Cô giật mình, không khỏi chớp mắt rồi cô nhanh chóng lảng tránh bằng cách né qua một bên mà đi tiếp, ai ngờ anh ấy giữ tay cô lại rồi kéo vào xe.
- Cô có việc gì thế? Nghỉ cũng không báo một tiếng.
Cô ngập ngừng, nhưng nhìn vào ánh mắt vô cùng kiên định của anh ấy nên bèn trả lời:
- Tôi đi tìm đứa em nên không báo với giám đốc. Mong giám đốc thứ lỗi.
Anh ấy nghe được lý do đó nên đã thông cảm cho, giơ tay búng vào trán cô một cái rồi bảo:
- Thật tình… để đó tôi nhờ người tìm cho cô, cô cứ đi làm, tránh ảnh hưởng công việc.
Cô mở tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp nói:
- Giám… giám đốc… anh…
Anh ấy trừng mắt với cô, hỏi:
- Cái gì? Nghe lời đi. Cô ăn gì chưa?
Cô lắc đầu, anh ấy mới búng vào trán cô một cái nữa. Thốn mà muốn hét vỡ bờ đê. Anh ấy khởi động xe rồi phóng đi, cô vội vàng thắt dây an toàn. Cả hai ghé một quán cơm gần đó để mua. Anh ấy đưa cho cô một hộp rồi dặn dò:
- Lo mà ăn vào.
- Vâng. Đúng là được giám đốc lo lắng còn gì bằng.
- Vậy cố gắng làm việc đi. Giờ tôi sẽ chở cô về, chiều nay lo mà đi làm đấy.
- Vâng.
...
Lúc về tới nhà, Thế Vũ nghe một tiếng hét kinh thiên động địa ở bên trong, anh thấy mấy chú chim nhỏ đều bay tán loạn cả lên, hàng xóm kiểu ló mặt ra ngoài để xem có chuyện gì xảy ra. Anh ấy xách mấy hộp cơm nhanh chóng bước vào trong. Cảnh tượng anh ấy thấy được là đồ văng lung tung khắp nhà, suýt nữa có chiếc chảo chống dính trúng vào mặt anh ấy.
- AAAAAAAAAAAAAAA!
- Đứng lại cho anh mày!
- Trời ơi! Món bánh tôi mới đặt về!
- Nhức nhức cái đầu.
...
Vào buổi xế chiều, 18 giờ 45 phút.
Tại một ngôi nhà nọ, có một gia đình đang vui vẻ ăn cơm thì bỗng có tiếng động lớn. Họ giật mình, nhìn nhau đầy hoang mang. “Xoẹt”, nó diễn ra trong một khắc, máu văng tung tóe ra bàn và tường. Cả gia đình đó không có ai sống sót. Người đó nở ra một nụ cười quỷ dị, búng tay để lấy máu, xong xuôi thì bình thản bước ra ngoài ngôi nhà đó.
Một lát sau, hàng xóm tới chơi, phát hiện ra cảnh tượng mà ngã quỵ xuống đất, vội vàng rút điện thoại gọi cho cảnh sát.
...
Tại nhà Tứ Quỷ.
Nay bốn người nổi hứng xem thời sự với nhau, chuyện xưa nay hiếm. Thấy nhạt nhẽo quá định mở kênh khác ra xem thì thời sự đưa một tin cực chấn động: “Có một gia đình bị giết và rút máu một cách dã man. Hung thủ không để lại dấu vết gì. Cảnh sát sẽ cố gắng làm rõ vụ việc và đưa hung thủ ra ánh sáng để người dân yên tâm. Đây là một số hình ảnh mà cảnh sát đã cung cấp cho chúng tôi.”
Minh Tâm nhếch mép khi thấy hình ảnh đó, lập tức cất giọng:
- Cái này là quỷ gây ra rồi.
Ân Tú chẹp miệng nói:
- Con quỷ nào mà gan thế? Bộ tứ Tiểu Diêm Vương ở đây đó.
Hạo Trung vuốt cằm suy nghĩ đầy nghiêm túc, rồi lên tiếng:
- Thái Lâm, hắn đúng không?
Người bên cạnh im lặng không đáp lại, Minh Tâm và Ân Tú nhìn qua đoán được điều đó mà nắm chặt tay lại. Họ biết, chỉ có Vũ Quỷ bảo vệ được người bạn này nhưng nếu ngỏ ý thì sẽ bị bắt về Âm Phủ. Hiện tại chỉ còn một cách, đó là phải nhanh chóng tìm được Hoa Ngũ Sắc rồi về lại Quỷ Cung để thực hiện kế hoạch họ muốn làm bấy lâu.
...
Tại nhà các anh, họ đã xem tin tức đó. Và họ văn minh, không đổ lỗi cho Tứ Quỷ vì họ biết rõ là bốn người bên kia làm ăn khá cẩn trọng chứ không liều. Họ đang đăm chiêu suy nghĩ thì Vũ Quỷ xuất hiện trước bốn người. Còn Nguyệt Chi thì nằm xả láng ở trên phòng nên không biết chuyện ở dưới nhà.
Quay lại, bốn anh khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Vũ Quỷ. Hắn cúi chào cả bốn và lên tiếng:
- Chào bốn thái tử, tôi được nhận lệnh để bắt quỷ.
Lạc Kiên mới khó hiểu hỏi:
- Quỷ bắt quỷ hả?
Vũ Quỷ phì cười rồi tiến tới chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống, trả lời:
- Có thể là vậy, với cả bảo vệ một người.
Thế Vũ ở đối diện, tay vuốt cằm, mặt có vẻ như suy đoán, cất giọng:
- Không lẽ bảo vệ Bạch Quỷ hả?
Vũ Quỷ gật đầu, thở dài. Lạc Kiên chẹp miệng nói:
- Từ từ, đấu ai nhanh hơn ai đã rồi bắt về làm vợ chưa muộn đâu Khánh.
“...”, nói mà khiến đối phương khó phản biện lại luôn cơ. Đương nhiên phải từ từ rồi. Hải Long lạnh lùng khoanh tay, ngửa lưng ra sau ghế, hỏi:
- Biết đó là quỷ nào không?
Vũ Quỷ thẳng thắn đáp lại:
- Kim Quỷ.
Bạch Quân ồ một tiếng rồi bèn xen vào:
- Chắc bên Tứ Quỷ cũng biết chuyện này rồi, chắc có cách để bảo vệ bạn mình thôi. Dù gì cũng làm với nhau thời gian dài chứ bộ.
Rồi cậu sực nhớ gì đó mà mỉm cười quái dị làm cả bốn người kia ngơ ngác, họ lộ ra sự tò mò của mình. Thế Vũ nhăn mày, hỏi:
- Sao mày cười?
Bạch Quân mới đáp:
- Sáng nay tao gặp Hỏa Quỷ ở buổi phỏng vấn đấy.
Lạc Kiên ngạc nhiên. Anh không ngờ ổng chơi liều vậy luôn. Rồi nhanh trí hỏi cậu bạn của mình:
- Thế mày định làm gì?
Bạch Quân liếc nhìn anh mà cười ma mị, bảo:
- Cho chơi lon ton một thời gian rồi bắt lại.
Hải Long đởn một câu xanh rợn:
- Kéo ông sang phía mình cho vui.
“...”, vậy được luôn hả? Vũ Quỷ nghe vậy mỉm cười, đành lên tiếng:
- Hạo Trung… tìm Hoa Ngũ Sắc cho vui thôi chứ không có ý định tiêu diệt khắp nơi như hai người nào đấy. Nhưng kéo ông về phía chúng ta thì phải có chiêu trò.
Nghe vậy, Lạc Kiên, Thế Vũ và cả Hải Long đều nhìn anh chàng có mái tóc highlight đỏ kia với ánh mắt mong chờ. Bạch Quân giật mình nhìn qua nhìn về, che mặt lại mà bảo:
- Đừng vậy chứ.
Thế Vũ phản bác lại:
- Tụi tao đã nói gì đâu. Mày cứ làm theo cách của mày thôi. Cố lên bạn.