Triệu Văn An thoát khỏi hồi ức và nhìn kỹ Triệu Tử Mại sau đó hỏi, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Triệu Tử Mại hiểu mình vừa nói lỡ thế là vội thu lại tò mò trên mặt và chỉ cúi đầu cười, “Lúc đi du học con có nghe người ta nói về một ít cảnh sắc đặc biệt của Chân Lạp nên cũng thuận miệng hỏi.”
Triệu Văn An không hỏi nữa, lúc Triệu Tử Mại bắt đầu thấy bồn chồn không biết ông ta có tin mình hay không thì lại nghe ông ta chậm rãi nói, “Sách du ký ở phòng sách cũ, đã lâu ta không tới đó, nếu ngươi cần thì phái người đi tìm xem.”
Nói xong câu đó ông ta đi về phía nội viện để lại Triệu Tử Mại vẫn kinh hồn đứng ở đó, trong lòng phỏng đoán hàm nghĩa trong câu ông ta nói.
“Công tử, ngài bận rộn cả ngày rồi, hay đi nghỉ ngơi trước đi, để thuộc hạ giúp ngài đi tìm du ký của lão gia.” Bảo Điền thấy Triệu Văn An đã đi thật lâu mà Triệu Tử Mại còn sững sờ đứng tại chỗ thế là vội duỗi tay lắc lắc trước mặt hắn, “Công tử, ngài nghĩ cái gì đó? Đại nhân đã đi rồi.”
Triệu Tử Mại như vừa tỉnh mộng mà nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó lắc đầu nói, “Ngươi chưa từng thấy cuốn du ký kia thì sợ là không tìm được đâu. Hơn nữa thứ này quan trọng, nó vẫn treo trong lòng ta mãi nên ta phải tự đi mới yên tâm.”
***
Phòng sách cũ quả thực không làm thất vọng một chữ “cũ” này. Nó ở góc Tây Bắc của Triệu trạch, quanh năm không được tu sửa, bên trong chất đầy sách vở cũ nát, quả thực như một ngôi mộ sách.
Bảo Điền vừa vào đã liên tục hắt xì vài cái. Hắn trời sinh có cái mũi mẫn cảm, cực kỳ không chịu nổi tro bụi thế nên Triệu Tử Mại bảo hắn ra ngoài canh, còn mình thì quỳ gối trong đống sách cũ tìm quyển du ký kia.
Hắn nhớ rõ đó là một cuốn sách không lớn, bìa ngoài màu xanh bình thường, nhưng nhìn khắp phòng mới thấy sách ở đây đều có bìa màu xanh. Tuy không tới nỗi như mò kim đáy bể nhưng chắc hắn cũng sẽ mất nhiều công sức mới tìm được.
Hắn ngáp một cái, qua một ngày bôn ba bận rộn tuy tinh thần hắn còn cố chống đỡ nhưng thân thể quả thực mệt mỏi. Thể lực khô kiệt sẽ không lừa người, hắn cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng không chịu nghe lời mà liều mạng rũ xuống. Vì thế, hắn không thể không nhéo đùi mình một cái sau đó vừa tìm sách vừa luôn miệng lẩm bẩm, “Đợi tìm được du ký ta nhất định phải bắt ngươi khao ta mấy bận, để ngươi đưa ta đi ăn khắp các tiệm ăn nổi tiếng ở kinh thành.”
Nói tới đây hắn không nhịn được bật cười, “Chớ nói nó căn bản không có tiền, dù nó có tiền thì làm gì có chuyện nó chịu nghe lời ngươi. Kết quả còn không phải ngươi ngoan ngoãn đào bạc ra trả ư?”
Nhưng……
Lòng Triệu Tử Mại trầm xuống: Nhưng đến lúc ấy chỉ sợ Tang cũng không còn nữa. Nó có du ký này thì đương nhiên sẽ trả thân thể lại cho Mục Tiểu Ngọ, đây là ước định giữa hắn và nó. Huống chi, hiện tại nó đã được cây bút của Giang Tân chữa trị hơn nửa, dù thoát khỏi thân thể cũng có thể tự sinh tồn, sẽ không hồn phi phách tán nữa.
Nhưng người kia, cái “người” dung hợp hai linh hồn đó với nhau từ đây cũng sẽ hoàn toàn biến mất phải không?
Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng: Làm gì có người như thế? Nó chẳng qua là trăng trong nước, là ảo ảnh mơ hồ, như bọt biển sẽ vỡ bất kỳ lúc nào.
Nghĩ tới đây hắn không nhịn được ảm đạm thương tâm. Ai biết đúng vào lúc này bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nhỏ: Sàn sạt…… Sàn sạt…… Giống trang sách đang lăn lộn cọ vào nhau.
Triệu Tử Mại đột nhiên đứng thẳng người: Cửa sổ đóng kín nên không có gió thổi vào vậy vì sao trang sách lại tự lật nhỉ? Là quyển sách nào? Hắn nín thở quay đầu cẩn thận tìm kiếm trong đống sách chất phía sau mãi tới khi thấy thấy được bóng dáng in trên mặt tường. Nó có màu xám đậm, giống một con bướm đang vỗ cánh.
Hắn nhào tới lôi cuốn sách nhỏ bị nhét tận dưới cùng đống sách ra. Là nó đang động, nói đúng hơn thì cái bóng của nó đang động để gọi hắn tới cởi bỏ bí mật trong trang sách.
Triệu Tử Mại cầm cuốn du ký soi dưới ánh nến, tay phủi sạch tầng bụi dày trên bìa sách sau đó cẩn thận nhìn thật lâu. Cuối cùng trên mặt hắn lộ ra một nụ cười vui mừng hớn hở: Không sai, là nó, hắn nhớ rõ bốn chữ dày nặng trên bìa sách —— “Chân Lạp du ký”, đúng là bút tích của Triệu Văn An. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hắn kiềm nén kích động trong lòng sau đó duỗi tay định mở sách ra nhưng đúng lúc ấy Bảo Điền lại hắt xì một cái ở bên ngoài khiến hắn bị hù nhảy dựng. Tên kia nói, “Công tử, thuộc hạ đi giải quyết nỗi buồn một chút.”
Còn chưa dứt lời thì người đã đi ra cửa, Triệu Tử Mại thấy thế thì lắc lắc đầu, lại muốn lật bìa sách nhưng ngón tay vừa chạm tới cuốn du ký thì ánh nến bên cạnh hắn bỗng lắc lư hai cái rồi tắt, chỉ để lại một làn khói nhẹ mù mịt bay lên rồi tan đi.
Chưa kịp nghĩ cẩn thận vì sao nến đột nhiên tắt thì bên ngoài viện bỗng vang lên một tiếng “răng rắc” nhỏ. Triệu Tử Mại quay đầu nhìn thấy một người đứng ngoài cửa sổ, cách cánh cửa hắn không thấy rõ bộ dạng kẻ đó nhưng vẫn mơ hồ nhận ra người này rất quen mắt.
“Ai?”
Hắn hỏi một tiếng nhưng người ngoài cửa sổ không đáp lại mà chỉ nâng một tay lên dùng ngón tay chọc một lỗ trên giấy dán cửa hơi mỏng.
Một con mắt đen lúng liếng dán lên cái lỗ nhỏ kia, người nọ nhìn vào trong, ánh mắt như sương lạnh.
Triệu Tử Mại lập tức rùng mình: Toàn thân người kia hiện tại gần như dán trên cửa sổ, giấy dán in hình hắn với cái mũ dạ có cọng lông chim trên đỉnh. Đôi mắt hắn đen tới độ lòng người ta cũng hoảng hốt theo.
“Trịnh Hề Minh.”
Sau khi hét lên ba chữ này hắn hắn lập tức rút trường kiếm ở bên cạnh sau đó bật người nhào về phía cửa. Trong một khắc mở cửa hắn ngửi được hơi lạnh của đêm, cùng với nó là còn có một mùi khác rất phổ biến nhưng Triệu Tử Mại lại không nhớ nổi nó là mùi gì vì lúc này hắn đang quá kinh hoảng. Bởi vì Trịnh Hề Minh vốn đang đứng trước cửa sổ nay đã không thấy đâu. Hắn thấy một bóng người lóe qua đầu tường và nhảy ra ngoài viện.
Triệu Tử Mại không dám chậm trễ mà phi thân nhảy tới cửa viện lập tức nhìn về phía bên phải và thấy một góc áo biến mất trong đêm đen. Kẻ kia chạy về phía nam.
“Đứng lại.” Hắn quát một tiếng và đuổi theo Trịnh Hề Minh, bước chân chạy cực nhanh, đại não vì khẩn trương mà trống rỗng, căn bản không thể tự hỏi tên kia tới đây làm gì. Mãi tới khi xuyên qua một cánh cửa tròn, dẫm lên đá xanh mọc đầy cỏ dại hắn mới lập tức dừng chân thở “hồng hộc” và không dám bước về phía trước một bước nào nữa.
Cách đó không xa ở phía trước là một cái giếng đã khô cạn, bị rêu phủ xanh đen. Bên ngoài nó có hình tròn, bên trong hình vuông, trên thân có khắc hoa văn tinh xảo nhưng đã bị rêu phong phủ kín.
Miệng giếng đen nhánh như một cái mồm vĩnh viễn há to không khép lại, bên trong cất giấu một bí mật chỉ có hắn và nàng ta biết.
Giếng cổ kia đang gọi hắn. Nó đã chờ rất lâu, hiện tại rốt cuộc hắn cũng chui đầu vào lưới.