Nói xong những lời này, quần áo, giày và tất đột ngột rơi xuống, chất thành đống trên mặt bàn, đồ trang sức treo trên không cũng đập xuống, phát ra tiếng "leng keng".
Thấy thế, Viên lão gia không kiềm chế được, lao đến ôm lấy quần áo của con gái mà khóc lớn: "Uý nhi của ta mệnh khổ mà, mẹ con vừa mất được một năm, con đã mất rồi, để lão già này làm sao sống tiếp được?"
Thiếu gia nhà họ Viên là Viên Xương Lê, nghe thấy liền vội vàng đến an ủi, nhưng Viên lão gia vẫn không chịu đứng dậy, chỉ ôm quần áo con gái khóc thảm thiết, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, dáng vẻ như sắp ngất đi.
"Còn không mau mang cho lão gia các người tách trà?" Mục Tiểu Ngọ sai người rót trà trước, lại hướng Viên lão gia nói: "Lão gia phải bảo trọng thân thể, sau này sẽ có lúc đau lòng, nhưng hiện tại không thể trì hoãn chính sự được. Hai chữ mà tiểu thư để lại, lão gia có biết ý nghĩa không?"
Nghe nàng nói như vậy, Viên lão gia nhất thời ngừng gào khóc, đang hoang mang sau khi uống xong một tách trà, lão buông quần áo trong tay ra, đi đến bên cạnh Mục Tiểu Ngọ, chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Mộc Diêu, chính là con diều giấy, Lỗ thành chúng ta làm nhiều diều giấy, nơi đây nổi tiếng khắp trong nước. Nhưng nếu nói cái chết của tiểu nữ và Mộc Diêu này có liên quan gì, ta thật sự không rõ."
"Ngài không rõ, nhưng người khác có lẽ biết nguyên nhân trong việc này." Mục Tiểu Ngọ nói tiện đưa mắt nhìn sang Linh Nhi đang đứng một bên, tiểu nha đầu này hiện tại môi run rẩy. Trong mắt đầy hoảng sợ, như một con chim nhỏ bị dọa sợ.
Viên lão gia lập tức hiểu được, lão ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh Linh Nhi, lạnh lùng nói: "Ngươi... Ngươi nói, ngươi có phải đang giấu diếm ta chuyện gì hay không?"
Nói xong, thấy nước mắt trong mắt Linh Nhi lập tức tràn ra, lão lại thở dài một tiếng, giọng chậm rãi nói: "Ngươi cùng Uý nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng, như tình tỷ muội, ta cũng biết ngươi là một nha đầu trung thành. Nhưng hiện tại Úy nhi đã không còn nữa, hung thủ thật sự còn chưa bị bắt, chẳng lẽ ngươi còn phải giấu giếm với ta sao?"
Nghe thấy những lời tâm huyết đó, Linh Nhi khóc "Oa" một tiếng, nàng nhìn Viên lão gia, run rẩy nói: "Mấy tháng trước, ở ngoại thành tiểu thư kết bạn với một vị công tử, hắn tên là Trần Dùng, là một thư sinh. Từ ngày đó, Trần công tử cứ cách ba hôm liền dùng diều giấy từ hoa viên đưa thư vào, tiểu thư nàng, cũng hồi âm lại, hai người liền thư từ kết giao như thế chừng bà tháng. Tháng trước, ngày tiểu thư mất tích đó, nàng đang ở trong vườn chờ diều giấy của Trần công tử, nguyên nhân không biết diều giấy đó bị làm sao, đã mười ngày liền không xuất hiện, nhưng diều giấy còn chưa đến, người đã biến mất rồi."
Nói đến đây, Linh Nhi vừa khóc vừa lắc đầu: "Viên lão gia, không phải ta cố ý che giấu, ta vốn dĩ cho rằng việc tiểu thư mất tích không liên quan gì đến diều giấy truyền thư, nhưng sau khi nghe lời nói của tiểu thư, ta mới ý thức được, có lẽ chuyện tiểu thư mất tích thật sự có liên quan tới Trần công tử kia."
Nghe xong lời này, Viên lão gia trước tiên ngơ ngẩn giây lát, sau đó không nhịn được vỗ đùi, trừng mắt, vẫy tay gọi đám nhóc người hầu trẻ tuổi gần đó, trong miệng căm hận nói: "Mau, bắt tên Trần Dùng đó, áp giải đến quan phủ, lão phu muốn kiện hắn tội dụ dỗ thị nữ bất thành bắt cóc rồi giết người."
Mấy tên nhóc nhận lệnh liền đi ra ngoài, không nghĩ đến Mục Tiểu Ngọ phía sau khẽ quát một tiếng, hoang mang dừng chân.
"Không cần phiền phức như vậy." Mục Tiểu Ngọ nghiêng đầu sang một bên, nhìn con diều giấy đang lơ lửng trên tường, nói với Linh Nhi: "Viên tiểu thư và diều giấy truyền thư của Trần Dùng có phải chỉ có một con diều bướm này hay không?"
Linh Nhi nhìn ra bên ngoài, liền sửng sốt, luống cuống nói: "Không sai, con diều này chính là chính là của Trần công tử."
Khuôn mặt béo của Viên Lão gia tức giận đến đỏ bừng, nói cũng nói không lưu loát, lão run rẩy chỉ ngoài tường, cao giọng ra lệnh nói: "Mau, mau đi bắt trói hung thủ lại, áp giải đến quan phủ." Nói xong, lão liền đi theo sau mấy tên nhóc hầu, vội vã ra khỏi cửa phòng.
Mục Tiểu Ngọ không kịp gọi lão, ở phía sau dậm chân: "Aiz, ngược lại người nghe ta nói xong đã, nếu như người do hắn giết, tại sao lại trở về nhà họ Viên, còn phải thả con diều đó, này không phải tự chui đầu vào lưới sao?"
Quỳ gối xuống nền nhà lạnh lẽo, Trần Dùng đem chuyện hắn và Viên Uý dùng diều truyền thư nói ra từng việc, hắn nói họ làm sao gặp gỡ, làm sao tương tri, làm sao dựa vào giấy viết thư trở thành tri kỷ, cũng kể việc một tháng trước mình làm sao bị ốm nặng một trận, không thể xuống giường được, đến nỗi trì hoãn việc gặp riêng với Viên Uý.
Nói đến cuối cùng, Trần Dùng nước mắt giàn giụa, vì hắn không bao giờ nghĩ đến cơn bạo bệnh này, lại là vĩnh biệt, người này hắn chỉ gặp một lần đã coi như tri kỷ cả đời, từ giờ đã không thể gặp được nữa.
||||| Truyện đề cử: Viên Kim Cương Của Từ Tổng |||||
"Ta không cướp bóc giết người. Tối hôm đó, ta vốn dĩ không đến Viên gia, lại nói tiếp, cho dù ta đến Viên gia rồi, tại sao ta phải giết nàng? Ta trong bức thư cuối cùng đã nói với Viên tiểu thư, ta sẽ để cha mẹ đến cửa cầu hôn, tại sao ta phải giết thê tử tương lai của mình. " Trần Dùng chỉ tay lên trời thề thốt.
Viên lão gia ở một bên cười lạnh: "Uý nhi nhà ta là đại tiểu thư, làm sao có thể tự định chung thân với ngươi? Ta nghĩ điều này hoàn toàn là mơ tưởng của ngươi thôi. Ngươi muốn người không thành, thẹn quá hóa giận, liền trèo tường vào sân, bắt cóc giết người, huyện lệnh đại nhân, Viên Đạo Kiều ta thương yêu nhất chính là đứa con gái này. Úy nhi của ta chết thảm, ngài nhất định phải làm chủ cho ta đòi lại công bằng cho tiểu nữ."
Huyện lệnh Lỗ thành Tào Mân bị lý do thoái thác của hai bên làm cho choáng váng, hơn nữa gần đây ông còn đang gặp chuyện phiền lòng, ra lệnh cho nha dịch đưa Trần Dùng đi trước, chọn ngày lại đề đường thẩm vấn.
Viên lão gia thấy Trần Dùng đã bị bắt giữ, liền đưa đám người của Viên gia rời đi trước. Tào Mân phút chốc yên tĩnh, chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát, lại thấy tấm rèm phía sau công đường hơi động, một thân ảnh cao lớn mặc quan phục bước vào.
Tào Mân vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: "Triệu đại nhân! Sao ngài đến đây?"
Nam nhân lộ vẻ mặt tươi cười, cúi người chào ông, nói: "Tào đại nhân không cần khách sáo như vậy, ta vừa từ bên ngoài trở về, tình cờ đi ngang qua công đường, vừa khéo nghe thấy đại nhân đang thẩm án."
Tào Mân nghe ra gì đó trong lời nói của y, nói: "Đại nhân có hứng thú với vụ án này sao?" Đôi mắt hẹp dài của nam nhân hơi nheo lại: "Vừa mới nghe người báo án nói, ông ta tìm được hai thuật sĩ giang hồ, dùng phương pháp "thêu hồn" để câu hồn của Viên tiểu thư."
Tào Mân bị dọa một chút, vội vã nói: "Chuyện này là loại thần thần quỷ quỷ không thể tính là chứng cứ, còn cần phải điều tra lại, chung quy không thể vì lời nói một chiều, liền đem người định tội."
"Vậy hai vị thuật sĩ thi pháp kia tên là gì?"
Nam nhân như chen ngang lời của Tào Mân, hỏi một câu khiến ông mãi khó hiểu.