“Lão gia, vẫn để nô tỳ hầu hạ…… hầu hạ ngài rửa chân đi……” Xuân Hồng rũ mắt ngập ngừng nói, giọng run đến độ gần như không nghe thấy được.
Chương Sinh Nhất nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh của Xuân Hồng trong chốc lát, ánh mắt tham lam kia dần bị hơi lạnh dày đặc thay thế. Lão cầm lấy một lọ thuốc hít ở bên cạnh và hít một hơi. Lọ thuốc hít kia không phải “Phong Nhã Trai” mà Chương gia làm ra mà lại là một món sứ Thanh Hoa màu xanh có hình con khổng tước. Kỳ thực đồ bài trí trong phòng của lão có đồ sứ, ngà voi, ngọc, trong năm màu của sứ Thanh Hoa thì đã có ba, duy chỉ có đồ sứ “Phong Nhã Trai” là không có cái nào.
Đương nhiên Xuân Hồng không hiểu, dù có hiểu thì hiện tại nàng ta cũng chẳng có tâm tư mà miệt mài theo đuổi, bởi vì Chương Sinh bỗng nhiên cất tiếng cười, sau đó lão lại nhe răng hổn hển thở giống như động tác cười kia khiến lão đau đớn chỗ nào đó, “Thôi, thôi, hiện giờ một nha đầu đê tiện như ngươi cũng dám ghét bỏ ta.”
Chương Sinh Nhất mang vẻ mặt vặn vẹo, cánh mũi vì đau đớn mà nhẹ nhàng run rẩy. Lão chỉ tay vào Xuân Hồng và nói, “Ngươi muốn hầu hạ ta thì tới đây.” Nói tới đây lão lại hé miệng cười, “Cái thứ không biết tốt xấu, lát nữa ngươi sẽ biết thuận theo ta dễ dàng hơn hầu hạ nhiều.”
Xuân Hồng không hiểu ý lão khi nói lời này nhưng nghe thấy Chương Sinh Nhất nói sẽ không cưỡng bức mình thế là lòng nàng ta khoan khoái hơn nhiều. Vì thế nàng ta đổ nước vào chậu đồng, tay thử nước xem nóng lạnh thế nào rồi bưng cái chậu qua.
Chương Sinh ngồi ở trên giường, không đi tất, hai chân bị vải bố quấn từng vòng mấy tầng khiến chúng có vẻ to hơn chân người thường.
“Xuân Hồng, nhớ đừng xem lung tung, đừng sờ lung tung, như thế là có thể giữ được mạng.”
Lời thím Liễu chợt chui vào đầu Xuân Hồng, nàng ta liếm đôi môi khô khốc, tay buông chậu đồng xuống. Nàng ta quỳ gối, tay duỗi về phía trước chạm vào đôi chân lớn hơn người thường của Chương Sinh Nhất.
Đừng nhìn, Xuân Hồng, đừng nhìn……
Nàng ta nhắm mắt lại, trái tim nảy lên, tay sờ đến nút thắt ở cổ chân phải của lão và kéo nó ra. Vừa định cởi vải trắng thì Chương Sinh Nhất bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng sau đó tát cho nàng ta một cái. Mặt nàng ta cứ thế hiện rõ dấu 5 ngón tay.
Xuân Hồng ôm mặt kêu một tiếng sau đó cúi đầu nhìn mặt đất, nước mắt nhỏ xuống như mưa gợn lên những con sóng trên cái chậu đồng.
“Cái thứ không biết nặng nhẹ, ngươi nhắm mắt như thế không sợ làm ta đau ư?” Chương Sinh Nhất túm lấy cằm Xuân Hồng, cái mũi to mọng dí sát vào mặt nàng ta, hơi thở nặng nề phủ lên hai má nàng, “Vì sao không dám nhìn? Chê ta dơ bẩn hả? Chê ta bẩn mắt ngươi hả? Ngươi là thứ gì mà cũng dám ghét bỏ ta?”
Xuân Hồng vẫn khóc giàn giụa, “Nô tỳ không dám, nô tỳ làm sao dám ghét bỏ lão gia……”
“Ngươi không chê ta nhưng ta thì ghét bỏ ngươi đó,” Chương Sinh Nhất càng siết chặt cằm Xuân Hồng, “Chỉ bằng đôi mắt ti tiện của ngươi mà cũng xứng nhìn ta ư? Xẻo mắt ngươi ra cho chó ăn ta còn ngại bẩn ấy.”
Xuân Hồng không hiểu rốt cuộc lão muốn mình làm gì vì thế nhắm mắt không phải mà mở cũng không phải. Nàng ta chỉ có thể nửa híp mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt với cái mũi to và môi dày kia nhưng không biết làm thế nào cho phải.
“Ta nói xẻo ra cho chó ăn còn ngại bẩn,” Chương Sinh Nhất bỗng trầm giọng, khóe miệng nổi lên trào phúng, “Nhưng ta cũng đâu có cho người xẻo ra đâu.”
Rốt cuộc Xuân Hồng cũng hiểu thế là chân nàng ta mềm nhũn, cả người ngã ra đất nhưng cằm vẫn bị Chương Sinh Nhất túm lấy thế là cổ duỗi thẳng tắp, “Lão gia…… Lão gia muốn…… đôi mắt của nô tỳ ư?”
“Một đôi mắt và một cái mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi không biết sao?” Nói xong câu đó lão bỗng nhiên buông lỏng tay đẩy Xuân Hồng qua một bên giống như nàng là một miếng giẻ rách mà lão ghê tởm.
“Lão gia muốn đôi mắt…… nô tỳ đưa cho ngài là được……”
Hai chữ cuối nàng ta nói cực kỳ quyết tuyệt, bởi vì nàng ta nhớ rõ bộ dạng mấy vị tỷ tỷ phía trước. Cổ các nàng bị cắt một đường thật sâu, máu bắn khắp nơi. Nhưng miệng vết thương kia không phải do dao cắt bởi vì thịt ở miệng vết thương so le không đều. Nó là do một thứ như móng vuốt sắc bén cào ra.
Nhiều năm như thế người duy nhất còn sống mà ra khỏi phòng lão gia chính là thím Liễu. Không phải vì bà ấy khiến Chương Sinh Nhất thích mà vì vận khí của bà ta tốt. (Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Ngày ấy thím Liễu đi vào hầu hạ đúng vào ngày đại hôn của tiên đế. “Phong Nhã Trai” mà Chương thị làm ra theo hỉ kiệu của Hoàng Hậu nương nương vào hoàng cung. Chúng được đám giáo úy mặc áo ngắn màu đỏ cầm, phía trên buộc lụa đỏ, hai bên có ngự tiền thị vệ, phía sau là hai vị phúc tấn, tám mệnh phụ và vương công đại thần đi sát. Đội ngũ dài vài trăm dặm, oanh liệt tiến vào Đại Thanh Môn.
Từ ngày đó Phong Nhã Trai lên tới tột đỉnh vinh quang, Chương Sinh Nhất cũng thế. Vì vậy ngày đó lão uống nhiều, thấy thím Liễu vào hầu hạ cũng thuận mắt hơn nhiều. Lão vui tươi hớn hở ngồi ở trên giường, bảy phần say ba phần tỉnh, mặc cho thím Liễu giúp mình xoa chân, thậm chí không chú ý tới vẻ kinh hoàng trên mặt bà ta.
Từ đó về sau thường xuyên có người hỏi thím Liễu ngày đó đã thấy cái gì nhưng sau khi nghe được câu hỏi này bà ấy lại im lặng, chưa từng nói một lời nào với kẻ khác. Ký ức đêm đó bị bà ấy coi là ác mộng, mà nếu là mộng thì không bằng quên đi, coi như buông tha cho chính mình.
Nhưng có một lần thím Liễu bị bệnh, sốt đến bất tỉnh nhân sự. Xuân Hồng đi qua chăm sóc đã nghe thấy bà ta không ngừng lẩm bẩm hai chữ, “Móng vuốt…… Móng vuốt……”
Xuân Hồng không hiểu lời bà ấy có ý gì nhưng hôm nay nhìn thấy hai chân bao kín mít của Chương Sinh Nhất rồi liên tưởng tới vết thương trên cổ các vị tỷ tỷ thế là nàng ta lập tức hiểu rõ vì thế mới không chút do dự lựa chọn từ bỏ đôi mắt.
Cùng lắm thì mù, làm người mù cả đời cũng tốt hơn chết dưới chân kẻ này. Xuân Hồng thầm cười lạnh sau đó cong ngón tay đâm về phía mắt mình.
“Từ từ, trước tiên giúp ta rửa sạch chân lại móc mắt cũng không muộn.”
Giọng Chương Sinh Nhất truyền tới từ đỉnh đầu nàng ta. Xuân Hồng đáp lời bởi vì nàng ta đã biết kết cục của mình nên bỗng thấy an ổn. Vì thế nàng ta mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền mà cởi mảnh vải trên chân lão t.
Mảnh vải vừa bay xuống mặt đất Xuân Hồng đã nhìn thấy rõ thứ bên dưới. Vừa nhìn nàng ta đã thấy sức lực trôi đi hết, cổ khô khốc như bị lửa thiêu. Cái mặt béo phì phía trên lại nở một nụ cười dữ tợn như ma quỷ, “Rửa đi, xoa sạch sẽ vào. Hai chân này của ta cần bàn tay non mềm của nữ nhân tới hầu hạ. Một ngày không xoa bóp sẽ vô cùng đau đớn. Mau dùng tay ngươi sờ nó, cẩn thận mà sờ……”
***
Lúc Xuân Hồng bị nâng ra thì thím Liễu đã chờ ở bên ngoài từ lâu. Xuân Hồng không chết nhưng so với chết còn thảm hơn. Nàng ta bị móc mắt, nhưng thế chưa hết, nàng ta còn bị cắt lưỡi, mũi và đôi tay mềm mại.
“Vì sao lại tàn nhẫn như thế? Nàng là đứa nhỏ còn chưa trưởng thành mà.” Thím Liễu khóc không thành tiếng.
“Lão gia nói nàng ta không chỉ thấy mà còn dùng tay sờ, mũi cũng ngửi được vì thế để phòng ngừa nàng ta nói bậy thì dứt khoát cắt hết là xong chuyện.”