằng không tại sao tôi phải tự mình đến tìm cô? "

Trịnh Hi Vận lại càng không muốn ký tên: "Cô như vậy cùng công ty không có ảnh hưởng sao? Cô chắc chắn Tần Nam sẽ nguyện ý ký hợp đồng? "

"Cô đang quan tâm tôi sao? " Mục Thanh khóe mắt đắc ý càng thêm rõ ràng.

Trịnh Hi Vận giơ lên bên bút máy, lật tới trang hợp đồng cuối cùng, kiên định viết xuống tên của mình, đồng thời lạnh lùng nói: "Cũng không có quan tâm cô, cô đừng hiểu lầm. "

Mục Thanh tự động quên những lời này.

Lúc đem hợp đồng đưa tới Trịnh Hi Vận cho rằng Mục Thanh sẽ không nhận, không nghĩ tới Mục Thanh sảng khoái tiếp nhận hợp đồng, cũng không có dây dưa nữa, đứng dậy phất tay rời đi, chỉ bất quá xoay người hồi đầu lại mấy lần, Trịnh Hi Vận làm bộ cúi đầu xem văn kiện không để ý đến cô.
Mục Thanh hơi buồn thở dài, chậm rãi lắc lư đến cửa thang máy.

Thang máy đang chạy lên, dĩ nhiên cũng là ngừng ở tầng này. Cửa thang máy mở ra hai nữ nhân đi ra, thoạt nhìn là mẹ con, một người trang điểm không phải đậm, thế nhưng lớp phấn rất dày, một người thì vẻ mặt *Bán lão từ nương* lớp da trên mặt như có thêm axit uric.

* Bán lão từ nương: Có thể hiểu là đã có một nữa già đi có dấu hiệu của một bà lão hoặc chỉ những người có độ tuổi trung niên

Mục Thanh nghiêng người để cho bọn họ đi ra, hai người cùng cô đi lướt qua, nữ nhân phấn dày trên mặt nói: "Ngược lại con bất kể, con chính là muốn bọn họ chia tay! "

Mục Thanh thẳng lưng liếc mắt bọn họ, nghĩ thầm nữ nhân này nhất định là một tiểu tam!

Tiểu tam Trịnh Dao Cầm chớp thật dài lông mi giả, đối với mẫu thân Trương Hồng Diễm nói: "Nữ nhân kia có gì hay, vì sao Minh Hồng lại không muốn cùng cô ta chia tay? "
Trương Hồng Diễm nói châm chọc: "Đừng khóc, con cũng không phải không biết gần đây Mục gia bắt đầu trực tiếp gặp mặt Trịnh Hi Vận rồi, cô ta và Mục gia Đại tiểu thư khả năng kết hôn có thể rất lớn, đến lúc đó Khang Minh Hồng còn không là của con sao! "

"Nhưng là hiện tại con liền muốn bọn họ chia tay! " nói hai người đi tới cửa phòng làm việc Trịnh Hi Vận, cũng không gõ cửa, trực tiếp vặn tay nắm mở cửa ra.

Trịnh Hi Vận đang gọi điện thoại cho Chương Nghệ nói chuyện hợp đồng đại diện, Chương Nghệ so với Trịnh Hi Vận còn muốn lo lắng cho cô hơn, Trịnh Hi Vận vốn muốn cùng Chương Nghệ trò chuyện nhiều một hồi, thấy Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm, đối với Chương Nghệ giải thích tình huống rồi cúp điện thoại.

"Hai người tới làm gì? " Trịnh Hi Vận lạnh lùng nhìn Trịnh Dao Cầm.
Trịnh Dao Cầm ngước cằm ưỡn ngực: "Trịnh Hi Vận, hôm nay tôi tới nói cho cô biết, tôi và Khang Minh Hồng đã ở cùng nhau rất lâu rồi, hắn yêu là tôi mà không phải cô, cô đã không thể thỏa mãn hắn, cũng đừng quấn quít lấy hắn! "

Trịnh Hi Vận ánh mắt nhìn Trương Hồng Diễm, nhìn bà ta bộ dạng muốn gây sự, trong lòng hiếu kỳ, con gái của mình cùng người khác nói có thể hay không thỏa mãn một người nam nhân, làm mẹ lại không phản ứng chút nào có bình thường sao?

Có thể loại chuyện như vậy phát sinh ở người khác là rất không bình thường, thế nhưng phát sinh ở trên người Trịnh Dao Cầm thì sẽ không rồi, bởi vì Trương Hồng Diễm là dựa vào bán thân mà lên chức.

"Tôi đang hỏi cô đó! " Trịnh Dao Cầm cả giận nói: "Cô nhìn mẹ tôi làm gì! Tôi cho cô biết, cô đừng đối với mẹ tôi có cái gì ác ý, bằng không tôi sẽ không tha cho cô "
Trịnh Hi Vận cho tới bây giờ vẫn không thích cùng Trịnh Dao Cầm giao tiếp, cô lạnh lùng nhìn Trịnh Dao Cầm: "Àhhh, cô không cần lo lắng, tôi đối với mẹ cô không có bất kỳ ý tưởng gì "

"Còn Khang Minh Hồng đâu? " Trịnh Dao Cầm lại trở về vấn đề lúc ban đầu: "Cô chừng nào thì cùng hắn chia tay? "

Trịnh Dao Cầm không nhìn ra đầu mối, nhưng Trương Hồng Diễm lại phát hiện chỗ dị thường. Nghe được Trịnh Dao Cầm nói Khang Minh Hồng từ sớm đã cùng Trịnh Dao Cầm ở một chỗ, Trịnh Hi Vận lại không có chút nào phẫn nộ! Điều đó không có khả năng, coi như không có cảm tình, hai người là bạn trai bạn gái, bạn trai cùng người khác cùng một chỗ, bạn gái làm sao có thể không tức giận không ghen?

"Tôi hiện tại sẽ chia tay hắn à! " Trịnh Hi Vận nói, cô cầm lấy điện thoại di động để ở trên bàn gọi cho Khang Minh Hồng.
Trương Hồng Diễm đột nhiên hướng cô đi tới, đồng thời cường thế nói: "Trịnh Hi Vận! Cô cúp điện thoại! "

Vừa mới dứt lời, điện thoại chuyển được, Trịnh Hi Vận xoa bóp bàn phím: " Khang Minh Hồng, Trịnh Dao Cầm bây giờ đang ở phòng làm việc của tôi "

Những lời này làm cho Trương Hồng Diễm dừng bước, cũng làm cho đầu điện thoại bên kia đều an tĩnh dị thường.

Trịnh Hi Vận ngước mắt nhìn Trịnh Dao Cầm cùng Trương Hồng Diễm, có tâm đem loa ngoài mở lớn ra cho hai người nghe, mở miệng lần nữa: "Trịnh Dao Cầm hỏi chúng ta lúc nào chia tay, Khang Minh Hồng, anh cho một thời điểm chắc chắn à! bằng không tôi xem cô ta sẽ gϊếŧ tôi ở phòng làm việc "

Khang Minh Hồng như cũ trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Cái gì chia tay? Chúng ta sao lại chia tay? Anh nhưng là phải cưng chìu em cả đời! "
Trịnh Dao Cầm nghe xong suýt chút nữa tan vỡ, mấy bước tiến lên đoạt lấy điện thoại di động Trịnh Hi Vận thét to: "Cái gì cả đời! Khang Minh Hồng, anh muốn cùng người nào sống hết đời! "

Khang Minh Hồng nói: "Nhị tiểu thư, cô đừng nghịch ngợm. "

"Em nghịch ngợm! " Trịnh Dao Cầm càng tức giận hơn: " Thời điểm anh ở trên giường tại sao không nói tôi đừng nghịch ngợm à! Anh có phải hay không muốn tôi đem video của chúng ta phát cho cô ta xem anh mới chịu chia tay? "

Khang Minh Hồng tiếp tục trầm mặc, sau đó thanh âm hắn trầm thấp mang theo tức giận truyền đến: "Trịnh Dao Cầm, tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu như cô đối với quan hệ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, vậy mời cô không cần tiếp tục hiểu lầm. Hi Vận, cô ta nói em đừng tưởng là thật "

Trương Hồng Diễm tiến lên lôi kéo Trịnh Dao Cầm, rất sợ cô ta kích động trong chốc lát sẽ xảy ra chuyện.
" Cái gì mới đủ cho là thật đâu? " Trịnh Hi Vận đối với Khang Minh Hồng lạnh lùng nói: " Khang Minh Hồng, anh nhất định phải để Trịnh Dao Cầm mang bầu, mới có thể nguyện ý cưới cô ta? "

Khang Minh Hồng cũng không trả lời cô, nói tiếp: "Hi Vận, em nghe anh giải thích."

Trịnh Hi Vận cười lạnh nói: "Tôi chẳng muốn nghe anh giải thích, anh và Trịnh Dao Cầm đẹp đôi như thế, làm sao có thể xa nhau đây? Hẳn là chúng ta tách ra mới đúng "

"Trịnh Hi Vận! " Khang Minh Hồng nghiêm túc nói: "Em phải cho anh quyền lợi và tối thiểu tôn trọng! "

Trịnh Hi Vận cười càng lạnh hơn: " Thời điểm anh và Trịnh Dao Cầm lăn trên giường, tại sao không có tối thiểu tôn trọng đối với tôi? Lúc anh chân đứng hai thuyền sao lại chưa từng nghĩ trực tiếp tìm tôi chia tay? Khang Minh Hồng, anh thực sự làm cho tôi có chút ghê tởm! "
Khang Minh Hồng lại như cũ không buông tha, Trịnh Hi Vận thậm chí có thể nghe được hắn trong giọng nói cầu xin: "A Vận, em chờ anh, anh lập tức qua đó. "

u