Hưởng Tang

Chương 339: Thổ Lộ





“Ngươi đoán không sai đâu, ta tự tay giết chị gái mình nên hiện tại báo ứng tới cũng là phải thôi.” Triệu Tử Mại ngồi bên miệng giếng sau đó bất chấp nam nữ khác biệt mà cởi giày tất lộ mu bàn chân.
“Vảy ư?” Mục Tiểu Ngọ nhăn mày hỏi, “Đang êm đẹp sao lại mọc vảy?”
Triệu Tử Mại khẽ run vai cười khổ nói, “Cái này gọi là điểu trảo chứng, kẻ bị bệnh này ngón chân út sẽ biến mất, móng chân như vuốt nhọn, trên mu bàn chân là vảy.” Hắn nhìn chằm chằm Mục Tiểu Ngọ và gằn từng chữ, “Nếu như ta đoán không nhầm thì Chương Sinh Nhất cũng bị bệnh này, và Hồ thái y chẩn trị cho lão nên mới mất mạng.”
“Nhưng vì sao ngươi……”
Triệu Tử Mại tránh ánh mắt nàng và nói, “Chương Sinh Nhất có một người anh trai tên là Chương Thiên Nhất.

Người này giỏi làm đồ gốm sứ, là người sáng lập lò gạch của Chương gia.

Nhưng mấy năm trước ông ta đã qua đời, nguyên nhân cái chết cũng kỳ quặc.


Ta nghĩ chắc ông ta bị chính em trai ruột của mình giết, bởi vì……” Hắn lại đi giày tất vào, hai tay vỗ đầu gối vài cái mới bình thản nói, “Bởi vì nguyên nhân của chứng bệnh này chỉ có bốn chữ: giết anh em ruột.”
Nói xong câu đó hắn thoáng nhìn Mục Tiểu Ngọ sau đó lập tức rời mắt giống như sợ nàng sẽ nói ra lời nào đó, “Hiện tại ngươi đã biết bệnh này căn bản không phải bệnh mà là báo ứng.

Thiên lý rõ ràng, Chương Sinh Nhất không thể trốn thoát mà ta cũng thế.”
“Hồ thái y có thể trị được nó ư?” Qua thật lâu Mục Tiểu Ngọ mới nhỏ giọng hỏi một câu này.
“Hồ thái y dựa vào một quyển y thuật để chẩn trị cho Chương Sinh Nhất, chẳng qua cuốn sách kia hiện tại đã bị Chương gia cướp đi, thế nên……”
Mục Tiểu Ngọ đột nhiên đứng lên, “Ta sẽ giúp ngươi đoạt lại, nếu không được thì chúng ta đi hỏi lão.

Chẳng phải lão có việc cầu Cung lão đầu…… ấy, cầu cha ta à? Ta sẽ bảo cha ta tới Chương gia……”
“Ngốc quá,” Triệu Tử Mại thấy bộ dạng nàng nóng như lửa đốt thì không nhịn được cười nhưng cười xong hắn lại thấy kinh ngạc vì sao bản thân vẫn cười được.

Chẳng lẽ hắn cũng bị Mục Tiểu Ngọ lây bệnh vô tư sao, “Lão bí mật tìm Hồ thái y để chữa bệnh là vì chứng bệnh này là quái bệnh không thể để người khác biết.

Thế nên hiện tại lão sẽ không bao giờ thừa nhận mình bị điểu trảo chứng.

Ta cũng hoàn toàn hiểu, bởi vì bệnh này ta chỉ dám nói với ngươi, đến Bảo Điền cũng không biết, vậy sao ta có thể để Cung đại nhân ra mặt thay mình chứ?”
Nói tới đây hắn cũng đứng dậy, trên mặt cố tỏ vẻ nhẹ nhàng nói, “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu bệnh này đã không thể lộ ra ánh sáng vậy không bằng ta tìm một nơi hoang sơn dã lĩnh ít dấu chân người rồi xây một căn nhà gỗ nhỏ.

Đúng rồi, nơi đó sẽ giống Hầu Vân Hiên, ta có thể trồng hoa, nuôi cá, thế nào cũng qua được quãng đời còn lại.

Như thế còn tốt hơn để thế nhân biết ta là con quái vật giết hại chị gái ruột của mình.”
“Ngươi muốn trốn tránh rồi chậm rãi chết mòn ư?” Trong ánh mắt Mục Tiểu Ngọ có thứ gì đó chớp động.


Bộ dạng của nàng vốn không hề xứng với cái gì mà ảm đạm bi thương, thất hồn lạc phách nhưng hiện tại chỉ có thể dùng những từ ấy mô tả biểu hiện trên mặt nàng.

(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) May mà, rất nhanh nàng đã khôi phục như thường, đôi mày nhẹ nhướng lên thế là vẻ mặt lại quay về biểu tình vô tư, không tim không phổi, “Dựa vào cái gì lại là ngươi? Chỉ vì ngươi giết một kẻ từng bước dồn ngươi vào chân tường và người nọ tình cờ chính là chị gái ruột của ngươi nên ngươi phải chịu trừng phạt này sao? Cái gì mà báo ứng khó tránh, thiên lý sáng tỏ? Nếu thực sự có thiên lý thì người đầu tiên ông trời muốn trừng phạt nhất định không phải ngươi.

Trên đời này có nhiều kẻ ác như thế, chờ tới phiên ngươi thì bản thân ngươi đã sống trăm năm và chết từ đời nào rồi.”
Triệu Tử Mại cảm thấy cổ như nghẹn lại, bóng người trước mặt cũng hơi mơ hồ.

Hắn chỉ có thể thấy ánh mặt trời tưới xuống, mạ một tầng ánh sáng ấm áp trên người nàng.

Đến cả Thính Tuyết Đường —— nơi âm trầm đáng sợ trong ký ức của hắn cũng vì nàng mà sáng hơn một chút.
“Ngươi thật sự nghĩ như thế ư?” Qua thật lâu hắn rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói ra một câu này, giống như một đứa nhỏ khiêm tốn học hỏi.
“Đương nhiên,” Mục Tiểu Ngọ không kiên nhẫn vén vài sợi tóc ra sau đầu, “Ta không tin quái bệnh vớ vẩn gì, nếu có thì đám hoàng đế kia chẳng phải sớm bị bệnh hết rồi à? Lý Thế Dân giết anh đoạt ngôi ở Huyền Vũ môn, nếu ông ta xa xôi quá thì vị Ung Chính kia không phải cũng……”
Triệu Tử Mại hoảng hốt vội bịt miệng nàng, “Phỉ báng quân vương chính là tội chết, dù muốn trấn an ta thì ngươi cũng không cần làm thế.” Nói xong thấy nàng trợn tròn mắt như còn chưa kịp phản ứng lại thế là hắn không nhịn được cười và trấn an, “Ngươi yên tâm, ta sẽ nghe lời, sẽ không tự sa ngã, cũng không trốn vào một góc để không ai tìm được.”
Nói xong hắn lại bỏ thêm một câu nói dối, “Ta tin ngươi, ta tin bệnh này không liên quan gì tới chuyện kia.”
“Ngươi sớm nên nghĩ như thế,” Mục Tiểu Ngọ có vẻ nhẹ nhõm.

Rốt cuộc nàng cũng là một người đơn thuần nên không thấy được phiền muộn che giấu sau con ngươi của hắn.

Lúc này nàng chỉ nhíu mày nói tiếp, “Ta nghĩ chuyện này hơn phân nửa là trò quỷ Chương Sinh Nhất gây ra rồi.

Lão sợ ngươi tra ra sai lầm của mình nên mới……”

Nàng nói tới đây lại không nghĩ ra Chương Sinh Nhất đã dùng thủ đoạn gì để hai chân Triệu Tử Mại mọc vảy như thế vậy nên nàng chuyển câu chuyện luôn, “Ta sẽ đi hỏi Mục què, ta sẽ không nói là ngươi mà nói có người bị quái bệnh này.

Ông ta kiến thức rộng rãi, nói không chừng sẽ tìm được nguyên do và giúp ngươi trị liệu hết.”
“Được,” Triệu Tử Mại sợ nàng lo lắng nên lập tức đồng ý, “Ta cũng sẽ phái người đến Phù Lương thăm dò xem rốt cuộc lão ta đã làm chuyện tốt gì ở đó,” nói tới đây hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trước giờ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, “Tiểu Ngọ, ngày ấy chúng ta tới ngọn núi phía sau biệt viện của Chương gia và rõ ràng thấy mấy chục hầm mộ, vì sao sau đó lại không thấy nữa?”
“Là tâm ma,” Mục Tiểu Ngọ liếm liếm đôi môi khô khốc nói, “Tâm ma quá nặng sẽ sinh ảo giác, giống như một cái lưới vây khốn bản thân và người khác.

Ta nghĩ cảnh tượng quỷ dị kia hơn phân nửa chính là một đoạn ký ức thống khổ của Chương Sinh Nhất.

Ngày tháng lâu rồi sinh ra ma chướng, nhưng vì sao lão lại có đoạn ký ức này thì phải nhờ công tử ngươi đi điều tra đã.”
Nàng vươn một bàn tay, ngón trỏ cách ngực Triệu Tử Mại chừng nửa tấc thì dừng lại, “Công tử, ngươi cũng không nên bắt chước kẻ nọ, để tâm ma vây chết bản thân mình.”
“Ta sẽ không.” Hắn nghiêm trang đảm bảo: Không phải bởi vì tâm ma không còn mà vì có một người dù hắn làm gì vẫn nguyện ý đứng bên cạnh hắn.
Hắn đè lại những lời này không nói ra.

Nhưng hắn không biết Mục Tiểu Ngọ cũng có một câu chưa nói ra.

Vừa rồi hắn ôm nàng vào lòng, miệng gọi nàng là đại thần tiên thì tim nàng rung lên, cảm xúc đau đớn ẩn ẩn lan ra toàn thân.
Vì sao? Mục Tiểu Ngọ không hiểu, nhưng nàng biết, sau này nếu lại vẽ chân dung hắn thì nàng sẽ không dùng một vòng tròn cùng ba chấm đen để thay thế nữa.