“Lão gia, ngài đừng quên đại tiểu thư vẫn mất tích tới giờ chưa tìm được, chỉ dựa vào tuổi tác và sự từng trải của công tử năm ấy thì sao có thể xử lý…… xử lý một cái xác chứ?” Chu Bồi vẫn không cam lòng. Chuyện năm đó rõ ràng trước mắt ông ta, ngày đó lão gia mở tiệc trong phủ chiêu đãi khách khứa. Lúc rượu quá ba tuần thì có người hầu tới báo đại tiểu thư mất tích. Mọi người tìm khắp phủ trên dưới nhưng không tìm thấy đại tiểu thư đâu mà lại phát hiện tiểu thiếu gia nằm bất tỉnh nhân sự bên cái giếng ở Thính Tuyết Các.
“Nếu là do thiếu gia làm thì hắn có thể giấu người ở đâu được? Lúc ấy chúng ta thậm chí còn điều động cả quân kinh thành đảo toàn thành vài lần cũng không thấy người, càng đừng nói tới trong phủ. Hơn nữa lúc ấy tiểu thiếu gia bệnh tật yếu ớt, đó cũng không phải giả vờ. Chẳng lẽ một đứa nhỏ tám tuổi còn lợi hại hơn mấy ngàn người lớn thân thể cường tráng sao?”
Trong mắt Triệu Văn An có ánh sáng nhạt xẹt qua, không phải ông ta không nghĩ tới chuyện này nhưng sự việc liên quan tới con cái của nên dù chỉ có một chút nghi hoặc ông ta cũng không thể buông tha. Triệu Văn An trầm mặc thật lâu, mãi tới khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ ông ta mới nhìn về phía Chu Bồi lúc này đã ngủ gật và nói.
“Giúp ta nhìn chằm chằm hắn. Có điều nếu trước khi điều tra ra chân tướng ta nói mình muốn làm một người cha tốt thì ngươi có cảm thấy ta quá giả nhân giả nghĩa không?”
***
Mục Tiểu Ngọ bị “tình thương của Triệu Văn An” đánh thức. Nàng ngửi được mùi kim bánh thế là cảnh mơ mê mang bỗng bị một thanh trường kiếm bổ ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.
Trong mộng nàng đang bước đi trong một khu rừng rậm, cả người bị hơi ẩm bao lấy, buồn bực tới độ khó mà thở nổi. (Ebooktruyen.net) Không biết đi được bao lâu thì cách đó không xa rốt cuộc cũng liên miên xuất hiện những hình ảnh khác. Nhìn qua đó nàng thấy một mảnh phế tích, song cửa đổ nát, hành lang gấp khúc, cửa vòm. Chúng đã đứng đây chờ thật lâu, chờ nàng trở lại……
Nàng bật dậy, cả người là mồ hôi lạnh, mắt trợn trừng nhìn rèm trướng tối tăm bên trên một lúc mới hít hít mũi hỏi, “Mùi gì thế nhỉ?”
“Tiểu thư tỉnh rồi ư?” Tiểu nha đầu Oa Oa dán tới, cái mặt như cái mâm dí sát đôi mắt Mục Tiểu Ngọ. Đôi mắt nàng ta vui mừng hấp háy giống sao trời phía trên rừng rậm, “Để nô tỳ đi gọi lão gia.”
“Đừng gọi,” Mục Tiểu Ngọ kéo tay áo nàng kia, “Mỗi lần ông già kia nhìn thấy ta đều mang bộ dạng khóc tang giống như ta sắp chết tới nơi rồi. Ta không muốn thấy ông ta đâu.”
“Ông già ư? Đó là……” một chữ “cha” bị Oa Oa nuốt mất vì Mục Tiểu Ngọ đã như cá chép lộn mình ngồi dậy. Nhưng còn chưa ngồi vững nàng lại kêu một tiếng và ngã vật ra giường. Hiện tại cả người nàng mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Nàng còn không biết tự lượng sức mình nên tự chuốc lấy cực khổ.
“Tiểu thư không sao chứ?” Oa Oa bị dọa nhảy dựng, vội duỗi tay muốn nâng nàng dậy lại bị Mục Tiểu Ngọ ngăn.
“Không chết được,” nàng vừa tức vừa bực, hai tay chống giường ngồi dậy nói, “Kỳ quái, thân phận thay đổi thế nên thân thể cũng biến thành tiểu thư nũng nịu sao? Hiện tại ta còn không bằng một phần mười của ngày thường.”
“Ngài bị bệnh cơ mà, không phải đại phu nói ngài phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục sức lực sao?” Oa Oa vừa nói vừa đi tới cạnh bàn bưng cái đĩa tới, “Tiểu thư, đây là điểm tâm Triệu công tử đưa tới, ngài nếm chút đi. Nếu ngài cảm thấy đã khỏe hơn thì chúng ta ra ngoài gặp ngài ấy, trong khoảng thời gian này Triệu công tử đã tới ba lần rồi.”
***
Tiểu nha đầu tròn tròn đặc biệt giống một cục bột nếp cho nên lúc nghe Mục Tiểu Ngọ gọi tên nàng ta Triệu Tử Mại phì cười, “Oa Oa? Ta có thể đoán đám nha hoàn khác của nhà ngươi tên là gì rồi. Hơn phân nửa là bánh mứt táo, đường mạch nha, nói không chừng còn có kim đậu phụ và như ý cuốn đúng không?”
Hắn ngồi một lúc thấy Mục Tiểu Ngọ vẫn uể oải, thần sắc cũng rất buồn bực thì muốn nói mấy lời chọc nàng vui vẻ.
“Công tử thật thông minh, ngài đoán đúng hơn phân nửa rồi. Đây là tên tiểu thư đặt cho chúng ta khi còn nhỏ, bởi vì nàng từ nhỏ đã tham ăn nên dứt khoát sửa mấy cái tên học đòi văn vẻ mà lão gia đặt cho bọn nô tỳ. Cho nên Cung gia quả thực chính là một cửa hàng điểm tâm, theo lời lão gia nói thì chính là không lên được mặt bàn.”
“Nói bậy, ta nói thế bao giờ,” Cung Minh Châu vẫn luôn đứng sau đấm lưng, bưng trà rót nước cho Mục Tiểu Ngọ lập tức đỏ mặt mắng, “Tên của các ngươi đúng là hay, gần gũi, bình dân, so với đống tên ta chọn thì tốt hơn nhiều.”
Cung Minh Châu chợt mất con nên tâm đã như tro tàn, ai biết đứa con gái mất tích mười năm bỗng xuất hiện thế nên ông ta đương nhiên là cung phụng con gái như bảo bối. Ông ta sợ con mình đột nhiên mọc cánh bay. Đã thế sau khi Tang rời đi Mục Tiểu Ngọ cực kỳ yếu, ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng nàng mới có thể xuống giường đi lại. Vì thế Cung Minh Châu càng cẩn thận hơn, không những tìm đại phu khắp nơi mà còn phái hơn 10 người hầu hạ Mục Tiểu Ngọ sợ đứa con gái duy nhất lại có bất trắc gì.
Khoảng thời gian này ở Cung gia phàm là Mục Tiểu Ngọ có chút đau đầu nhức óc nào Cung Minh Châu sẽ mất ngủ cả đêm, cả ngày nơm nớp lo sợ, tâm thần không yên giống như cũng sinh bệnh.
Dở hơi quá.
“Mục cô nương, à không, Cung tiểu thư vẫn không nhớ lại những chuyện trước khi nàng ấy mất tích ư?” Triệu Tử Mại nhìn thấy hai cha con nhà này thì trong lòng lại dâng lên chua xót. Cha hắn chỉ ngẫu nhiên thể hiện quan tâm là hắn đã hận không thể xóa sạch những bất công và coi thường của ông ta trước kia sau đó không màng tất cả lao về phía ông ta. Lúc này nhìn Cung Minh Châu hắn thấy ông ta dán mông lạnh mà còn vô cùng cam tâm tình nguyện. Nếu không tận mắt nhìn thấy bộ dạng nữ nhi nô này thì hắn sẽ không tin đây là Cung đại nhân một thân cao ngạo khi ở trên triều.
“Tiểu nữ vẫn không nhớ ra những việc trước kia thế nên không cần gọi nàng là Cung Hành, cứ gọi nàng là Tiểu Ngọ thì được rồi.” Cung Minh Châu nghe Triệu Tử Mại nói thế thì cuống quít xua tay. Xem ra hai cha con nhà này đã tranh luận một phen, và kết quả là Mục Tiểu Ngọ không đồng ý sửa lại tên cũ.
“Bị tường cao viện sâu trói buộc thì thôi, tới tên cũng bị trói buộc thì quá không thú vị.” Mục Tiểu Ngọ thở dài, sau khi suy nghĩ một lát nàng lại nhìn về phía Cung Minh Châu, trên mặt bỗng tràn ra một nụ cười thuận theo, “Cha, ta muốn đến Hầu Vân Hiên thăm Mục què. Đã lâu không gặp trong lòng ta cũng nhớ mong, không biết ông ấy ở đó thế nào rồi.”
Cung Minh Châu nghe thấy một tiếng “Cha” kia thì trong lòng tức khắc vui đến nở hoa nhưng đầu vẫn không hề hồ đồ, “Con nhớ Mục lão gia tử thì để ta phái người mời lão nhân gia tới là được. Con yên tâm, ta hiểu tâm tư lão ca nhi kia, người khác không mời được nhưng nếu ta nói sẽ mua rượu Hạnh Hoa của Hồng Hưng Lâu thì ắt ông ấy sẽ tới ngay.”