Mấy ngày gần đây, tâm tình Phượng Hoàng dường như không được vui vẻ, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy ta, nhãn thần rõ ràng hiện lên hai chữ “chán ghét“, lại còn in đậm in nghiêng. Do đó, ta đoán đại, chắc chắn là đố kị rồi.
Phượng Hoàng, tên quan sai hời hợt kia, đã làm quan ở Lục Giới ước chừng một vạn năm nay, có lẽ đã quá quen với việc được ngàn người ngưỡng mộ vạn người khuynh đảo, nhưng hôm nay lại có một Nguyệt Bội Tinh Sứ lọt lưới không bị hắn mê hoặc, trái lại để mắt đến ta, tự nhiên khiến hắn trong lòng không được thoải mái là phải.
Ta nghĩ rồi, mình chỉ là một loại trái cây thấp kém có chút trình độ, nên quyết định cất cây “Tỏa Linh Trâm” kia đi, dùng một đoạn thân bồ đào làm trâm cài, bộc lộ thân thể thật sự, để người khác khỏi nhận nhầm mình là nam thần tiên, tránh gặp phải một tiểu tiên cô khác lại mê ta giống Nguyệt Bội, cũng đỡ cho lòng tự trọng của Phượng Hoàng lại thêm một lần bị đả kích.
Ta cài nhánh cây bồ đào ngày ngày ra vào Tê Ngô cung, nhưng sắc mặt gã Phượng Hoàng kia cứ càng ngày càng kém, ngay cả sắc mặt của các tiên nga tỷ tỷ trong Tê Ngô cung cũng không tốt lên được, chỉ có các tiểu tiên thị hễ gặp ta thì gương mặt lúc nào cũng mừng rỡ ửng lên một màu hồng giống màu trứng Chu Tước.
Hôm nay, một vị tiên nga tỷ tỷ đến quét dọn Tẩy Trần Điện cứ đưa mắt quan sát ta cả buổi, rồi trịnh trọng tuyên bố: “Cẩm Mịch, ngươi quả nhiên là chiêu ong dụ bướm.”
Sao? Lời này nghe có chút kỳ quái, thân là hoa cỏ rau quả như chúng ta đương nhiên là phải chiêu ong dụ bướm rồi, nếu không ong không bướm lấy ai mà thụ phấn, rồi làm sao ra hoa kết trái đây? Không có kết trái, thì bồ đào ta ở đâu chui ra?
Thế là, ta liền thản nhiên đáp: “Ha ha, đây là bổn phận của ta, chuyện nên làm, chuyện nên làm.”
Tiên nga tỷ tỷ ngẩn ngơ tại chỗ, Phi Tự đứng bên cạnh ho một tràng dữ dội, “Cẩm Mịch, thiếu suy nghĩ không phải là lỗi của ngươi, chẳng qua là thiếu suy nghĩ lại thêm bộ dạng như vậy, thực là thẹn với cái thân xác đẹp đẽ bên ngoài của ngươi.”
Đang định mở miệng, lại nghe phía sau có tiếng cười nhạt, tiên nga tỷ tỷ và Phi Tự vội vàng đứng dậy, theo quy củ lập tức đứng dẹp sang một bên, ta quay đầu lại nhìn, thì ra là Phượng Hoàng không biết đã trở về từ lúc nào, đang đứng ở phía sau lưng ta.
Ta ngắm nghía một lượt, gã này hôm nay sắc mặt hoàn hảo, khóe miệng thấp thoáng một lúm đồng tiền mờ nhạt, hắn cũng liếc nhìn ta, vân đạm phong khinh phất ống tay áo nói: “Lui xuống hết đi.”
“Dạ.” Phi Tự và tiên nga tỷ tỷ khom người lui ra.
Ta cũng định theo đi ra ngoài, nhưng Phượng Hoàng ngăn ta lại, “Ngươi đi rồi, lấy ai mài mực đây?”
Ta bĩu môi, cầm lấy thỏi mực thơm mài mài trên nghiên mực xăm xắp nước, Phượng Hoàng ngồi bên cạnh chấp bút quẹt quẹt quẹt rồi bắt đầu vùi đầu vào công văn, đột nhiên lên tiếng mà không thèm ngẩng đầu lên nhìn ta: “Hay là cài Tỏa Linh Trâm lên như cũ đi.”
“Gì?” Lại có chuyện gì nữa đây?
Đầu mày hắn khẽ chau lại, nhíu đôi mắt dài hẹp nhìn ta, “Sao? Không muốn ư?”
Cái tên này khí thế đè đầu cưỡi cổ người khác quả nhiên là lợi hại, ta vội vàng nói: “Ta thực sự không phải cố ý muốn ưa nhìn hơn người khác đâu, hoàn toàn trùng hợp, trùng hợp thôi mà.”
Phượng Hoàng ngẩn ra, rồi không nhịn được phì cười, đưa tay búng lên trán ta một cái ‘póc’, “Ngươi đó… vô tâm vô phế…”
Quả nhiên là một tên Điểu nhi hỉ nộ vô thường.
“Đây là thiếp mời thúc phụ nhờ ta đưa cho ngươi.” Hắn rút một tấm thiệp đỏ chói từ trong ống tay áo ra đưa cho ta.
Ta nhận lấy tấm thiệp mở ra đọc, là hồ ly tiên hẹn ta ngày mai giờ Tỵ đến Nhân Duyên Phủ uống trà nghe kịch.
Định hỏi Phượng Hoàng, thế nhưng nhìn cái bộ dạng bận bịu của gã, ta chẳng dại gì mà tới gần để bị bẽ mặt, thây kệ đi.
Hôm sau, ta giấu một thỏi mực thơm nhất phẩm màu xanh đen của Tẩy Trần Điện vào trong tay áo để làm quà, rồi lên đường đến Nhân Duyên Phủ. Cơn mưa nhỏ rả rích vừa mới tạnh, một cái cầu vồng bảy màu sặc sỡ treo lơ lửng bên ngoài Tê Ngô cung tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.
Tới phía bên kia của cầu vồng, ta vất vả đứng dậy, chưa kịp chỉnh đốn áo xống cho đàng hoàng đã bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê hoặc.
Trong không gian im lặng vắng vẻ, một mảng rừng xanh thẫm tươi tốt bao bọc chung quanh một hồ nước màu nâu đậm y như chén thuốc nước đắng nghét, sóng gợn lăn tăn. Bên hồ có một bầy hươu sao nằm ngồi đủ kiểu, thong dong nhàn hạ. Một chú hươu con trong bầy thính tai nghe tiếng động, hai tai khẽ động đậy, đôi mắt xoe tròn quay sang nhìn về phía ta, có lẽ cảm thấy sắc mặt ta hiền lành không có ác ý liền quay mặt về chỗ cũ.
Qua khe hở của cái đầu nó, ta nhìn thấy một cái đuôi cá, một cái đuôi cá trên bờ. Ô, làm thế nào mà ngày nay đến cả cá cũng bị bức lên bờ vậy kìa? Đây đúng là một hiện tượng suy thoái môi trường khiến người ta đau lòng đứt ruột mà.
Nhưng khi bước lại gần nhìn thử, ta nhìn thấy một cái đuôi cá, không hẳn, là nhìn thấy một con người, hình như cũng không đúng lắm. Hắn có nửa người dưới là một cái đuôi cá với những cái vẩy lấp lánh, nhưng nửa người trên lại một thiếu niên hình người mặc áo trắng, đang nhắm mắt gối đầu trên bụng của một con hươu sao say giấc nồng.
Chỉ mới vừa nhìn thì người nọ đã tỉnh dậy rồi. Đôi mắt trong veo mê mẩn nhìn ta.
Ta chỉ chỉ vào cái đuôi của hắn, phấn khích nói: “Đúng là một cái đuôi không gì sánh bằng nha!”
Người nọ cũng nhìn vào cái đuôi của mình, nói: “Thường thôi, thường thôi.” Thái độ khiêm tốn.
Bầy hươu sao chung quanh thấy hắn tỉnh dậy, lập tức ngoan ngoãn dừng mọi động tác rồi từng con một tiến gần đến bên cạnh. Cảnh tượng như vậy, ta hiểu nè, người này chắc chắn là một tiên quan chăn hươu.
Trong chớp mắt, cái đuôi cá to lấp lánh ánh bạc kia không biết đã hóa thành hai bắp đùi từ khi nào, chỉ thấy vị tiên quan chăn hươu đã đứng dậy thong thả sửa sang lại vạt áo. Vừa nãy nằm nên không nhìn thấy, bây giờ đứng lên ta mới phát hiện vị tiên quan này chiều cao cũng ngang ngửa Phượng Hoàng.
Ta ngẩng đầu hỏi hắn: “Đàn hươu này tiên quan chăn rất tốt, mập mạp khỏe mạnh. Chỉ là không biết chúng được đưa đến Thiện phòng của vị tiên quan nào?”
Vị tiên quan kia trấn định lại, “Chăn hươu? Thiện phòng?” Thần sắc hơi có vẻ ấm ức.
Lần này là ta sơ suất quá, vội vàng chữa thẹn nói: “Ha ha, chức vụ này của thượng tiên quả thật rất có tiền đồ. Nhớ năm xưa Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không bắt đầu từ chức bật mã ôn chuyên nghề chăn nuôi mà phô diễn tài năng, sau đó đến Tây Thiên lấy kinh thật là nở mày nở mặt. Nghe nói Phật tổ còn phong làm ‘Đấu Chiến Thánh Phật ’. À, còn có bát tiên Trương Quả Lão, hình như trước khi thành tiên cũng từng chăn lừa. Cho nên, Cẩm Mịch đoán rằng tiền đồ của thượng tiên vô cùng hứa hẹn!”
Vị tiên quan kia cúi đầu trầm tư chốc lát, rồi bất chợt cười tươi rói: “Nhờ tiên tử diễn giải, thật sự khiến tại hạ đột nhiên sáng tỏ, thấu hiểu mọi chuyện. Đa tạ, đa tạ.”
Ta xúc động chắp tay, tiêu sái trả lời: “Thượng tiên khách khí rồi.”
“Tiểu tiên tự Nhuận Ngọc, chẳng biết tiên tử xưng hô thế nào?” Tiểu ngư tiên quan mỉm cười thật đẹp.
“Tại hạ Cẩm Mịch.” Ta nhấc tay lên, thỏi mực thơm xanh đen trong tay áo bất cẩn rớt ra ngoài, ta vỗ trán, nhớ tới lời mời của hồ ly tiên, lề mề ở đây nãy giờ, chắc cũng mất cả canh giờ rồi ấy chứ.
Ta vội vàng nhặt thỏi mực lên rồi nói lời từ biệt với tiểu ngư tiên quan. Sợ phải đi trên cái cầu vồng trơn trợt kia bị té nữa, nên bước trên mây nhắm hướng Nhân Duyên Phủ mà đi.