Lão Ngô cảm thấy hai cái chân bị hỏng của lão Lưu đã chuyển sang cho mình, bởi vì ông ta bỗng không đứng nổi, cả người chuếnh choáng. Lúc đi vào căn phòng lão Lưu ở lúc sinh thời ông ta phủ phục trên mặt đất, may có một gã sai vặt nhanh tay lẹ mắt giúp nâng ông ta vào.
Lão Lưu chân cẳng không tốt, cần người hầu hạ nên Phổ Tế Đường để cho ông ta ở một căn phòng đơn. Hiện tại căn phòng này còn chưa có người ở, bởi vì dựa theo quy của của Phổ Tế Đường thì sau bảy ngày mới được cho người mới vào ở căn phòng vừa có người qua đời.
Bảy ngày, lão Lưu còn chưa chết được bảy ngày mà đứa con ông ấy vất vả nuôi nấng cả đời đã bỏ lại ông ấy mà đi.
Nghĩ tới đây lão Ngô siết chặt nắm tay nhào lên cái giường chăn đệm gấp chỉnh tề kia mà khóc rống lên. Ông ta mắng tổ tông mười tám đời của Lưu Tranh, nhưng lại chợt nhận ra trong đó có cả lão Lưu thế là ông ta đành ngừng gào khóc và nhìn về phía gã sai vặt đứng bên cạnh an ủi mình nãy giờ. Ông ta nghẹn ngào hỏi một câu, “Ông ấy đi như thế nào?”
Gã sai vặt than một tiếng, “Buổi tối năm ngày trước Lưu bá chợt thấy thân thể không khỏe sau đó nôn hết thức ăn tối ra. Lúc đại phu tới thì Lưu bá đã bắt đầu run rẩy, đại phu nói không trị được vì thế chúng ta đi bẩm báo cho quản sự. Không bao lâu sau quản sự cho người tới đón Lưu bá đi.”
Lão Ngô sửng sốt hỏi, “Quản sự ư? Ông ta đưa lão Lưu đi đâu?”
“Đây là quy củ của nơi này, cũng là lòng từ bi của lão gia nhà chúng ta. Phàm là người ở trong Phổ Tế Đường bị bệnh mà đại phu bên ngoài không trị được hết thì sẽ giao cho đại phu trong nhà. Ngài cũng biết đại phu ở trong nhà chúng ta chính là ngự y trong cung phái xuống, có thể trị biết bao nhiêu bệnh. Nếu đến ông ấy còn chẳng làm được gì thì chính là người ấy đã gần đất xa trời, không có thuốc chữa.” Nói tới đây, hắn lại than một tiếng, “Thực bất hạnh Lưu bá chính là người như thế, vậy nên quản sự đón ông ấy đi rồi thì không đưa về nữa.”
Lão Ngô vẫn không hiểu, “Nhưng ông ấy có người nhà mà, ông ấy bị bệnh chết chẳng lẽ các người không báo một tiếng sao?”
Gã sai vặt cười khổ, “Có lẽ ngài còn không biết, lúc Lưu Tranh đưa cha hắn tới đây đã nói cả nhà bọn họ sắp đi xa, từ đây sẽ không về nữa. Vì thế chuyện sống chết của Lưu bá hắn không quản, toàn quyền giao cho Phổ Tế Đường xử lý. Lúc ấy chúng ta không nhận, bởi vì mục đích của nơi này là để giúp đỡ người già neo đơn, hiện tại Lưu gia lại bỏ cha già của mình không phải đi ngược với tôn chỉ của chúng ta ư? Nhưng không hiểu sao chuyện này lại truyền tới tai lão gia, ông ấy vừa nghe thấy thế thì nói Lưu Tranh có thể làm ra cái việc bất hiếu nhường này thì một khi để Lưu bá trong tay hắn nói không chừng nửa đường sẽ bị hắn vứt bỏ ở nơi hoang dã cũng không biết được. Thế nên chúng ta nghĩ không bằng giữ ông lão ở Phổ Tế Đường để ông ấy an nhàn sống nốt.”
Nói đến đây hắn lắc lắc đầu, “Đáng tiếc mạng người là do trời định, Lưu bá chưa ở được mấy ngày thì đã đi. Hiện tại ta nhìn căn phòng rỗng này thì trong lòng cũng không chịu nổi. Nhưng lão bá, ngài cũng phải chú ý bản thân, chớ thương tâm quá lại hại thân.”
“Ông ấy…… Các ngươi bố trí cho ông ấy ở chỗ nào? Ta và ông ấy là bạn bè với nhau từ nhỏ, nay chẳng được nhìn mặt nhau lần cuối, nhưng tóm lại vẫn muốn đưa tiễn.” Lão Ngô run rẩy hỏi, nước mắt lại theo đó chảy xuống.
***
Xác của lão Lưu còn chưa an táng nên đang được để trong nghĩa trang trên núi. Lão Ngô đứng trước cửa nghĩa trang, nương ánh sáng mỏng manh bên ngoài mà phân biệt từng cái quan tài bên trong sau đó tìm ra một cái viết chữ “Lưu”. Lòng ông ta căng thẳng, lại thêm gió núi thổi qua, cây cỏ trên cách đá ào ào thổi khiến ông ta càng cảm thấy nơi này cô quạnh.
Ông ta ôm chặt tấm thảm lông dê, đây là thứ mà lúc sinh thời lão Lưu thích nhất vì thế sau khi chết chắc ông ấy cũng hy vọng có thể đắp nó lên hai chân cứng đờ của mình. (Ebooktruyen.net) Lúc còn sống ông ấy cũng chẳng biết hóa ra thảm lông dê này không phải thứ Lưu Tranh bỏ số tiền lớn mua từ thương nhân ngoại vực mà là thứ Chương gia ném đi và hắn nhặt về. Chương gia giàu có, đặc biệt là đồ Chương Sinh đã dùng thì dù có vứt đi cũng sẽ trông giống đồ mới, thế nên Lưu Tranh mới dùng nó để mượn hoa hiến phật và kiếm cho mình một thanh danh tốt.
Lão Ngô chắp tay cảm tạ gã sai vặt phía sau và nói, “Làm phiền tiểu huynh đệ rồi, lão hủ muốn cùng người bạn già ở riêng trong chốc lát, cũng nói vài câu với ông ấy.”
Gã sai vặt kia lập tức thức thời gật gật đầu nói, “Vậy ta sẽ đi rót ít rượu, lát nữa ngài tế một chén rượu cho người đã khuất coi như cáo biệt.”
Gã sai vặt rời đi rồi lão Ngô mới đi về phía quan tài của bạn mình, vừa đi vừa khóc. Gió càng lúc càng to, thổi tàn lửa của lò gạch cách đó tới. Chúng bay múa trước mặt ông ta, giống như đang dẫn đường vậy.
“Lão ca nhi, ta đến thăm ông đây,” lão Ngô đứng yên trước quan tài, tay sờ quan tài lạnh băng, miệng lẩm bẩm, “Hôm nay ta tới vội vàng nên không mang theo cái gì, chỉ mang…… chỉ mang cái chăn ông thích nhất tới.”
Ông ta dừng một chút, trên mặt là một nụ cười gượng khó coi, “Lưu Tranh hắn…… hắn…… hắn thực tốt, chẳng qua hắn bận quá nên bảo ta tới trước. Ông đừng trách hắn.”
Nói tới đây ông ta đã nghẹn lời, không nói thêm được chữ nào. Lão Ngô lại đi về phía trước một bước, sau một lát do dự ông ta nhắm mắt dùng sức đẩy nắp quan tài rồi cầm cái chăn nhét vào khe hở.
“Ông mang theo nó thì dù đường xuống hoàng tuyền khổ sở nhưng ít ra cũng sẽ không sợ bị lạnh.”
Nói xong ông ta lại kéo nắp quan tài muốn khép nó lại, nhưng cái nắp kia giống như bị thứ gì đó ngăn cản. Ông ta dùng sức bú sữa kéo cũng không chút sứt mẻ vì thế ông ta không thể không mở mắt nhìn cái quan tài một chút.
Vốn lão Ngô muốn tránh phải nhìn cỗ thi thể trong quan tài. Ông ta sợ thảm trạng khi chết của bạn mình sẽ khiến bản thân thương tâm hơn rồi không thể nguôi ngoai được. Nhưng càng không muốn xem thì đôi mắt lại càng như muốn đối đầu, chẳng biết chúng cố ý hay vô tình mà cứ thế ngó vào trong quan tài kia.
Vừa nhìn lão Ngô đã thấy lông tơ cả người dựng lên, da đầu tê dại như sắp rơi xuống, hơi lạnh vèo một cái đã chạy khắp người.
Ông ta thấy một cái chén, men trắng, hoa văn hình con hạc màu bạc. Màu trắng tươi mát, màu xanh lục đằm thắm, dưới ánh trăng nó nổi lên ánh sáng nhè nhẹ nhưng cực kỳ chói mắt. Nhưng nếu nói đây là vật bồi táng theo lão Lưu thì cũng không phải, bởi vì trong quan tài ngoài cái chén này chẳng còn gì khác, giống như chính nó mới là chủ nhân cỗ quan tài này vậy.
Một cái chén sứ đặt trong quan tài của lão Lưu, thế này là sao? Lão Ngô không hiểu, nhưng ngay sau đó trong đầu ông ta có một ý niệm lướt qua, cả người chấn động. Ông ta xoay người nhìn mấy cái quan tài đặt bên cạnh rồi chậm rãi hít một hơi và quyết tâm đi tới cái gần mình nhất.