Triệu Tử Mại trơ mắt nhìn Từ Thiên Kính vỡ thành mấy mảnh ngay trước mặt mình. Đầu hắn văng vào giữa đám người và biến thành một bãi đen đỏ trên mặt đất. Mấy nha dịch nhát gan lập tức sự mềm chân ngã ngồi trên mặt đất không dậy nổi.
Triệu Tử Mại cũng sợ, óc của Từ Thiên Kính bắn đầy vạt áo hắn tỏa mùi tanh nồng nặc, mà cách đó không xa là nửa bên mặt với cái miệng vẫn đang mấp máy như chưa kịp phản ứng với việc mình đã rời khỏi thân thể.
Có điều Triệu Tử Mại biết hiện tại không phải lúc để sợ bởi vì cách hắn không xa chính là hung thủ giết người. Trịnh Hề Minh đứng giữa lầu quan sát, mặt hắn bị bóng đêm bao phủ nên không thể nhìn rõ. Chỉ có bàn tay vừa mới đánh chết Từ Thiên Kính là vẫn giơ ra, trong lòng bàn tay là vết đen đã lan rộng khắp khiến người ta kinh hãi.
Không có ai dám đi lên đối mặt với hắn, đặc biệt là sau khi tận mắt thấy thảm cảnh của Từ Thiên Kính. Thế nên dù có Tang, Bảo Điền và Mục què phía sau nhưng Triệu Tử Mại vẫn không dám bước thêm một bước nào.
Trịnh Hề Minh hơi nhếch khóe miệng giống như đang cười, rồi hắn bỗng nhiên nói chuyện, giọng truyền ra từ lầu quan sát, như hồi ức xa xưa.
“Triệu đại nhân vì triều đình cúc cung tận tụy nhưng đám cẩu quan này lại rình rập sau lưng tính kế ông ấy, không dồn ông ấy vào chỗ chết thì không dừng tay. Nay Trịnh Hề Minh ta thay trời hành đạo, làm thịt đám súc sinh này để trả lại công bằng, để trời xanh không bị mây mù che khuất nữa.”
“Trịnh Hề Minh, ngươi nói bậy cái gì đó?” Triệu Tử Mại cả kinh, lời của tên kia rõ ràng đang ám chỉ cha hắn. Tuy tên kia không nói rõ cha hắn là chủ mưu sau lưng nhưng cũng chứng tỏ: Mỗi người chết trong tay Trịnh Hề Minh đều có liên quan tới Triệu Văn An.
“Vô nghĩa với hắn nhiều thế làm gì.”
Bên người bỗng xẹt qua một cơn gió. Tang vốn là kẻ mặc kệ hậu quả, thế nào cũng phải ra tay phân thắng bại cái đã. Hơn nữa nó được Giang Tân dùng bút chữa trị hơn phân nửa nên bất kể là thể lực hay tự tin đều tràn đầy.
Nhưng ba đốm lửa mới bùng lên trong tay nó thì Trịnh Hề Minh lại bỗng lùi về sau vài bước, hoàn toàn giấu bản thân trong bóng đêm. Tang nhíu mày vung tay ra thế là ba ngọn lửa quấn lại hóa thành một bó như giao long chui đầu vào lầu quan sát. Ngọn lửa lớn hơn dĩ vãng nhiều, chỉ trong nháy mắt đã chiếu cả căn lầu sáng trưng, chúng ùa ra khỏi tám lỗ bắn tên liếm vào không trung.
Cả tòa lầu quan sát hiện tại chính là một bếp lò bị nung đỏ lửa, mặc kệ là ai ở bên trong cũng không thoát được. Nhưng Trịnh Hề Minh không thể chết được, nếu hắn chết thì vết nhơ trên người Triệu Văn An sẽ không thể rửa sạch.
Triệu Tử Mại nóng lòng túm lấy tay Tang, “Đại thần tiên, Trịnh Hề Minh không thể chết được.”
Được hắn nhắc nhở thế là Tang vội thu lửa lại, nhưng cả lầu quan sát đã bị lửa nướng đen thui, tường bên ngoài cũng là một vệt khói đen thật dày. Hai người vọt vào lầu quan sát và phát hiện bên trong không có một bóng người, Trịnh Hề Minh vừa đứng ở nơi này cũng đã biến mất, đến một mảnh góc áo cũng không còn.
“Người đâu?” Thấy bên trong không có ai thế là Triệu Tử Mại thất thần hỏi một câu. Hàng mày rậm của hắn nhíu chặt, “Trịnh Hề Minh…… đi đâu rồi?”
“Hắn không phải Trịnh Hề Minh,” Tang nhìn thẳng một lỗ bắn tên sau đó duỗi tay cầm lấy một thứ ở đó. Nó nhìn chằm chằm thứ kia nửa ngày mới nói, “Nếu hắn là người thì hiện tại nhất định không chết cũng bị thương, nhưng hắn lại biến mất, chỉ để lại cái này.”
Nó nói xong thì bỏ thứ kia vào tay Triệu Tử Mại, “Ngươi nói trên người hắn có mùi rơm rạ. Người nói đúng rồi đó.”
Triệu Tử Mại đón lấy thứ kia, mắ lập tức trợn tròn, “Đây là…… bông lúa?”
“Là bông lúa nhưng cũng không phải,” ánh mắt Tang sáng trong, đôi mắt híp lại một chút và nhìn lỗ bắn tên, “Thân thể hắn tuy là do rơm rạ chế thành nhưng rơm rạ này không phải rơm rạ bình thường.”
“Nó là cái gì?”
Tang vươn hai ngón tay vân vê bông lúa đã bị nướng chín trong tay Triệu Tử Mại sau đó hơi ghét bỏ mà nhanh chóng rút tay về. Nó bĩu môi nói, “Ngươi xem bông lúa này bọc cái gì.”
Triệu Tử Mại giơ tay ra trước mặt và lập tức hét lên một tiếng, tay liều mạng quăng vài cái, biểu tình trên mặt không biết là ghê tởm hay sợ hãi.
“Không ném được đâu, thứ này khát máu, một khi dính lên người thì đừng hòng thoát được khỏi nó.” Tang đồng tình mà cười với hắn.
“Vậy ngươi cứ thế khoanh tay đứng nhìn à?” Triệu Tử Mại đã cảm giác được đau đớn ở lòng bàn tay, hắn cảm thấy thứ kia chuẩn bị chui vào tay mình rồi. Nhưng điều khiến trái tim hắn băng giá là Tang lại như đang chế giễu biểu tình kinh hoảng của hắn, không hề có ý muốn hỗ trợ.
“Ta đã nói một khi dính phải thứ này thì trừ phi bị nó ăn cả da lẫn xương nếu không nó sẽ không rời đi.” Nó mở lòng bàn tay Triệu Tử Mại ra và trộm cười một cái, “Nhưng đó là lúc nó còn sống, hiện tại cái thứ trong tay ngươi đã bị thiêu đến nửa chết nửa sống thì còn có thể làm gì?”
Hóa ra nó đang trêu hắn, Triệu Tử Mại vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lòng bàn tay mình. Quả nhiên hắn thấy cái thứ như con sâu kia vốn đang vặn vẹo nay dần ngừng lại, thân thể mềm mụp thành một đống thịt nằm trong tay hắn.
“Ghê tởm.” Tang nhíu mày thổi một hơi lên lòng bàn tay hắn thế là con sâu kia rơi xuống mặt ủng Triệu Tử Mại.
Sâu kia màu đen, nhưng toàn thân phủ một lớp lông trắng nên thoạt nhìn có màu xám xịt. (Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang Rừng Hổ Phách) Mà đáng sợ nhất chính là cái đầu của nó, hoặc đúng hơn là nó căn bản không có đầu bởi vì nơi vốn là đầu lại bị một móc câu sắc nhọn thay thế. Cái móc kia dù bị đốt cháy vẫn lóe hàn quang, Triệu Tử Mại nhìn thấy thì ngực tê rần, giống như bị nó đâm vào vậy.
“Đây là sâu gì? Sao nó lại sinh ra trong bông lúa?”
Tang nhún vai, hừ lạnh một tiếng, “Sâu ư? Có lẽ gọi nó là ruộng lúa cổ thì thích hợp hơn đó.”
Triệu Tử Mại hất con sâu trên ủng xuống rồi ngưng thần suy tư một lúc lâu mới hỏi, “Cổ trùng ư? Ta từng nghe nói người Di am hiểu hạ cổ, bọn họ để các loại độc trùng vào một cái lu và chôn xuống đất để chúng tự cắn nuốt lẫn nhau. Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, cuối cùng chỉ còn lại một con chính là cổ trùng.”
Tang nhìn hắn, “Vậy ta phải hỏi Triệu Thông Phán, nha môn xử lý kẻ dùng cổ trùng thế nào?”
“Kẻ dùng vu thuật hại người đương nhiên phải xử cực hình.”
Tang gật đầu, “Không sai, cho nên vu cổ hiện tại đã rất hiếm. Nhưng có một loại cổ thuật khó mà phát hiện nên vẫn tồn tại. Chẳng qua nơi nó trốn quá phổ biến nên thường sẽ bị người ta xem nhẹ.”