Tuệ Hòa rơi vào một không gian kỳ lạ, trong màn đêm đen vô tận sáng rực lên ánh đỏ, xung quanh có những con quỷ nhỏ cười khặc khặc quái dị bay qua, trong mắt lộ ra sự độc ác, thèm thuồng nhìn nàng. Bất chợt, bên tai nàng vang lên âm thanh thì thầm, giọng điệu thân mật, lời nói tràn ngập thương xót và nhung nhớ, ảo giác thật thật giả giả tầng tầng lớp lớp đan xen trước mắt nàng, tựa như một giấc mộng không thể tỉnh lại, nửa thật nửa giả.
Nàng bị một đám quỷ nhỏ lôi đi, khoảnh khắc nửa chân bước vào Vong Xuyên, bên tai bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi: "Tuệ Hòa!"
Có tiếng thở dài nhẹ nhõm, dường như tình yêu sâu sắc và sự nhung nhớ lớn như thiên hà vây xung quanh Tuệ Hòa, vô cùng ấm áp, khiến nàng trở thành vật lóa mắt nhất dưới Cửu U.
Tuệ Hòa thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc nàng: "Không, ta sẽ không đi cùng các ngươi, có người đang đợi ta về nhà, ta phải về nhà."
Nàng chưa bao giờ có ý niệm mạnh mẽ như thế, trái tim nóng bỏng đập mạnh tới nỗi tưởng như đã nhảy ra khỏi lồng ngực, gió dường như đang đưa nàng qua núi Cửu Châu.
Ta phải về nhà, có người đang đợi ta về nhà, người kia rất đau lòng, ta nhìn thấy nước mắt chàng rơi xuống cùng tiếng thở dài, hóa thành cát bụi 3000 dặm.
Nam nhân ấy là ai vậy?
*******
Tuệ Hòa sợ hãi tới nỗi ngồi bật dậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Nàng lung tung lau đem cái trán, chung quanh chung quanh, như cũ là quen thuộc Thiên giới trang trí, Tuệ Hòa yên tâm xuống dưới, nguyên lai chỉ là giấc mộng.
Các tiểu tiên nga trong điện thấy Tuệ Hòa tỉnh lại, thì vui mừng không thôi: "Nương nương, nương nương người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, mau phái người đi bẩm báo với Thiên Đế bệ hạ, nương nương tỉnh rồi."
Tuệ Hòa kinh ngạc không thôi nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nàng bắt lấy tay tiểu tiên nga: "Ngươi vừa mới gọi ta là gì?"
Tiểu tiên nga dừng lại một chút, sau đó mới phản ứng lại: "Nương nương, người đã hôn mê nửa năm rồi. Ngay từ khi Thiên Đế bệ hạ lên ngôi, người đã thông báo cho Lục giới, ra chiếu sắc phong ngài là Thiên Hậu. Người là chủ nhân Thiên giới, là mẫu thần duy nhất của Lục giới."
"Vậy Cẩm Mịch thì sao? Cẩm Mịch hiện đang ở nơi nào?"
"Cẩm Mịch thông đồng với Hỏa thần, sau lưng bệ hạ có tư tình. Bệ hạ đã hạ chỉ ly hôn với Cẩm Mịch tiên tử, nhưng niệm công đức trước đây của thuỷ thần nên cho phép Cẩm Mịch giữ nguyên chức vị, chỉ phạt ba năm coi như cảnh cáo."
Tuệ Hòa tâm trạng rối bời, nàng lôi hết tất cả những việc từ nhỏ đến giờ ra xem lại một lượt.
Tại sao lại như vậy, rốt cuộc sai ở đâu rồi? Người Nhuận Ngọc yêu chẳng phải Cẩm Mịch sao? Cả ngày không phải cứu nàng thì cũng là đi cứu nàng ở trên đường, thậm chí không tiếc vứt đi một nửa tiên thọ. Bây giờ tại sao lại dây dưa với ta thế, ta rõ ràng chỉ muốn làm một võ thần an an tĩnh tĩnh ~
Trong lòng Tuệ Hòa rung động, chàng cưới ta là vì âm mưu gì ư? Không đúng, chàng đã là Thiên Đế rồi, cũng không cần phải lấy bản thân ra làm "mỹ nam kế".
Tuệ Hòa chưa đâm vào tường thì chưa từ bỏ ý định: "Thiên Đế hiện tại là ai?"
Vẻ mặt tiểu tiên nga tràn ngập sự nghi ngờ, còn chưa mở miệng, sau lưng đã có thêm một bóng hình quen thuộc.
Dung nhan như ngọc, dáng người như tùng, áo xanh đai ngọc, chàng đi ngược ánh sáng, hệt như một tiên nhân bước ra từ tranh vẽ.
Nhuận Ngọc vui mừng cười: "Tuệ Hòa."
Chàng tới trước giường, đang muốn ôm lấy Tuệ Hòa thì thấy tiểu tiên nữ không ngừng ra đòn, chưa gì đã đánh một quyền về phía chàng.
Nhuận Ngọc nhanh chóng bắt lấy bàn tay trắng nõn đang đánh đến, hai tay Tuệ Hòa bị chế trụ nên dùng tới chân. Đánh đi đánh lại mấy chiêu, xoay người một cái, nàng đã bị Nhuận Ngọc ôm vào lòng.
Từ đỉnh đầu truyền đến âm thanh ôn nhu của Nhuận Ngọc: "Nàng hôn mê nửa năm, sức khỏe còn chưa ổn định. Sau này nàng muốn so võ, so thế nào ta cũng chiều nàng, bây giờ nàng phải dưỡng thương đã."
Nói xong, chàng gọi đến thần y nhanh chóng đến xem bệnh cho Tuệ Hòa.
Tuệ Hòa lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn Nhuận Ngọc ngồi đối diện: "Tuệ Hòa là một người thô bạo, không thể ôn nhu với bệ hạ, cũng không thể săn sóc cho bệ hạ, mong muốn duy nhất trong cuộc đời là thống nhất Lục giới, giao tình với bệ hạ cũng chỉ là một thời gian khi còn nhỏ mà thôi. Dưa hái xanh không ngọt, bệ hạ tội gì phải như thế?"
Tuệ Hòa nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hoa văn trên chăn gấm, thế nào cũng không chịu nhìn Nhuận Ngọc.
Nàng tức giận, trong lòng Nhuận Ngọc rối loạn, nắm lấy tay Tuệ Hòa, sức chàng lớn, Tuệ Hòa không làm sao thoát được: "Tuệ Hòa, từ nhỏ đến lớn trong lòng ta chỉ có một người là nàng, tất cả những điều ta làm cũng chỉ là vì nàng mà thôi. Từ hôm nay, nàng là Thiên Hậu duy nhất của ta, thống trị Lục giới, mẫu nghi thiên hạ. Trời đất chứng giám, chỉ cần nàng muốn, phàm là trong Lục giới bốn biển dưới sự thống trị của ta, nàng muốn làm gì thì cứ làm, không ai có thể tổn thương nàng."
Lời này của chàng là lời thật lòng, tình ý miên man, Tuệ Hòa nghe xong tim cũng đập nhanh hơn, nhộn nhạo không thôi. Song khuôn mặt Tuệ Hòa vẫn lạnh nhạt, nhẫn tâm từ chối Nhuận Ngọc: "Nửa năm trước chàng còn luôn miệng yêu Cẩm Mịch đến chết đi sống lại, bây giờ thổ lộ với ta thế này, bệ hạ, Long tộc các người đều trăng hoa như vậy sao?"
Quả thực là một con tắc kè hoa mà.
[ Nghi Phi: Ý là thay lòng đổi dạ nhanh chóng ấy ]
Không khí xung quanh không ngừng lạnh đi và ý chí sinh tồn mạnh mẽ tạo thành cảnh báo màu đỏ cho Nhuận Ngọc, chàng chỉ lên trời, thề: "Trước ba tầng trời cao, Nhuận Ngọc thề trong lòng chỉ yêu mình Tuệ Hòa, nếu có nửa câu dối lừa sẽ nguyện chịu hình phạt đao kiếm chém thân."
Trong mắt Tuệ Hòa vẫn không chút gợn sóng: "Nhuận Ngọc, ta sống hơn vạn năm, đã sớm không tin vào tình yêu, những thứ vô căn cứ mà tốt đẹp như vậy có lẽ có, nhưng chắc chắn sẽ không dành cho ta, nó không thuộc về ta."
Tuệ Hòa lời này nói hận không thể nàng giây tiếp theo liền quy y xuất gia đương ni cô đi, Nhuận Ngọc nóng lòng không thôi: "Vậy rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể chứng minh tâm ý của ta với nàng?"
Hai người chính khi nói chuyện, ngoài điện một mảnh ồn ào, cung nga tới báo nói thuỷ thần bên ngoài cầu kiến, khẩn cầu bệ hạ tha thứ Húc Phượng một mạng, làm nàng đi mượn lão quân Kim Đan cứu mạng.
Húc Phượng còn chưa có chết! Nhớ tới chính mình phía trước hoang đường cảnh trong mơ, vua của muôn loài chim, Điểu tộc chi chủ chỉ có thể có một cái! Tuệ Hòa nắm lấy tay Nhuận Ngọc: "Nội trong Lục giới bốn biển, ta muốn làm gì cũng được?"
Nhuận Ngọc gật gật đầu: "Chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội, hết thảy đều tùy ngươi cao hứng."
Nhuận Ngọc nhìn đến Tuệ Hòa cơ hồ là đôi mắt tỏa ánh sáng: "Nếu là ta tưởng phát binh nhất thống hoa giới, làm Hoa giới một lần nữa thuộc sở hữu đến Thiên Đình?"
Nhuận Ngọc gật gật đầu. "Nếu ta muốn dùng lửa đốt Vong Xuyên?"
******
Mấy ngày sau, có tin Tuệ Hòa mang binh trấn áp Hoa giới, Hoa giới một lần nữa nhập vào Thiên giới. Khi Cẩm Mịch nhận được tin tức, Tuệ Hòa đã mang binh đi về phía tiền tuyến Vong Xuyên.
Mà hồn phách của Húc Phượng giấu ở bờ đối diện Vong Xuyên —— đó là hy vọng cuối cùng của Húc Phượng.
Không, không thể, Cẩm Mịch ném vũ khí trong tay, hoang mang rối loạn chạy về phía Vong Xuyên.
Khi nàng ta đuổi tới Vong Xuyên, sấm sét mang theo ngọn lửa cao đến tận trời, Tuệ Hòa đứng trước đại quân Thiên giới, giương cung về phía Vong Xuyên, mũi tên màu xanh kỳ dị tựa như muốn nuốt hết thảy những vật sống.
Cẩm Mịch là thượng thần nhưng nhìn mũi tên kia cũng lạnh cả người.
Đó là thần hí thượng cổ, mũi tên Hiên Viên, so với mũi tên diệt linh còn mạnh hơn, cũng đáng sợ hơn.
Đó là thần khí Hoàng Đế tạo ra, tự cổ chí kim, trong Lục giới, không có ai có thể chạy thoát khỏi mũi tên Hiên Viên. Một khi bị bắn trúng, thần hồn tan biến, hóa thành cát bụi trong trời đất.
"Không," Trái tim Cẩm Mịch như muốn nứt ra, bất chấp mọi thứ, xông lên che trước người Tuệ Hòa: "Tuệ Hòa công chúa, cầu xin người, Húc Phượng là biểu ca của người a, cầu xin người buông tha cho chàng!"
Tuệ Hòa buông cung tên trong tay xuống, lạnh lùng hỏi nàng ta: "Thuỷ thần ăn nói cẩn thận, Húc Phượng đã sớm đã chết, Vong Xuyên từ xưa nhiều tà ám, bổn tọa chỉ là đi tiêu diệt ma vật thôi, liên quan gì đến Húc Phượng?"
Tuệ Hòa vẫy tay, thiên binh thiên tướng đang muốn kéo Cẩm Mịch ra, không ngờ Cẩm Mịch lại nhào đến, kéo vạt áo Tuệ Hòa, đau khổ cầu xin không ngừng.
Tuệ Hòa không có phản ứng gì, hỏi ngược lại: "Thuỷ thần có biết minh quận của nhân gian không?"
[ Nghi Phi: Ta không dịch được, nó là cái gì thế? "明郡" ]
Nhìn vẻ mặt mê man của Cẩm Mịch, Tuệ Hòa cười nhạo một tiếng, trong lòng tức giận: "Thuỷ thần tất nhiên là không biết, xin hỏi thuỷ thần, người kế nhiệm vị trí thuỷ thần ba năm rồi, có từng thực hiện nghĩa vụ của thủy thần một lần chưa, ban cho nhân gian một giọt mưa nào hay chưa?"
" Minh quận của nhân gian là địa mạch chính giữa Cửu Châu, ba năm không có một giọt nước nào. Đường sông hoang vắng, dân chúng lầm than, địa mạch biến đổi dị thường làm núi lửa phun trào, lấy đi 300 vạn mạng người ở đây."
"Mấy ngày nay, oan hồn địa phủ quá nhiều, Thiên Đế và Diêm quân vì dẹp đống hỗn loạn này mà ngày đêm đi khắp Lục giới, đã mười mấy ngày chưa được chợp mắt. Xin hỏi thuỷ thần, khi đó thuỷ thần ở đâu vậy?"
Lúc ấy, nàng ta chẳng phân biệt ngày đêm quỳ gối ngoài điện của Nhuận Ngọc, đau khổ cầu xin chàng cho Húc Phượng một con đường sống. Cẩm Mịch sợ hãi co rúm người "Công chúa đau lòng bệ hạ bận công vụ, giận chó đánh mèo với Cẩm Mịch sao?"
Tuệ Hòa quả thực tức đến bật cười: "Thuỷ thần tới Vong Xuyên là để ban mưa."
Cẩm Mịch đáng thương gật gật đầu.
"Vậy thuỷ thần còn nhớ rõ pháp thuật tạo mưa không?"
Sắc mặt Cẩm Mịch trắng bệch: "Ta, ta nhất thời nóng vội......"
"Thuỷ thần cũng biết, cây cối nhân gian đã chết cả, trong mười mấy ngày lại mưa to liên tục, lũ phá vỡ tường thành, bá tánh bị chết đuối, bá tánh không nhà để về nhiều không đếm hết."
Cẩm Mịch đáng thương lau nước mắt.
Tuệ Hòa không thích nữ nhân yếu đuối như thế: "Trong lòng người, trong mắt người, trừ Húc Phượng ra còn có sống chết của những người khác không? Người có từng mở mắt ra nhìn thế giới này không!"
Nói xong, nàng lệnh cho quân lính kéo Cẩm Mịch ra.
Cẩm Mịch khóc nháo không chịu, ngay khi mấy người đang hỗn loạn, một ánh sáng xanh xuất hiện giữa đám mây đen, Nhuận Ngọc đáp xuống đám mây, đứng ở Tuệ Hòa trước mắt.
Tuệ Hòa nổi nóng: "Thế nào, bệ hạ ngày trước còn nói tất cả đều tùy ta, nhìn thấy tiểu tình nhân của ngài rơi hai giọt nước mắt đã chịu không nổi rồi?"
Nhuận Ngọc lạnh lùng nhìn lướt qua Cẩm Mịch, lập tức đi về phía Tuệ Hòa: "Nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn, sao lại chạy ra hứng gió lạnh thế này, đến lúc đông cứng rồi lại không ổn nữa."
Cẩm Mịch đã vài lần đi tìm Nhuận Ngọc nhưng đều không gặp được, vất vả lắm mới tìm được Nhuận Ngọc, chưa kịp khóc lóc kể lể gì, đã nghe thấy Nhuận Ngọc hạ lệnh: "Tâm trí Thuỷ thần không ổn mới làm mưa gió nhân gian mất cân bằng, trăm vạn sinh linh gặp nạn. Từ hôm nay, đưa nước thần trở về Lạc Tương phủ tĩnh dưỡng, không có ý chỉ của trẫm thì không được tự ý ra ngoài. Trách nhiệm của Thuỷ thần từ hôm nay sẽ do tứ hải Long Vương thay phiên nhau gánh vác."
Tuệ Hòa ngoài ý muốn nhướng mày, tình yêu vậy mà không làm mù mắt Nhuận Ngọc, khó được khó được.
Lại thấy Nhuận Ngọc quay đầu lại nhìn mình với vẻ mặt xót xa: "Khiến cho thê tử đang bị thương phải bôn ba bận rộn là lỗi của ta."
Tuệ Hòa: = chửi người =
Không, chàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn giải quyết tai hoạ ngầm cho Điểu tộc.
Nhuận Ngọc ôm eo nàng: "Thống nhất Lục giới, làm cho bốn biển thái bình, không để nơi nào phải dùng đến đao kiếm không chỉ là nguyện vọng của nàng mà còn là tâm nguyện của trẫm. Những việc đao kiếm máu me đó để cho ta, nàng chỉ cần làm một một tiểu tiên nữ xinh đẹp là được, không cần phải để máu tươi làm bẩn tay. Ta hy vọng tiểu tiên nữ của ta sau này mỗi ngày đều có thể vui vẻ."
Chàng nói rồi hôn lên tay Tuệ Hòa: "Ta biết nàng vẫn chưa yên lòng, tin tưởng ta, Tuệ Hòa, thời gian sẽ chứng minh tình yêu của ta đối với nàng. Xin nàng hãy cho ta một cơ hội để chứng minh ta yêu nàng."
Nhuận Ngọc lấy Hiên Viên cung trong tay Tuệ Hòa, mũi tên màu xanh mang ánh sáng nhàn nhạt cắt qua màn đêm, làm cho lửa rừng rực cháy trên mặt sông Vong Xuyên.
Khi ánh sáng biến mất, thế giới cũng quay lại vẻ yên bình.
Nhuận Ngọc quay đầu lại cười với Tuệ Hòa, trong khoảnh khắc chàng đang muốn cầm tay Tuệ Hòa về nhà, một vệt máu tươi màu vàng đột nhiên xuất hiện, bắn trúng vai Nhuận Ngọc.
Tuệ Hòa ôm lấy Nhuận Ngọc đang chầm chậm rãi khuỵu xuống: "Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc! Người đâu, tới đỡ bệ hạ, đừng để bệ hạ ngã xuống, mau rút quân về Thiên giới, cho người dò đường, đề phòng Ma tộc nhân cơ hội đánh lén."
Tuệ Hòa trong lòng nôn nóng, nhưng nàng thân là chủ soái, sau lưng là sống chết của ba quân, tuy là lòng nóng như lửa đốt cũng không dám nói gì.
******
Máu tươi kia là một đòn cuối cùng của Húc Phượng, Nhuận Ngọc bị nó đánh trúng trọng thương mấy ngày chưa tỉnh, mọi việc trên Thiên giới đều đè lên người Tuệ Hòa.
Chỉ đến khi mất đi một người mới hiểu tình cảm đã sâu nặng đến mức nào. Không có Nhuận Ngọc ở bên, Tuệ Hòa sống một giây tựa như một năm.
Ngày qua ngày, tháng nối tháng làm bạn với nhau, từ khi tóc còn để chỏm, cùng hoàn cảnh sống, có ân cứu mạng, từng thứ từng thứ tích lũy lại như nước thành sông, sớm đã khắc sâu vào lòng nàng. Nhuận Ngọc trở thành một phần trong cuộc sống của nàng, nàng không chú ý đến, nhưng không thể thiếu.
Tương tư đã khắc vào xương từ lâu, chỉ là người trong cuộc không biết.
Tuệ Hòa đứng trước giường Nhuận Ngọc, lẳng lặng chải tóc chàng: "Bên ngoài kia tranh đã vẽ xong rồi, chàng đã đồng ý đi thả diều cùng ta, đừng ngủ nữa, ngủ nữa chàng sẽ thành cá mè hoa đấy."
Người trên giường không đáp lại nửa lời.
Tuệ Hòa thở dài một tiếng, chàng chăm sóc ta nửa năm, rốt cuộc tâm tình sẽ thế nào đây?
Ngoài điện có tiên quan, Tuệ Hòa buôn lượcg trong tay, chậm rãi đi ra ngoài.
Y thần chăm sóc bên cạnh thấy Tuệ Hòa đóng cửa rời đi mới tiến đến nói bên tai Nhuận Ngọc: "Bệ hạ, tiểu thần vắt óc tìm mưu kế, vất vả lắm mới lừa được Thiên Hậu nương nương. Hơn một tháng này, nương nương chăm đến mức người đã béo lên nhiều lắm rồi, ai nhìn cũng không thấy giống người bệnh, nếu người vẫn còn muốn diễn, thật sự sẽ diễn không nổi nữa ~"
Nhuận Ngọc nằm trên giường trợn mắt: "Trẫm còn không vội, ngươi gấp cái gì."
Chàng mới vừa ngồi dậy, vừa lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tuệ Hòa.
Ngoài cửa sổ ánh nắng trong trẻo, một ngày mới tốt đẹp lại bắt đầu ~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy ngày nay cảm mạo sinh bệnh, viết chương mới hơi chậm.
Đến đây là truyện đã kết thúc rồi đó, trên tay ta còn hai hố nữa, một là đam mỹ kiểu ABO, nếu các tiểu thiên sứ có yêu thích, có thể đến xem rồi lưu trữ, rất cảm ơn các tiểu thiên sứ đã làm bạn, hy vọng sẽ sớm được gặp lại mọi người.
Cuối cùng, mọi người có phiền nếu lưu trữ truyện này không? Cầu một đợt lưu trữ a ~
[ Nghi Phi: Đôi lúc cảm thấy Cầm Mịch và Húc Phượng yêu đến mù rồi.-. Mọi người có thấy thế không?
Đây là truyện đầu tay ta edit, nếu có gì chưa tốt mong mọi người bỏ qua cho...