Mùng tám tháng ba, lúc sẩm tối, hai mươi bốn vị phương chủ giá đáo đưa tiễn, Hoa Linh, Tiên Tử, côn trùng, tinh quái tụ họp bên ngoài kết giới thủy cảnh dài đến tận cổng Hoa Giới Tam Châu Thập Đạo, xa nghìn dặm, ba ngàn sáu trăm sáu mươi sáu vạn đóa hoa nở rộ trải thảm dài cả đoạn đường đi. Mười sáu vị tiên thị đến đón dâu điều khiển một chiếc kiệu hoa trang trọng xa hoa quý phái lướt trên mây hồng, khí thế ngút trời đạp trên thảm hoa, mỗi bước đi hoa nở rộ, thẳng một đường bay khỏi Hoa Giới tiến về thiên đình.
Ta ngồi bên trong cỗ kiệu to lớn, trên đầu đội một chiếc khăn đỏ dệt từ thiên tàm ti, tầm mắt bị cản trở, có điều cũng may là khăn đỏ này cũng không dày lắm, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng, cố lắm cũng thấy được bên ngoài, chỉ là không rõ lắm mà thôi. Phàm những loài được xem là kỳ hoa dị thảo trong Hoa Giới hiện tại đều được bày hết bên trong kiệu, mùi thơm ngào ngạt xông lên tứ phía khiến ta nhất thời không phân biệt được phương hướng, chỉ biết lắc lư theo chuyển động của chiếc kiệu khổng lồ, giống như bị sóng to gió lớn vùi dập lên xuống.
Trong chốc lát, kiệu dừng lại, rồi được đặt xuống đất.
Chiếc rèm kiệu được ai đó ở phía ngoài vén lên, một bàn tay trắng trẻo thon dài đưa vào, xuân phong ùa vào mặt, một giọng nói ôn hòa khe khẽ cất lên: “Mịch nhi.” Chính là Tiểu Ngư tiên quan.
Ta đặt tay mình vào tay hắn, được hắn nắm lại nhẹ nhàng đỡ ta ra khỏi kiệu hoa.
Ngay lúc đó, tiên nhạc nhất tề vang lên, rộn ràng hoan hỉ. Những con bươm bướm đủ màu bay lượn dập dìu, những con hạc tiên bay múa ngợp trời.
Ta sánh vai cùng Dạ thần, nhìn hắn qua khăn đỏ, chỉ thấy trên đầu hắn đội Ngọc Long Quan, trên thân khoác một bộ hỉ bào mới tinh đỏ thẫm, mày đen mắt sáng, khuôn mặt thanh nhã, nổi lên một vầng sáng nhạt như trân châu, đối lập với sự trang hòa xa hoa lộng lẫy và tiếng động ồn ào náo nhiệt chung quanh hết sức rõ ràng, như một giọt sương mai trong đêm đen dày đặc, cố giữ chặt bản tâm thanh tịnh, không hề bị bốn bề gây ảnh hưởng.
Đi thẳng một đường đến trung tâm điện, những chiếc bàn nhỏ hai bên trái phải xếp đầy rượu ngon, thần tiên các giới tụ tập, ngay cả chư vị Diêm La của Quỷ Giới U Minh Ti cũng được mời đến, ngồi bên phải ngay dưới Thiên Đế.
Thiên Đế ngồi ngay ngắn phía trên điện, kim quan vân bào, thần sắc long trọng, đầu hơi cúi xuống, thấy ta và Tiểu Ngư tiên quan dắt tay nhau bước đến thì khẽ mỉm cười vui vẻ.
Nguyệt Hạ Tiên Nhân đứng bên cạnh Thiên Đế cũng cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt không rời của ta và Tiểu Ngư tiên quan, lại nhìn khoảng cách kề vai sát cánh thân mật của bọn ta, mặt mày nhăn như trái khổ qua, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm, chặt đến mức có thể kẹp chết một vài con ruồi muỗi có lẽ cũng không thành vấn đề. Trong khoảnh khắc, ta nghe thấy y dùng mật ngữ truyền âm nói với ta: “Tiểu Mịch nhi, sao ngươi có thể có mới nới cũ, di tình biệt luyến (thay người yêu như thay áo), vong ân phụ nghĩa, hồng hạnh vượt tường, vứt bỏ cám bã? ! Như vậy Húc Phượng số khổ nhà ta làm sao có thể sống nổi đây? Chỉ nghe người mới cười, nào hay người cũ khóc a!”
Ta cũng dùng mật ngữ ho một tiếng cắt đứt hứng làm thơ đang phát tác của Hồ Ly Tiên, thân thiết nói với y: “Nguyệt Hạ Tiên Nhân chớ có kích động, tạm thời ngồi xuống từ từ nói, đứng nói mệt lắm đó.”
Hồ Ly Tiên mặt nhăn mày nhó, mật ngữ nói: “Ta đến làm chủ hôn. Không thể ngồi.”
Ta trầm mặc, thực sự nhìn không ra dáng điệu hùng hồn mới vừa rồi của Hồ Ly Tiên là dùng để làm chủ hôn… nhìn kiểu gì cũng thấy giống như chày gỗ ‘bổng đả uyên ương’. (chỉ người chia rẽ đôi uyên ương)
Thiên Đế đưa mắt nhìn các tân khách đầy trong đại điện, quay đầu nhỏ giọng hỏi Hồ Ly Tiên: “Vì sao không thấy Húc Phượng?”
Nguyệt Hạ Tiên Nhân nhìn ta một cái, nói: “Thiên Giới có việc trọng đại, cổng đình bị tắc nghẽn, Húc Phượng có lẽ đang bị kẹt trên đường đi, không bằng chờ một chút.”
Một lý do gượng ép gì đâu, Thiên Đế khẽ nhíu mày rõ ràng trách cứ cái lý do đổ vấy cho tình hình giao thông ở Thiên Giới của Hồ Ly Tiên không được thoả mãn cho lắm, nói thẳng: “Không cần đợi, bắt đầu đi.”
Hồ Ly
Tiên vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thiên Đế phất tay ngăn lại, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phải tạo tư thế chủ hôn, tuân lệnh xướng một câu: “Cử hành nhạc lễ!” Ngay tức thì, âm thanh Dương Xuân Bạch Tuyết liền biến thành tiếng nhạc vui vẻ hòa tấu giữa đàn và sáo, chúng tiên gia xung quanh nhìn ta và Dạ thần tấm tắc ca tụng, “Đúng là một cặp đẹp đôi!”
“Tân nhân bái thiên địa!”
Tiểu Ngư tiên quan dắt tay ta quay sang bái Thiên Đế một cái, sau đó lại quay sang chư vị Diêm La mặt xanh nanh vàng bái một cái, thiên có Thiên Đế, địa có Diêm La, từ xưa bất biến.
Thiên Đế nhận lấy chén ngọc vừa được biến ra trên tay Tiểu Ngư tiên quan, vui mừng nói: “Khó có được Nhuận Ngọc có lòng.” Tiếp đến ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén nước trong veo.
“Phu thê giao bái!” Hôn điển tiếp tục, sau cái bái này thì buổi lễ sẽ hoàn thành. Đáy lòng ta nhất thời hoảng hốt, chỉ nghe thấy Hồ Ly Tiên không cam lòng không tình nguyện cứ kéo dài kéo dài mãi bốn chữ “Phu thê giao bái” kia, đọc một chữ còn dài hơn cả một câu.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy cửa điện vang lên ầm ầm như bị từng luồng từng luồng kình phong ầm ầm đẩy ra, chư thần quay đầu lại, ta đưa tay vén khăn đỏ nhìn.
“Chậm đã!”
Phượng Hoàng trên người mặc một bộ cẩm bào màu xanh ánh bạc cất bước vào điện, hoàn toàn tương phản với không khí hân hoan ngập tràn khắp điện, trong khoảnh khắc hiện rõ khí thế cao ngạo bất khuất.
Phượng Hoàng kéo một người hắn dắt theo đẩy vào giữa điện, mọi người lúc này mới chú ý thấy một tay hắn có kéo theo một người vào trong. Phượng Hoàng nheo đôi mắt dài sắc nhọn đảo quanh, giơ trường kiếm trong tay lên, chỉ thẳng vào Tiểu Ngư tiên quan, “E rằng Phụ đế đã hỏi nhầm người rồi. Cần phải hỏi xem Dạ thần muốn làm gì mới đúng!”
Tiểu Ngư tiên quan nhìn người bị trói ở giữa điện, thần sắc không đổi, chỉ là sắc mặt bỗng tối lại, “Hỏa thần có ý gì?”
Phượng Hoàng liếc nhìn hắn, cũng không tiếp lời, chỉ quay sang kẻ đang quỳ rạp trên đất ra lệnh: “Làm phiền Thái Tị Tiên Nhân ngẩng đầu lên.”
Chúng thần nghe hắn gọi đến tên của người này, không khỏi kinh hãi, ai nấy nhao nhao nhìn chăm chú, thì thấy người nọ quỳ thẳng người ngước đầu lên. Tuy rằng khắp mặt chằng chịt vết thương, nhưng chỉ cần liếc mắt ai cũng có thể nhận ra vị này chính là Thiên Tướng Thái Tị tay nắm trọng quyền binh lực.
“Ngày đại hôn của Dạ thần, vẫn không quên điều binh khiển tướng. Nơi này đón dâu cưới gả thật là náo nhiệt, nhưng chỗ khác nhân lúc chư tiên dự tiệc thủ vệ bỏ trống đã phái Thái Tị đương nhiệm đi đánh cắp Đế Tỉ Thiên ấn, giỏi cho một chiêu ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’! (*)” Lời này vừa nói ra, đất bằng nổi sấm sét. Chư thần trong điện cùng xôn xao, mọi ánh mắt đều chuyển hướng Tiểu Ngư tiên quan, lo âu nghi ngại.
(*) dùng một hành động giả dối để thu hút sự chú ý của mọi người, trên thực tế có âm mưu khác.
Mọi người đều biết Thiên Binh Thiên Tướng được chia thành tám nhánh như nhau, trong đó Đông, Nam, Tây, Bắc, Đông Bắc ngũ phương do Hỏa thần nắm giữ; còn lại Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam tam phương thuộc sở hạt của Dạ thần, mà Thái Tị Tiên Nhân chính là chủ tướng phía Đông Nam, xưa nay trung thành tận tụy đi theo Dạ thần, hôm nay bị bắt, kẻ đứng phía sau sai khiến không nói cũng hiểu.
“Trước điện đón kiều nương, sau điện bố đại quân, hiện tại, chung quanh Cửu Tiêu Vân Điện này đã bị mười vạn thiên binh thiên tướng mai phục.” Phượng Hoàng nhấn nhá từng từ, cả đại điện rơi vào vắng lặng khiến ai nấy căng thẳng hồi hộp, “Giờ khắc vừa đến đánh trống làm lệnh, bắt giữ Thiên Đế, Dạ thần nói xem có phải như vậy không?”
Tiểu Ngư tiên quan rốt cục sắc mặt cũng tối sầm, khóe miệng mím chặt.
“Người đâu! Bắt Dạ thần lại!” Phượng Hoàng ra lệnh, hai vị Thiên Tướng uy vũ liền xông vào, bắt giữ Tiểu Ngư tiên quan, bẻ ngoặt hai cánh tay hắn ra sau lưng, đè chặt vai hắn.
Còn Phượng Hoàng thì tiến lên vài bước che chở ta ở phía sau lưng hắn.
“Nhuận Ngọc, ngươi còn có gì để nói?” Thiên Đế mặt mày căng thẳng, nghiêng thân, nhìn Dạ thần, trong mắt đầy thất vọng cùng khiếp sợ.
Tiểu Ngư tiên quan cả người đang mặc hỉ bào, ánh lên vẻ mặt như quan ngọc đẹp như tranh vẽ, tuy rằng bị trói nhưng vẫn kiên cường bất khuất, mái tóc cuộn gọn gàng trong mũ một sợi cũng không loạn, mỉm cười điềm tĩnh, nhìn thẳng vào Phượng Hoàng, “Không có gì để nói. Được làm vua thua làm giặc, chỉ sai một nước cờ, không ngờ, ‘bọ ngựa đuổi ve, lơ là chim tước.”(Nguyên văn: đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu. Nghĩa: chỉ lo để ý phía trước mà quên mất phòng vệ đằng sau)