Hiện tại, tuy Phượng Hoàng thỉnh thoảng vẫn còn hỉ nộ vô thường, nhưng càng ngày càng dễ dãi đối với ta – muốn gì được nấy, bất kể ta đòi linh lực như sư tử đòi ăn đi nữa, hắn đều không nói hai lời liền độ cho ta ngay. Có lúc ta lấy rất nhiều linh lực như vậy, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, ta thực sự thích linh lực đến thế sao? Ta cần nhiều linh lực như vậy để làm gì? Ta, một không giết địch, hai không cầm quyền, trang bị linh lực đầy người như vầy quả thực lãng phí.
Sau đó, một hôm ta ngủ tới nửa đêm, thì đột nhiên “phúc chí tâm linh”(*), nghĩ thông suốt mọi chuyện. Kỳ thực, ta chỉ muốn thông qua số linh lực “đắt đỏ” mà ta đòi để chứng minh một điều: Phượng Hoàng có yêu ta, yêu đến mức có thể giống như số linh lực này nhiều vô biên vô hạn.
(*) Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
Nhưng sau đó, có một chuyện đã phá vỡ suy luận này của ta.
Ai dè, ngồi canh cả nửa ngày, Mỹ Nhân Ngư đâu chẳng thấy, mà lại thấy một con cá khác.
Đầu tiên, ta ngửi thấy một mùi tiên khí đậm đặc, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một đám thần tiên đằng vân giá vũ ùn ùn cuồn cuộn từ bên kia bờ Vong Xuyên bay qua, một người dẫn đầu bạch y bay bay, xuất trần thoát tục, không phải Thiên Đế thì còn ai.
Ta đang lúc do dự xem có nên giả vờ không nhìn thấy gì hay không, thì bất thình lình thấy hắn cúi đầu nhìn xuống đối diện thẳng vào hai mắt của ta. Hắn dường như sửng sốt, sau đó quay đầu nói một câu gì đó với Thái Tị Tiên Nhân, rồi đáp một đụn mây tách ra, bay xuống chỗ mẫu tử bọn ta.
Hắn nhìn ta, ta nhìn hắn, cả hai dường như không biết phải nói câu gì, bầu không khí có chút ngượng ngập.
Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng trước, nhưng mà không phải nói với ta. Hắn khom lưng đưa ngón tay khẽ vuốt nhè nhẹ lên đôi má phúng phính của Đường Việt, mỉm cười ấm áp, hỏi: “Con đang làm gì ở đây vậy?”
Đường Việt chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh, nhìn hắn rồi lại nhìn ta, cất giọng bi bô nói: “Câu vợ.”
Thiên Đế ngẩn ra, rồi bật cười, “Là chủ ý của mẫu thân con sao?” Sau đó lại hỏi, “Con tên là gì?”
Đường Việt thỉnh thoảng rất có tác phong của cha nó, tuổi tuy nhỏ nhưng đã lờ mờ có chút cao ngạo, thường hay không thèm trả lời câu hỏi của người khác, chỉ có điều hơn cha nó một điểm là, nó sẽ không để lộ vẻ coi người khác như không khí, khiến người ta lúng túng khó xử, mà nó sẽ đánh trống lảng sang chuyện khác, thí dụ như hiện tại, nó cụp đôi hàng lông mi dài xuống, dùng bàn tay nhỏ xíu nghịch nghịch cái lưỡi câu, nói: “Không bằng chú cũng câu chung đi.”
Ta sợ tay nó bị lưỡi câu đâm trúng, vội vàng lấy cần câu ra xa, nói với nó: “Gọi bá bá.”
“Bặc Bặc?” (củ cải) Đường Việt há cái miệng nhỏ núng nính, ngẩng đầu chun mũi nhìn Thiên Đế, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn. Lúc đó ta mới sực nhớ ra, trước đây lúc lão Hồ đến thăm nó, nó vẫn còn rất nhỏ, nói chuyện không được trôi chảy lắm, ta sợ nó gọi “Lão Hồ” khó quá, lão Hồ là một củ cà rốt (âm Hán là Hồ La Bặc), liền nghĩ ra dạy Đường Việt gọi lão là “Bặc Bặc”, rõ ràng là bây giờ nó đang nhầm lẫn giữa “Bá bá” và “Bặc Bặc”.
Tiểu Ngư tiên quan có lẽ không biết được Đường Việt đang âm thầm so sánh mình và lão Hồ trong bụng, nên chỉ ôn hòa đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Đường Việt, ngẩng lên nhìn ta nói khẽ, “Nàng hạnh phúc chứ?” Sau đó lại mỉm cười, tựa như đang tự giễu, khẽ hạ mi mắt, tự vấn tự đáp, “Nàng đương nhiên là hạnh phúc rồi.”
Ta há miệng rồi lại ngậm vào, chẳng biết nên nói cái gì.
Ta nghĩ, hắn cũng đang hạnh phúc, thứ hắn vẫn luôn theo đuổi từ trước tới giờ chính là vị trí Thiên Đế chí cao vô thượng này, hôm nay Đế vị đã nắm chắc trong tay, lưỡng giới vĩnh viễn không còn chiến tranh càng củng cố vị trí Thiên Đế của hắn, chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Ta thu cần câu lại, nắm tay Đường Việt, “Cò con à, về nhà thôi!”
Đường Việt dẩu môi, nghi hoặc nói: “Nhưng mà… nhưng mà còn chưa câu được vợ mà?”
Ta nựng cái má phúng phính của nó, nói: “Chúng ta là Khương Thái Công câu cá, chỉ chú trọng kẻ nguyện ý mắc câu.” (*)
(*) Chuyện kể rằng: Thương Trụ bạo ngược, Chu Văn Vương quyết tâm lật đổ chế độ tàn bạo. Một lần ra ngoài tình cờ gặp được 1 lão nhân đang câu cá bên bờ sông, dùng một chiếc câu thẳng tuột, không có mồi để câu cá. Lại còn nói: “Mau mắc câu đi, mau mắc câu đi! Ai nguyện ý thì tới mắc câu đi!” Văn Vương nhìn thấy, cảm thấy đây là kỳ nhân, vì vậy chủ động bắt chuyện, hỏi được lão nhân họ Khương, tên Thượng, tên khác là Tử Nha. Qua cuộc nói chuyện, mới phát hiện đây thực sự là một nhân tài hữu dụng, nên chiêu mộ dưới trướng của mình. Sau này, Khương Tử Nha giúp Văn Vương và con trai y lật đổ sự thống trị của Thương Trụ, thành lập triều nhà Chu.
Đường Việt nhìn ta chữ hiểu chữ không, ta khom người ghé vào lỗ tai nó nói cho nó nghe một bí mật ta cất giấu từ lâu, “Cha con năm xưa chính là tự mình tình nguyện cắn vào lưỡi câu thẳng tuột mà trèo lên đó.”
Ta kéo tay con trai mới đi được hai bước, thì từ xa đã thấy Phượng Hoàng cỡi một đám mây đen bay tới, dường như đang hết sức vội vã hoảng loạn, giống như sợ mình chậm một bước sẽ xảy ra biến cố gì vậy, lúc thấy hình bóng hai mẹ con ta đang nắm tay dung dăng dung dẻ đi về, thì lập tức dừng sững lại.
Sự yếu đuối trong khoảnh khắc đó của hắn khiến lòng ta xót xa mà ấm áp.
Ban đêm, dường như hắn ngủ không yên giấc, ta nghe hắn trở mình hai lần rồi hình như ngồi dậy, ta vừa mở mắt ra thì chạm ngay đôi mắt hắn đang nhìn ta ngơ ngẩn. Một lát sau, hắn đưa mắt sang chỗ khác, giả vờ ho một tiếng, hỏi: “Cẩm Mịch, nàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Phượng Hoàng lập tức nhướng đôi mày rậm, ta lập tức cương quyết tống cổ con sâu ngủ đi chỗ khác, chăm chú suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Thực sự không có.”
Trông hắn có vẻ giận, hung hăng dữ tợn cúi người hỏi ta: “Vì sao sao nàng không đòi ta linh lực?”
Ta nhất thời kinh ngạc, không ngờ hắn cả đêm ngủ không ngon lại là vì việc ta không đòi linh lực của hắn, thế nhưng trước đây đâu phải ngày nào ta cũng đòi hắn linh lực đâu?
Ta nằm suy nghĩ cả buổi, đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cả hai chúng ta đều là những kẻ khuyết tâm nhãn (cứng nhắc, rập khuôn, chỉ nhìn bằng mắt không bằng tâm). Ta luôn yêu sách đòi hỏi linh lực của hắn là để chứng minh hắn yêu ta, hắn ngóng trông ta yêu sách đòi hỏi linh lực là để thăm dò tình yêu ta dành cho hắn. Một người thì ước đoán ngân lượng trong túi để đánh cướp, còn một người thì tự nguyện mở rộng hầu bao để bị đánh cướp.
Thì ra tình yêu có lúc lại đơn giản như vậy, phàm nhân có một câu tục ngữ có thể biểu đạt hết đạo lý huyền diệu trong đó: một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh.
*********************** Lời cuối sách ***********************
Mỗi một người trong cuộc đời đều sẽ hội ngộ hai người.
Sau cùng…
…một người ở lại trong tim, còn một người sẽ ở một nơi nào đó rất xa.
Chúc mỗi bạn khi đọc quyển sách này đều được viên mãn tròn trịa như quả bồ đào!