Hưởng Tang

Chương 348: Mẫu Đơn





Đường này không thông, đành phải tìm đường khác.

Mục Tiểu Ngọ lôi kéo Mục què rẽ sang trái, đi tới một nhà kính trồng hoa.

Hai người như hai con cú chui đầu vào trong lùm cỏ um tùm.
Đây là một mảnh hoa mẫu đơn, chẳng qua hiện tại chưa đến mùa hoa nở nên chỉ toàn lá xanh trải dài khắp viện.

Mục Tiểu Ngọ và Mục què khom lưng đi qua lùm cây, bọn họ cũng bất chấp phương hướng mà chỉ mong không bị đám Ngự lâm quân kia phát hiện ra.

Vì thế không biết vòng mấy lần bọn họ mới thấy ánh đèn cách xa và thở hổn hển đứng lên nhìn quanh bốn phía.
“Mẹ ơi.” Đây là lần thứ hai Mục què phải nhắc tới mẹ mình đêm nay nhưng lần này không phải mắng người mà là tán thưởng từ đáy lòng.
Trước mặt hai người là một tòa nhà Tây dương rộng rãi khí thế, tọa lạc phía đông và hướng về phía tây, có kết cấu như con công, chủ yếu làm từ cẩm thạch trắng, so với ánh trăng trên đỉnh đầu còn sáng hơn.


Hai bên cửa chính có mấy chục bậc thang đá hình cung, vây quanh đài phun nước dưới sân.

Giữa đài nước là một tảng đá khắc hình vỏ sò cao ngất, hai bên đài có tượng người hình đầu 12 con giáp bằng đồng thau.
Hiện tại một cột nước trong suốt đang phun ra từ miệng bức tượng đầu chuột, nó xẹt một đường cong hoàn mỹ trong không trung và rơi xuống giữa hồ nước.
“Hải Yến Đường, Cung lão đầu nhi nói tên này ý là mong thiên hạ thái bình, được mùa.

Mười hai bức tượng này sẽ luân phiên phun nước ứng với 12 canh giờ trong ngày.” Khi nói chuyện cột nước trong miệng bức tượng đầu chuột kia chợt ngừng, Mục Tiểu Ngọ nhẹ giọng cười, “Xem ra đã tới giờ sửu, chúng ta cần phải nhanh hơn, nếu không lát nữa cửa nách đóng lại thì chúng ta sẽ bị vây trong này.”
“Cũng coi như mở rộng tầm mắt,” Mục què vẫn hơi luyến tiếc, đôi mắt ông ta bị cảnh kỳ vĩ trước mặt hấp dẫn nên thậm chí vứt ra sau đầu cả chuyện vừa xảy ra.

Nhưng trong lúc nhìn lướt qua 12 bức tượng đồng kia ông ta lại thấy hai cái bể cá ở bậc cao nhất của thềm đá phía sau.
Đương nhiên chúng cũng là Phong Nhã Trai, cá chép màu phấn, xanh, vàng, tím rực rỡ, ngoài ra còn có hoa sen.

Cá bơi lội trong đám hoa sen rậm rạp, sắc thái nồng đậm rõ ràng lại tráng lệ huy hoàng nhưng không hề hợp với tòa nhà kiểu Tây với kiến trúc độc đáo này.

Cái này quả thực nửa nạc nửa mỡ, nhưng nữ nhân kia muốn những thứ mình yêu thích trải rộng trong mỗi góc của khu vườn này, lấy đó để thể hiện chủ quyền.
“Chỗ này sao lại có thứ kia?”
Mục què cũng chẳng nghĩ gì tới chuyện phối hợp thẩm mỹ hay gì, hiện tại ông ta chỉ thấy đống đồ sứ quý giá này thực đen đủi.

Vừa nhìn thấy nó ông ta đã run rẩy, hận không thể tránh lui ra ngoài ba trượng.

Vì thế ông ta kéo Mục Tiểu Ngọ một cái, “Đi thôi, đi thôi, nhìn đến thứ này là lòng ta đã hoảng, giống như có gió to đang thổi qua lạnh buốt……”
Còn chưa dứt lời ông ta thật sự cảm thấy như có gió lạnh thổi qua mang theo mùi tanh quen thuộc.


Mục què lại run lên, thấy hai cái bể cá phía xa giống như giật mình, ánh trăng chảy theo mặt sứ bóng loáng phản chiếu xuống mặt hồ gợn sóng chói lòa.
“Không thích hợp.” Mục Tiểu Ngọ nhìn bể cá và lẩm bẩm ba chữ này.

Trong khoảnh khắc nàng bỗng rùng mình giống như bị điện giật khiến Mục què ở bên cạnh cũng chấn động sợ hãi.
Hai cái bể cá trên thềm đá giống như chảy ra, cứ thế sụp xuống trước mặt hai người và hóa thành mảnh sứ văng đầy đất.

Chúng nó chảy qua hồ nước khiến nước suối cũng ngưng kết thành những mảnh sứ, đến cả cột nước phun ra từ miệng tượng đồng hình đầu trâu cũng là mảnh sứ, chúng sáng tới độ có thể soi bóng người, giống như trên mặt đất cũng có một vầng trăng tròn đối diện với vầng trăng trên cao.

(Hãy đọc thử truyện Thượng Công Chúa của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng lúc mảnh sứ chảy qua đài phun nước và di chuyển về phía này thì chúng lại như sống lại, tiếng rầm rầm vang lên khiến bọn họ kinh hãi.
“Hình như nó…… đang hướng về phía chúng ta……” Mục què thấy nghẹn họng, một câu này ông ta nói mãi cũng không hoàn chỉnh.

Đương nhiên Mục Tiểu Ngọ cảm nhận được ý đồ của đám đồ sứ kia, nhưng vừa rồi nàng quá khiếp sợ nên nhất thời không hoàn hồn.
Lúc này nàng không nói hai lời đã kéo Mục què xoay người chạy về phía bụi hoa, vừa chạy còn không quên ném châm đồng trong tay về phía sau, miệng mặc niệm, “Ngàn thần vạn thánh, châm linh bảo vệ ta, ma quỷ xấu xa, biết tên biết họ, phải nhanh bắt lấy, không thể chần chừ.”
Phía sau truyền đến tiếng “Leng keng”, Mục Tiểu Ngọ biết châm đồng đã đụng phải mảnh sứ, nhưng nàng cũng biết nó không thể kiên trì lâu vì thứ kia oán khí tận trời.

Vừa rồi nàng đã cảm nhận được rõ ràng, nó sâu nặng giống như đầm lầy trầm lắng mấy vạn năm, đen nghìn nghịt, chết lặng.

Với sức của hai người bọn họ thì tuyệt đối không phải đối thủ của nó.

Huống hồ hiện tại thân thể nàng suy yếu, thể lực không tốt lắm, vì thế vừa ném châm đồng ra nàng đã thở hổn hển vài hơi.
Nàng đột nhiên thấy nhớ Tang, nếu có nó ở đây thì nàng và Mục què đâu phải chật vật như bây giờ.

Cả người bọn họ dính đầy cây cỏ, còn ngã dúi dụi mấy lần.

Chỉ cần nó ra tay nhất định sẽ có ảnh lửa ngập trời, đám quỷ quái kia hẳn sẽ bị thiêu tới độ mẹ cũng không nhận ra.

Tiếng răng rắc vang lên, nàng dẫm phải một thứ vừa giòn vừa cứng khiến nó nát nhừ.

Mục Tiểu Ngọ đột nhiên dừng bước chân làm cho Mục què cũng phải dừng lại.

Hai người thẳng lưng: Phía trước là bóng tối bao trùm, mỗi khi có gió thổi qua cái bóng ấy lại phập phồng giống như khói sóng trên mặt nước.

Nhưng trong nháy mắt mọi thứ đều lặng xuống, mọi cây cỏ đều biến thành những mảnh sứ màu sắc rực rỡ.

Đây rõ ràng là một cảnh tượng ngàn năm có một nhưng lại khiến người ta sợ run, không dám bước thêm một bước nào.
Bọn họ bị sứ vây quanh, mấy cành hoa cao lớn bên cạnh thậm chí đã chạm tới cổ hai người họ, gần tới độ họ có thể thấy rõ từng đường vân trên lá.
Châm đồng thì lặng lẽ bay xuống từ đỉnh đầu, rơi xuống mặt đất đã biến thành sứ và phát ra tiếng “Răng rắc” giòn vang.
Bên cạnh có tiếng “Ca ca”, Mục Tiểu Ngọ biết đó là răng Mục què đang va vào nhau.

Nàng không hề cảm thấy ông ấy đáng xấu hổ vì ngay sau đây có lẽ hai người sẽ biến thành hai người sứ, giống Đại Tát Mãn kia và vỡ thành một đống bọt máu làm phân bón cho đống mẫu đơn này.
“Mặc kệ là yêu tà gì thì tốt xấu cũng nên lộ mặt để bản cô nương ta có chết cũng không phải làm quỷ hồ đồ chứ.” Nàng cố trấn định mà thét to một tiếng.
Không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ có ánh trăng chiếu lên đống đồ sứ nhiễu loạn đôi mắt nàng.
“Mấy năm nay Chương Sinh Nhất giúp đỡ người nghèo khổ, trọng nghĩa khinh tài, không biết đã cứu bao nhiêu người trong nước lửa.

Ngươi cũng nên rộng lượng khoan dung, đừng so đo chuyện cũ mà thả cho ông ta một con ngựa đi.” Nàng lại hét lên một câu này.