Hương Tình Rực Cháy

Chương 102: Sự Thật



Sau khi Nam Trân Tâm chạy đi, Nhạc Hiểu hắn cũng ngay lập tức ném Bạch Quý sang một bên.

"Cút!! Cút hết đi!!"

Bạch Quý ban đầu còn vui mừng vì nụ hôn của hắn, đây là lần đầu tiên mà hắn thân mật cô ta. Nhưng lại bị hắn đột nhiên giội một gáo nước lạnh vào mặt. Cô ta tha thiết níu lấy cánh tay hắn.

"Nhạc tổng, tôi thực sự yêu anh, ngay từ lần đầu tiên gặp anh tôi đã yêu anh rồi. Cô ta có gì tốt, cô ta chỉ yêu tên mù lòa Lăng Thiếu Hà đó mà thôi. Chỉ có tôi mới thực lòng yêu anh, tại sao anh không thử nhìn tôi thêm một chút, tôi so với cô ta có gì không tốt?"

Nhạc Hiểu trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt hắn chứa đầy gân đỏ.

"Tôi nói cô cút có nghe thấy không hả!!"

"Nhạc Hiểu....tôi...."

"Cút!"

Bạch Quý giật mình ngã xuống sàn nhà, cô ta bật khóc ôm ấy cổ áo xộc xệch của mình mà khóc nấc chạy ra ngoài. Trong phòng, Nhạc Hiểu hét lên một tiếng, hắn vò đầu bứt tóc khổ sở.

"Nam Trân Tâm, cô yêu hắn lắm có đúng không, người phụ nữ lòng dạ sắt đá, tôi hận cô, tôi thật muốn bóp chết cô...."

Nhưng hắn có thể không, hắn có dám không, vì khi nước mắt cô rơi chính hắn cũng trở nên đau đớn. Hắn nghĩ rằng hắn hận cô, hắn đối với cô chẳng có gì ngoài sự căm ghét đến tận cùng, nhưng tại sao khi cô yêu một người đàn ông khác hắn lại đau lòng. Khi hắn thân mật với người phụ nữ khác, trong tâm trí lại chỉ hiện ra hình bóng của cô. Nam Trân Tâm, cô đã thực sự khiến hắn phát điên mất rồi.

"Nhạc tổng!!! Không xong rồi, không xong rồi!!"

Trợ lý Lý từ bên ngoài bỗng hoảng hốt chạy vào trong phòng hắn.

Nhạc Hiểu vẫn ngồi mất hồn ở đó, hắn dường như chảng có phản ứng.

"Trân Tâm tiểu thư....cô ấy... cô ấy..."

Nghe đến tên của Nam Trân Tâm Nhạc Hiểu mới có chút phản ứng. "Chuyện gì?"

Trợ lý Lý nuốt nước bọt nói."Trân Tâm ...cô ấy bị ô tô đâm trúng, đã được đưa đến bệnh viện rồi, nhưng hiện giờ đang rất nguy kịch.

Bùm một tiếng, trong đầu Nhạc Hiểu như có một tiếng nổ lớn, hắn choạng vạng đứng dậy, hai tay siết lấy vai của trợ lý. "Ông nói gì, cô ấy...cô ấy bị làm sao?"

"Nam Trân Tâm cô ấy...cô ấy không xong rồi."

Hắn chỉ kịp nghe đến đó, cả bầu trời của hắn bỗng chốc sụp đổ, hắn không còn quan tâm đến gì nữa mà chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm chớp loé ngang bầu trời chia đôi thành hai thế giới. Khi ấy, nước mắt hắn đã rơi.

Sấm chớp đùng đùng, bên ngoài trời đột ngột mưa lớn. Thư Vỹ nhìn bức ảnh trong tay mình, là một người phụ nữ xinh đẹp, bà đẹp đến nỗi, dù cho bức ảnh đó có cũ kỹ đến đâu thì vẻ đẹp ấy vẫn không hề bị phai nhòa.

"Bà ấy là mẹ em thật sao??" Giọng cô nghẹn ngào, hơi run rẩy.

Nam Trấn Ảnh gật đầu.

Uông Thư Vỹ trên tay cầm bức ảnh Lâm Anh Túc. Nhẹ nhàng vuốt ve.

"Mẹ thật là đẹp..."Gọi được từ mẹ này, Thư Vỹ vẫn cảm thấy xa lạ, cô biết mình không phải con ruột của nhà họ Uông từ năm 5 tuổi, cho đến bây giờ, cô vốn chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ tìm được người thân, mà điều cô càng không thể ngờ thêm nữa chính là, Nam Trấn Ảnh, người đã từng cứu cô, lại chính là anh trai mình.

"Em rất giống mẹ..." Nam Trấn Ảnh nhìn cô, rồi lại nhìn bức ảnh đó.

Thư Vỹ ngước lên, một giọt nước mắt trên mi rơi xuống, chạm vào bờ môi hơi cong cong.

"Thật sao?"

"Khi đó anh giấu em đi xét nghiệm DNA chính là vì em quá giống mẹ."

Thư Vỹ nhìn Nam Trấn Ảnh, thì ra, thì ra là hắn đã từ lâu nhận ra điểm này, chỉ là cô chưa từng để ý tới. Nam Trấn Ảnh đối tốt với cô, những điều này cô luôn nhớ, chỉ là không quá để tâm.

Nam Trấn Ảnh thực sự là anh trai của mình sao? Thư Vỹ bỗng cảm thấy những điều này như là mơ.



''Anh không ngờ được, em và Nhạc Ca lại đã từng gặp nhau.''

Thư Vỹ gật đầu. Cô ngồi xuống, bởi hai chân như mệt mỏi, cũng không thể trụ nổi.

''Khi đó chị ấy đã giúp em tránh được một kiếp nạn, nếu không, có lẽ em cũng chẳng thể trở về đây, cũng không thể gặp được anh nữa.''

Nam Trấn Ảnh nhìn em gái, hắn xót xa muôn phần. Ánh mắt hơi phếm đỏ, từng cơn xúc động đều cố gắng mà nén vào trong lòng.

''Trước kia ở nhà họ Uông, em đã phải chịu nhiều khổ cực phải không?'' dù cho hắn chưa điều tra về nhà họ Uông kia, nhưng ít nhiều qua những gì mà Trân Tâm nói, cùng với những gì mà hắn chứng kiến Thư Vỹ trải qua, quả thực vô cùng tàn khốc.

Thư Vỹ khuôn mặt cúi xuống.

''Những điều kia...em đã sớm quên rồi.''

''Bọn họ có biết là em không phải con ruột của họ không....''

''Năm 5 tuổi, em đã bị phát hiện không cùng huyết thống với họ, từ đó về sau, cũng không có gì đáng nói nữa.''

Nam Trấn Ảnh đi đến, xoa xoa đầu cô, ôm lấy cô vào lòng.

''Từ nay trở về sau, anh trai sẽ bảo vệ em, đây là nhà của em, em không cần phải đi đâu cả. Nếu như bọn họ dám động đến em, nhất định....anh sẽ không tha cho bọn họ.''

Thư Vỹ nước mắt lăn dài, từng giọt lệ nặng trĩu thấm vào bờ vai kia. Anh trai, cô đã từng có, chỉ là bọn họ dù là anh trai cô, nhưng chưa từng nói với cô những lời này. Cô biết Nam Trấn Ảnh rất tốt, chỉ là có dám tin tưởng tuyệt đối vào lời nói đó không thì cô không thể biết được...

''Anh hai....em...em phải đi rồi...'' Cô nói.

Nam Trấn Ảnh không hiểu.

''Nếu như đã biết được sự thật vì sao em còn rời đi?''

Thư Vỹ gạt đi nước mắt.

''Em không biết phải giải thích với anh thế nào, nhưng hiện tại, em không thể ở lại đây được nữa...''

Hắn nhíu mày.

''Vì nhà họ Uông sao?''

Thư Vỹ chột dạ, ánh mắt lộ ra tia hốt hoảng.

Nam Trấn Ảnh siết chặt bàn tay.

''Anh đã nói rồi, nếu như ai dám đụng đến em, vậy thì anh chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ. Dù cho có là nhà họ Uông kia. Chuyện trước kia vì sao thân thế bị tráo đổi, còn những chuyện bọn họ làm với em, anh sẽ từng chút từng chút tính sổ với bọn họ.''

''Không!!'' Thư Vỹ níu lấy tay hắn. ''Anh hai, không cần phải vậy đâu, mọi chuyện cũng đã qua rất lâu rồi, em không hận bọn họ, cũng chẳng muốn dính dáng gì đến bọn họ nữa.''

''Dù cho bọn họ đã từng đối xử với em như vậy?''

Thư Vỹ nước mắt rơi xuống, cô run rẩy.

''Nhưng họ cũng đã từng là người nhà của em...''

Người nhà....phải, đã từng như thế...Nam Trấn Ảnh không biết phải làm sao nữa, nỗi bực tức trong lòng hắn lúc này, nỗi hận những con người đó không thể nào dịu xuống.

Thư Vỹ nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ánh mắt đầy đau đớn, cô nói. ''Và họ...cũng sẽ là người nhà của Trân Tâm...''

Tim Nam Trấn Ảnh bị siết đến đau đớn. Nam Trân Tâm...con bé nếu như biết được chuyện này sẽ cảm thấy thế nào... Hắn không thể tưởng tượng nổi...

''Không xong rồi!!!''Lúc này Triệt Triết chạy đến trước cửa phòng.

Nam Trấn Ảnh nhìn ra cửa.

''Có chuyện gì!!!''



''Cậu chủ, Trân Tâm tiểu thư bị tai nạn, Nhạc Hiểu đã đưa cô ấy đi cấp cứu!!!''

Nam Trấn Ảnh bàng hoàng, hắn run rẩy hỏi lại.

''Cậu nói cái gì!!!!''

Thư Vỹ đôi mắt kinh ngạc trợn tròn. Cô hấp tấp đi đến.

''Cô ấy có sao không?''

Triệu Triết sợ hãi.

''Khi đến bệnh viện, nghe nói...nghe nói tim đã ngừng đập rồi...''

Nam Trấn Ảnh chỉ nghe đến thế, lập tức chạy đi. Thư Vỹ hai chân chẳng còn đứng vững nữa, cô quỳ sụp xuống dưới đất.

Bầu trời tối đen, mưa gió vẫn chưa dứt, âm ỉ giống như trái tim Nhạc Hiểu bị bóp nát lúc này.

Tám tiếng phòng cấp cứu sáng đèn cũng là tám tiếng Nhạc Hiểu chờ đợi trong vô vọng. Nhìn ánh sáng đỏ rực phát ra từ chiếc đèn gắn trên ba chữ phòng cấp cứu, hắn dường như có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng của Nam Trân Tâm lúc ấy. Máu nhuộm chiếc váy cưới trắng tinh của cô thành màu đỏ rực, đỏ đến kinh người.

Hắn không thể ngờ được cô lại kích động đến mức ấy, chính hắn đã hại cô. Hắn đã từng có ý nghĩ muốn giết chết cô để trả thù, thế nhưng lúc này đây hắn lại trở nên sợ hãi, bàn tay hắn run rẩy bấu chặt vào nhau. Cảm giác đau đớn đến từ thể xác không thể khiến hắn trở nên dễ chịu hơn. Ngược lại khiến hắn càng đau khổ và dày vò.

Hắn nhớ đến Nam Trân Tâm của lần đầu tiên gặp gỡ, đó là bữa tiệc của nhà họ Nhạc, đi cùng Nam Trấn Ảnh chính là một cô gái vô cùng đáng yêu, cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời, mái tróc dài đến ngang vai thơm ngát như hương hoa cỏ. Khi hắn đi lướt qua cô, có lẽ cô không nhìn thấy hắn, nhưng hắn thì có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt của cô. Cô không thể biết được rằng khi ấy trái tim của hắn đã lỡ đi một nhịp. Hắn hỏi Nhạc Ca đó là ai, Nhạc Ca nói rằng chỉ biết cô bé tên là Nam Trân Tâm. Nam Trân Tâm, hắn lẩm bẩm cái tên này. Khi đó, hắn thực sự không biết rằng, cho đến rất lâu của sau này, cái tên ấy sẽ như ngọc bích, khảm sâu vào trái tim hắn.

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, hắn loạng choạng đứng dậy, đến bước chân cũng đã không còn vững vàng nữa.

"Cô ấy....cô ấy sao rồi....?" Hắn nắm lấy hai vai bác sĩ dồn dập hỏi.

Bác sĩ chỉ lắc đầu mà nói với hắn.

"Rất xin lỗi...chúng tôi đã cố hết sức rồi, có thể tỉnh lại hay không, có lẽ phải dựa vào ý chí của cô ấy thôi."

Nghe được lời này, Nhạc Hiểu như chết lặng. Hai tay hắn buông thõng xuống, nhìn cô được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, gương mặt nhỏ bé trắng bệch không còn chút sức sống, khắp người đều là vết thương, trái tim hắn như muốn vỡ tan. Hắn bật khóc cầm lấy bàn tay của cô, sao lại lạnh thế này, lạnh đến mức khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn đưa tay cô áp lên khuôn mặt mình, hà hơi vào tay cô để truyền chút hơi ấm. Nhưng chút hơi ấm của hắn làm sao có thể khiến cô tỉnh lại đây. Nhìn chiếc nhẫn kim cương mà chính mình đeo lên tay cô vẫn còn ở đây, nước mắt của hắn bỗng rơi xuống. Có lẽ, hắn đã sai rồi, tất cả đều đã sai rồi. Nếu nói là hắn dùng cô để trả thù Nam Trấn ảnh thì chi bằng nói rằng hắn đã ngu ngốc dùng lý do ấy để giữ cô lại bên cạnh mình, để độc chiếm cô, dày vò cô, rồi cuối cùng lại giết chết chính tình yêu của mình thì đúng hơn.

Lúc này, Nam Trấn Ảnh đi đến. Nhìn thấy Nhạc Hiểu hèn hạ như vậy, hắn không thể kiềm chế nổi mà xông đến cho cậu ta vài nắm đấm. Nhạc Hiểu bị đánh bất ngờ, cả người ngã lăn về sau, khóe miệng máu chảy ra vô cùng đáng sợ.

Nam Trấn Ảnh xách cổ áo cậu ta lên, đôi mắt đỏ ngầu đay nghiến.

"Đồ rác rưởi, cậu muốn trả thù tôi thì giết tôi đây này, tại sao lại làm như vậy với con bé hả? Chẳng phải cậu giỏi lắm hay sao, nếu có bản lĩnh thì dùng nó mà đánh bại tôi đi, làm mấy trò hèn hạ như vậy rất bỉ ổi cậu có biết hay không, tôi nói cho cậu biết, nếu như không phải vì Nhạc Ca, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu nhiều lần như thế hay sao, tôi đã giết chết cậu từ lâu rồi..."

Nhạc Hiểu không nói gì, hắn giống như một người mất hồn chỉ còn xác, mặc kệ cho Nam Trấn Ảnh có đánh hắn như thế nào chính hắn cũng cảm thấy chẳng hề đau đớn.

"Cậu nói gì đi, sao, sao lại không nói, con bé bị cậu hại đến mức này có phải cậu rất vui sướng có đúng không, cười đi, sao không cười đi, cười to lên!" Nam Trấn Ảnh trợn mắt bóp cổ Nhạc Hiểu. Hắn đã tức giận đến mức muốn giết người.

Lúc này Triệu Triết đã chạy đến kịp thời mà kéo Nam Trấn Ảnh ra.

"Cậu chủ, không thể!!"

Nhưng Nam Trấn Ảnh vẫn không dừng tay.

A Bang chạy đến chỗ Nam Trân Tâm, thấy cô chỉ còn một chút hơi thở.

"Cậu chủ, không xong rồi, Trân Tâm tiểu thư đang vô cùng yếu, chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện quân y ngay lập tức, nếu không sẽ không còn kịp nữa."

Nghe lời này của A Bang, Nam Trấn Ảnh mới nới lỏng tay mình, hắn nghiến răng vứt Nhạc Hiểu sang một bên. Chạy đến nhìn Nam Trân Tâm thê thảm mà lòng đau nhói. Hắn bế cô lên, sau đó cùng A Bang và Triệu Triết rời khỏi bệnh viện.

Nhạc Hiểu nằm dưới sàn nhà lạnh buốt, cả linh hồn như bị rút đi, hắn nhìn theo bước chân xa dần của Nam Trấn Ảnh, đau đớn nhìn Nam Trân Tâm cứ thế mà rời xa mình, hắn bỗng nhiên bật cười, cười đến xé ruột xé gan, cười trong đau khổ, nụ cười đan xen trong nước mắt, xót xa, cay đắng.

Bạch Quý đứng từ phía xa nhìn hắn bật khóc, trong lòng cô ta như có ngàn vết dao đâm. Hóa ra hắn yêu Nam Trân Tâm nhiều như thế, mà cô ta chỉ là một kẻ đáng cười kinh, đáng thương đến vô hạn, ngay cả tư cách để hắn nhìn tới cũng không có, cô ta chỉ có thể đứng ở một góc khuất nào đó, thấp hèn nhìn hắn đớn đau.

Bầu trời buổi tối ngày hôm đó hãy còn chưa dứt bão giông. Trên đường trở về mưa rơi xối xả, nhìn Nam Trân Tâm chỉ còn một chút hơi thở thoi thóp trên tay mình Nam Trấn Ảnh dường như tuyệt vọng.

Sau khi Nam Trấn Ảnh rời đi. Thư Vỹ cũng không chần chừ gì mà đuổi theo, chỉ là cô quá chậm, không đuổi kịp hắn. Khi chạy ra, Nam Trấn Ảnh đã lên xe đi mất rồi. Thư Vỹ vừa quay lưng lại, ở cổng đã xuất hiện thêm một chiếc xe. Người đàn ông khuôn mặt nhợt nhạt quá đỗi bước xuống, chạy đến bên cô, ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời đi chỗ khác.
— QUẢNG CÁO —