Vừa mới mở cửa phòng ra, đã gặp được mẹ Ôn trong phòng khách.
Mẹ Ôn dáng vẻ hơi tiều tụy, dường như ngủ không được ngon giấc.
Ôn Noãn nhớ là tối hôm qua dường như bố không về nhà. Nhưng bố là người bận rộn, bận bịu kiếm tiền nuôi các cô, thường xuyên không có thời gian về nhà.
“Sao dậy sớm thế, Noãn Noãn? Mẹ còn chưa làm bữa sáng nữa.”
“Không sao ạ, con không ăn ở nhà. Con hẹn bạn học ra ngoài chơi, trưa cũng không về ăn đâu.”
Cô đi mà dẫn theo gió, chẳng mấy chốc đã rửa mặt xong, tóm lấy chiếc ba lô nhỏ yêu thích nhất, kéo cửa rầm rầm, chạy như bay xuống dưới.
Thật ra là Hướng Đồ Nam đã trở lại rồi, nửa tháng không gặp, nhớ muốn chết.
Xe anh đậu bên lề đường, cô vừa đến cửa khu nhà, đã thấy anh từ chiếc cửa xe hạ xuống.
Cô chạy như bay đến, mở cửa xe ra, thở hồng hộc mà ngồi lên ghế.
Cửa xe mới vừa được nâng lên, cô một hơi còn chưa kịp ổn định lại, cánh tay anh đã duỗi ra, kéo lấy cô thật mạnh, dứt khoát nhanh nhẹn mà lấp kín môi cô.
Đồ khốn! Muốn nghẹn chết cô đấy à?!
Anh không quan tâm, hung hăng hôn cô một hồi, rồi mới buông cô ra, đắc ý mà cười rộ lên.
“Nhớ anh nhớ đến điên rồi đấy nhỉ?”
“Cái rắm!” Cô quơ quơ nắm tay, “Nếu mà bị người nhà em nhìn thấy, em đánh chết anh!”
Anh cúi người qua, thắt dây an toàn cho cô, nhân cơ hội hôn lên mặt cô một cái thị uy, trong tiếng kêu la của cô, không chút để ý mà khởi động xe.
--
Anh đưa cô đến căn hộ của anh bên kia, nơi mà hai người lần thứ hai gặp nhau đã, đã “Cùng chung chăn gối”.
Ngày sau kỳ thi đại học, hai người đã có lần tiếp xúc thân mật tiếp xúc đầu tiên, sau đó Hướng Đồ Nam về quê, xa nhau nửa tháng. Lúc này, dù là anh hay là cô, thực tế cả hai người đều đã tình cảm mãnh liệt khó nhịn.
Khi anh còn đang nhấn mật khẩu mở cửa, đã cúi đầu hôn cô.
Nơi này, sẽ không bị người cô phát hiện, Ôn Noãn cũng không phải là người nhát gan, lập tức không chút khách sáo hôn đáp trả.
Anh dùng chân đá văng cửa, ôm cô tránh mình đi vào, rồi dùng chân đóng cửa lại, đặt cô ở phía sau cửa.
Toàn bộ quá trình, môi hai người dính vào nhau chưa từng tách ra.
Nhưng vẫn thèm.
Sau khi đã có loại quan hệ này, cảm giác khi nhìn đối phương sẽ khác hoàn toàn.
“Nhớ anh không?” Anh khàn giọng hỏi.
Lần này, cô đặc biệt thành thật mà gật đầu: “Nhớ.”
Anh cười khẽ, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Muốn anh bế em hay cõng em?”
“Tất nhiên là muốn bế!” Cô rướn cả người lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân nhẹ nhàng linh hoạt quấn lấy eo anh.
Anh a lên một tiếng phóng đại, vừa xốc cô lên một cái, vừa cười nói: “Em có thể để ý một chút được không? Eo cũng bị phế mất rồi.”
Cô xoay đầu làm nũng: “Không đấy. Mau bế em lên đi.”
Anh khe khẽ mà mắng cô một câu: “Thật là đã quá chiều em.”
Tuy nói như thế, anh vẫn ngoan ngoãn mà bế cô lên.
Băng qua phòng khách, khi lên cầu thang, tay anh bỗng nhiên buông ra một cái.
Cô hét lên một tiếng, ôm cổ anh càng chặt hơn: “Muốn chết hả, làm em sợ muốn chết.”
“Nặng chết mất!” Anh lạnh mặt, “Mấy hôm nay có phải không ngủ thì là ăn hay không? Như con heo con!”
Cô dẩu môi cười: “Ai cần anh lo?!”
“Anh không lo thì ai lo? Em là vợ anh.”
“Ai là lão bà của ngươi a, không biết xấu hổ!”
Anh đá văng cửa phòng ngủ ra, đi vài bước đến mép giường, cùng cô lăn lên trên giường, đè trên người cô, cắn vành tai cô: “Dám phủ nhận hả? Chuyện lần trước nhanh thế đã quên rồi?”
Tai cô nóng bừng lên, miệng lại rất cứng: “Chuyện gì…… a……”
Rèm đã được buông từ đầu, căn phòng luôn có người quét dọn định kỳ cũng không có bất cứ mùi gì lạ. Đồ trên giường còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng của chất tẩy rửa.
Cả người cô toàn mồ hôi, không thể không đẩy anh ra.
“Không bật…… Điều hòa…… Anh.……”
“Chờ một chút.” Anh thở hổn hển.
Nếm thử lần đầu rồi, mới coi như là thật sự lãnh hội sự tốt đẹp của loại chuyện này. Nửa tháng nay, anh nhớ cô đến sắp điên mất rồi.
Tay Ôn Noãn nắm lấy ga giường, kêu rên một tiếng.
Anh lập tức dừng lại.
“Còn đau không?”
Trên chóp mũi và trán Ôn Noãn toàn mồ hôi, anh cũng thế. Hai mắt anh vẫn dán mãi trên khuôn mặt cô, mắt một mí hơi mỏng, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, ánh mắt chuyên chú, lại thâm tình.
Đủ để dịu cơn đau.
Cô khẽ lắc đầu: “Không đau.”
--
Sau khi bật điều hòa, cô còn chưa kịp hưởng thụ chút gió mát, đã bị anh bế vào phòng tắm.
Nước từ vòi hoa sen tạt vào cơ người hai người, Ôn Noãn chẳng mảy may che đậy nhìn anh chằm chằm trong màn sương.
Anh cười bẹo má cô: “Sao em không e thẹn chút nào vậy hả? Chẳng có tí dáng vẻ con gái gì cả.”
Cô hếch cầm lên, bị nước phun đầy mặt, lại vội cúi đầu, lau mặt thật mạnh một cái.
“Sao em phải thẹn thùng chứ? Anh nhìn em được, tất nhiên em cũng phải nhìn lại.”
Anh lại cười, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chỗ nào đó của cô: “Lớn thật đấy.”
Mặt cô hơi nóng, lại không cam lòng yếu thế mà ưỡn ngực: “Đó là điều chắc chắn. Em đây dậy thì tốt.” Ánh mắt dời xuống, bỗng nhiên phụt một tiếng cười, “Có phải hay không hả, em trai nhỏ?”
Hướng Đồ Nam:……
Thế mà bị trêu chọc ngược lại rồi.
Anh tắt nước đi, bế cô lên trên bồn rửa tay, nặng nề cắn môi cô.
“Thử nói “nhỏ” lại lần nữa xem?”
Ôn Noãn không sợ trời, không sợ đất, thật sự lại lặp một lần nữa.
Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng mà mỉm cười, một tay kéo cô xuống khỏi bồn rửa, xoay người, tiến tới từ phía sau.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, vội la lên: “Đừng xằng bậy, nhỡ làm em mang thai thì phải làm sao?”
Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Dùng sức quá, ép cô đến đau thấu xương, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai cô.
Anh lại đột nhiên buông tay.
Từ đầu đến cuối vẫn lo cho cô, sợ cô thực sự có em bé.
Suy cho cùng giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp nhất.
--
Tắm xong, Ôn Noãn mới nhận ra mình thật sự đói bụng.
Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao mà đi nấu đồ ăn cho cô. Ôn Noãn chọn một chiếc áo phông của anh tròng vào người, bên trong hoàn toàn trần trụi, như chú thỏ con mà nhảy nhót theo sau, đi trình diễn sự mê hoặc của bạn gái nhỏ, chỗ này sờ một cái, chỗ kia sờ một cái.
“Không muốn chết thì ngoan ngoãn chút.” Anh nói.
Ôn Noãn không sợ, lè lưỡi sau lưng anh, tay lướt sau lưng anh từ trên xuống dưới như đàn dương cầm.
“Cành cạch” một tiếng tắt bếp, anh một tay đẩy cô vào tường, cái tay trống rỗng kia không khách sáo mà vén vạt áo phông lên.
Ôn Noãn bất giác khép chặt hai chân, trên mặt lại là vẻ chẳng hề gì: “Đừng xằng bậy nha, em mà mang thai là phiền phức đấy.”
Cánh tay đặt trên xương quai xanh của cô hơi buông lỏng một chút: “Anh biết.”
Khóe miệng cô nhếch cao lên, vẻ mặt đắc ý.
Biết anh không dám xằng bậy mà, ha ha ha!
Nụ cười bỗng nhiên cứng đờ trên mặt.
Anh cầm một cái túi nhỏ mà cô mới vừa được mở mang kiến thức, gõ nhẹ từng cái trong lòng bàn tay, dùng một đôi mắt cười như không cười nhìn cô.
“Cho nên anh nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Sắc mặt Ôn Noãn đại biến, xoay người muốn chạy trốn, lại như con gà con bị anh túm trở về một cách dễ dàng, ấn lại vào tường.
“Đại ca, chỉ đùa một chút thôi.” Cô vui vẻ giơ hai tay tạo thế đầu hàng, giây sau, cô liền hối hận.
Đáng ra phải bụm chặt vạt áo.
Mặc dù có lẽ không che được.
--
Ôn Noãn chưa đến 9 giờ đã thấy đói, khi thực sự được ăn, đã gần 12 giờ.
Cô bây giờ chân yếu tay run, cuối cùng thì không thể không ngoan ngoãn một lát.
Một bữa cơm vào bụng, cô lấy lại tinh thần, sống chết không chịu tự đi, nhất định bắt anh phải cõng đi lên.
“Chưa từng thấy ai như em.” Anh dữ dằn cốc đầu cô, rồi lại ngoan ngoãn mà ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Ôn Noãn reo hò leo lên, cánh tay trắng nõn gầy gò quấn lấy vai anh.
“Em là vợ anh, anh không cõng thì ai cõng?”
Anh mặc kệ cô, cõng cô đi từng bước lên cầu thang.
Ôn Noãn sợ anh lại giở chiêu hồi nãy, ôm lấy anh thật chặt.
“Em muốn siết chết anh đấy hả?” Anh tức giận, “Thả lỏng ra chút!”
Ôn Noãn làm mặt quỷ ở đằng sau, rồi dán mặt lên sau cổ anh, hít mạnh mấy cái.
“Hướng Đồ Nam, anh thơm ghê. Cảm giác còn thơm hơn cả em.”
“Cùng một loại sữa tắm.”
Thật đáng ghét, nói chuyện lúc nào cũng làm người khác nghẹn họng như thế.
May mà cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, không so đo với anh.
Vào phòng ngủ, anh ném thẳng cô lên giường.
Ôn Noãn tiện thể lăn một cái, kéo cái chăn mỏng lại, quấn chặt mình kín mít.
“Em muốn ngủ trưa rồi, không ai được quấy rầy em.”
Anh không thèm quan tâm đến cô, sau khi lên giường, lợi dụng ưu thế sức lực, giành lấy tấm chăn mỏng một cách rất dễ dàng, rồi ôm chặt cô vào trong lòng.
Ôn Noãn này tìm đường chết, lúc này lại bắt đầu chơi trò chim nhỏ nép vào người.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, vô ý mà vẽ loạn ở phần trên.
“Em giờ đã là người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em đó nha.”
Giọng nói quá nũng nịu, anh nghe mà nổi hết da gà cả người.
“Nói chuyện từ tế.”
Ôn Noãn nhéo một cái thật mạnh trên eo anh: “Dám phụ em, em sẽ cắt rời thằng em nhỏ của anh!”
Anh ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô.
Ôn Noãn nghĩ đến thảm cảnh của mình lúc bị xử lý ở trong phòng bếp, do dự giữa “Lập tức xin tha” và “Tiếp tục chơi nhây” ba giây, ngước cằm, “Đại ca tha mạng.”
Khóe miệng anh cong lên, ấn cái đầu nhỏ của cô vào trong ngực mình.
“Đi ngủ trước đã. Dong dài nữa sẽ tét mông em.”
“Anh dám!”
“Bụp!”
Anh ra tay thật.
Ôn Noãn giơ tay, dứt khoát nhanh nhẹn mà đánh trả.
Cảm giác không tồi nha.
Anh bị đánh, nhưng vẫn phong độ hơn cô nhiều.
“Đánh trả rồi, thế đã ngoan ngoãn mà ngủ được chưa?”
Giọng hơi khàn, còn mang theo ý trêu đùa, nhưng cũng rất dịu dàng.
Cô bĩu môi, từng chút, từng chút, chôn cái đầu nhỏ vào ngực anh.
“Ngủ thì ngủ.”
--
Ngủ một giấc đến gần bốn giờ.
Ôn Noãn ăn kem, chán ngán nằm trong ngực Hướng Đồ Nam, nghe anh nói kế hoạch du lịch mấy ngày tới.
“Bố mẹ em không đồng ý thì làm sao bây giờ?” Nếu qua đêm ở bên ngoài, mẹ nhất định sẽ phải hỏi rất nhiều thứ.
“Gọi thêm mấy người bạn, nhiều người như thế, mẹ em chắc sẽ đồng ý thôi.”
Ôn Noãn đưa kem đến bên miệng anh, nhìn anh liếm một cái, lại nhét vào miệng mình, rồi cắn một miếng to.
“Vậy…… Cũng đúng.” Cô bị lạnh đến suýt xoa.
Nhưng mà loại kem này vị sữa rất đậm, ăn ngon thật đấy.
Ăn xong kem, môi cô đỏ hồng vì lạnh.
Ôn Noãn chu môi cho anh xem, lại được hôn một cách thật tự nhiên.
Trong mơ mơ màng màng, cô bị anh đưa tới trước bồn rửa tay trong phòng tắm.
“Buổi sáng chưa làm xong, bây giờ tiếp tục.”
Ôn Noãn nhìn anh trong gương, trái tim nhỏ đập loạn thình thịch.
Hơi xấu hổ, nhưng cũng thấy kích thích.
--
Gần tối, cả hai thay quần áo xong mới về, im lặng rời khỏi nơi này.
Không thể qua đêm ở ngoài, cô ở bên ngoài cả ngày rồi, tốt nhất là không nên về muộn.
Ôn Noãn gục đầu, yên lặng đi về phía cửa khu nhà.
“Dáng vẻ này là gì đây?” Anh nắm chặt tay cô, “Không nỡ rời anh?”
“Mới là lạ!” Cô định phản bác theo thói quen, lại lập tức chùn bước, “Nhưng mà……” Thật muốn được ở bên anh mãi mãi quá.
Anh cười, dùng một tay khác ôm choàng lấy cô, hôn lên cái trán của cô: “Ngoan, rất nhanh sẽ ổn thôi. Đợi nhập học xong, đến nhà anh bên kia, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mỗi ngày.”
Cô hít cái mũi, nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.
“Thật sự mong mau đến nhập học.”
Anh đưa cô về nhà, xe đỗ đúng vị trí mà cô đã lên xe hồi sáng. Anh quên mất lời cảnh cáo lúc sáng của cô, sau khi tắt đèn, ôm chầm luôn lấy cô và hôn thật mạnh.
Âu yếm ngay trước cửa nhà như thế, cực kỳ kích thích, Ôn Noãn bị đến nhũn cả hai gối, anh mới lưu luyến mà buông cô ra.
Cô cởi dây an toàn, mở cửa, xuống xe.
“Noãn Noãn.”
Cô vẫy vẫy tay về phía anh: “Em lên đây. Mai gặp nhé.”
“Nhớ nói với mẹ em chuyện đi du lịch, nếu không được, gọi chị em em.”
Cô gật đầu: “Ừ. Em lên đây.”
“Được.”
Cô lưu luyến từng bước mà đi về phía trước, khi sắp phải quẹo, nhìn anh một cái cuối cùng.
Anh đã xuống xe, khoanh tay, dựa lên thân xe, có chút lười biếng, có chút tự do.
Hoàn toàn là cái kiểu không tập trung của Hướng Đồ Nam.
Cô mỉm cười, quay đầu lại, chạy nhanh về phía tòa nhà mình.
Làn gió buổi phả vào mặt, còn mang theo chút hơi nóng cuối cùng trong ngày.
Không sao, nhập học là ổn thôi.
Nhập học rồi, bọn họ sẽ có thể ở bên nhau mỗi ngày.