Trên chiếc giường trắng tinh, Nam Trân Tâm đã thay một bộ quần áo khô ráo nằm mơ màng, khuôn mặt cô so với Uông Thư Vỹ còn nhợt nhạt hơn.
Thư Vỹ rót lấy một ly nước nóng, đem đến cho Nam Trân Tâm.
Nam Trân Tâm ngồi dậy đón lấy ly nước ấm áp, lúc này nhiệt độ của cơ thể mới có chút ổn dịnh.
Thư Vỹ đưa ngón tay miết lên mi mắt sưng húp của Nam Trân Tâm. ''Sưng đỏ như thế này, phải làm thế nào mới tốt đây....''
''Không sao, lát là hết thôi....''
Thư Vỹ thở dài nhìn ra bên ngoài, trời mưa tầm tã vẫn chưa dứt, cô đến đóng cửa kính lại, kéo rèm ra.
''Mưa đến cũng thật đột ngột, nếu mang theo ô ra ngoài thì đã không bị ướt đến thế này rồi.''
''Ừm...'' Nam Trân Tâm lý nhí.
Thư Vỹ thấy Nam Trân Tâm vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, cô ngồi xuống.
''Sao vậy?''
''Tôi....tôi gặp Nhạc Hiểu rồi.''
Nam Trân Tâm nói câu đó, Uông Thư Vỹ cũng sững sờ trong chốc lát. Chỉ là cũng không quá mức khoa trương, cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
''Hắn....hắn đến tìm cô sao?'' Trong ấn tượng của Thư Vỹ, Nhạc Hiểu là một gã điên. Một kẻ không từ thủ đoạn. Hôn lễ thảm họa ngày hôm đó hắn còn dám làm ra, còn kẻ nào điên cuồng hơn hắn chứ.
Nam Trân Tâm lắc đầu. ''Không phải....là tình cờ gặp....''
Thư Vỹ hơi lặng người, vậy là vừa nãy...thảo nào Nam Trân Tâm lại có bộ dạng này.
''Vậy chẳng lẽ hắn ta muốn cưỡng ép đưa cô đi sao? Lần đó hắn hại cô thê thảm như vậy, hắn còn dám...''
''Thư Vỹ...'' Cô vội nói. ''Cậu ấy không làm như vậy....cậu ta...cậu ta cũng không biết tôi là ai...''
''Hả?'' Uông Thư Vỹ ngốc ra. Chẳng lẽ hắn mất trí hay sao mà không nhận ra Nam Trân Tâm?
Ánh mắt Nam Trân Tâm buồn bã, cô thở dài. Kể ra tất cả mọi chuyện.
''Hắn...hắn điên rồi sao?'' Thư Vỹ kinh ngạc. ''Làm sao có thể? Chuyện này Lăng Thiếu Hà cũng không biết sao?''
''Chắc là không, nếu biết thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không chấp nhận.''
Phải rồi. Lăng Thiếu Hà có lòng tự trọng cao như thế, Nhạc Hiểu hại hắn còn cắm sừng hắn. Hắn mà biết giác mạc là của Nhạc Hiểu hiến tặng chắc chắn thà mù chứ không đời nào nhận.
''Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đó cũng là điều mà hắn muốn, cô không cần phải tự trách.''
''Không....là do tôi.'' Nam Trân Tâm ngước mắt nhìn cô. ''Khi đó tôi hôn mê, là hắn ở bên cạnh tôi xuốt mấy tháng, có lần tôi nghe được bên tai hắn thủ thỉ rất nhiều điều, hắn nói hắn yêu tôi, hắn nói hắn hối hận rồi, cũng nhận bản thân sai, tôi tưởng rằng tất cả chỉ là trong mơ mà thôi. Nhưng hóa ra đều là thật....
Cô biết vì sao cậu ta đối xử như vậy với tôi không. Là vì muốn trả thù. Cậu ta nghĩ rằng Nam Trấn Ảnh hại chết gia đình cậu ta, cưỡng bách Nhạc Ca, sau này khi Nhạc Ca mất tích, ai cũng tưởng chị ấy chết rồi. Cậu ta càng trở nên điên cuồng hơn, vì thế mới xảy ra những chuyện này.
Nhạc Hiểu thực chất không xấu xa, cậu ta...cậu ta chỉ là một kẻ đáng thương đáng trách mà thôi...''
Thư Vỹ lau đi giọt nước mắt trên má cô, trong lòng cũng rầu rĩ.
''Đừng khóc nữa...tôi hiểu...'' Nhạc Hiểu là em trai của Nhạc Ca. Nhạc Ca là người tốt, em trai của chị ấy vì chị ấy mà biến thành như thế, bởi vậy trên đời này, có rất nhiều lý do dẫn tới sai lầm. Chỉ cần một bước đi sai, kết cục sẽ là như vậy.
''Thư Vỹ...tôi phải làm sao bây giờ, tôi cảm thấy rất khó chịu...''
Thư Vỹ ôm lấy Nam Trân Tâm.
''Vậy cô có muốn gặp lại hắn ta không...?''
Nam Trân Tâm nghĩ, ròi lại nói.
''Có lẽ cậu ta cả đời này, cũng không muốn gặp lại kẻ như tôi nữa....''
----------------------------------
Bên kia tòa nhà đối diện bệnh viện. Khách sạn Clésily được xây theo phong cách âu cổ hoành tráng, trong một căn phòng tĩnh lặng, người đàn ông vẫn ngồi thẫn thờ dưới sàn nhà, râu trên cằm đã mọc lú nhú, tóc tai rối bời, chiếc áo sơ mi xộc xệch, tay áo hắn được sắn lên đến khuỷu tay, bàn tay kia cầm một chai rượu. Khi hắn đưa lên trên miệng không còn một giọt, hắn ném chai rượu sang một bên, chai rượu lăn lóc ra đến cửa, chạm đến mũi giày của Ưng Liêm vừa mới bước vào.
Mấy ngày này hắn chỉ uống rượu rồi say mèm trong căn phòng này, ai gọi đến cũng không chịu nghe. Ưng Liêm cũng thật hết cách rồi. Người này rõ ràng là không thể buông bỏ được tình cảm cho nên mới đau khổ thế này. Vết thương trên vai còn chưa lành lặn, hắn lại uống rượu, thật đúng là không còn muốn sống nữa chăng.
''Cậu chủ...'' Ưng Liêm nhẹ nhàng tiến bước chân tới gần người đàn ông. Nhưng hắn vẫn không nghe lấy một chữ.
''Tôi nghe nói là...Thư Vỹ....cô ấy tình trạng không được ổn lắm, hình như không ăn uống được gì, đến giờ vẫn chưa xuống giường lại được....''
Đầu lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại một chút, ánh mắt hắn biến chuyển. Rồi khi nhìn về một hướng, sau đó cũng không có biểu hiện gì nữa.
Ưng Liêm có chút khó hiểu. Bình thường chỉ cần nghe tin về Uông Thư Vỹ dù là tin xấu hay tin tốt hắn ít ra cũng sẽ không có phản ứng gì như này. Nhưng tại sao....
Đột nhiên cậu ta chú ý tới bên cửa sổ được mở toang kia, mưa hơi lớn, gió đập vào cánh cửa khiến nó giống như sắp bể nát đến nơi. Lại nhìn theo hướng mà Uông Chính Thành nhìn nãy giờ, cậu ta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao hắn không có chút sắc thái nào rồi.
Bởi vì từ nơi này nhìn qua, bên kia chính là phòng bệnh của Thư Vỹ, mà lúc này Thư Vỹ đang đi đên bên cửa sổ để đóng cửa sổ lại.
Ưng Liêm xấu hổ, nhớ lại những gì nãy Nam Trân Tâm vừa nói. Gì mà không thể xuống giường được, tình hình không ổn. Tất cả đều là lừa bịp. Nhưng về sau cậu ta lại hiểu ra thêm một điều, vì sao Uông chính Thành lại chọn cái khách sạn này, lại còn phải là căn phòng này. Chẳng phải là vì nó đối diện với bệnh viện, còn nhìn thẳng được qua phòng bên đó sao.
Nhưng còn may, ít ra cậu ta biết, Uông Chính Thành vẫn còn quan tâm tới Thư Vỹ, bằng không hắn đã rời đi rồi.
''Cậu chủ.....? Hay là tôi dặn dò bác sĩ, chăm sóc cho cô ấy kỹ một chút?''
Hắn không trả lời. Ưng Liêm dò xét.
''Hay là anh đi xem thử một chút...xem sao?''
Lúc này, Uông Chính Thành quay đầu nhìn Ưng Liêm một cái.
Ánh mắt này khiến cho hắn sợ hãi, vội vàng lùi bước về sau.
''Được...được rồi, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi...tôi sẽ đợi bên ngoài.''
Cánh cửa kia đóng lại, Uông chính Thành nhắm mắt ngửa về sau.
Cho đến khi hắn tỉnh lại, trời đã tạnh mưa, xong cửa sổ của tòa nhà đối diện đã đóng kín.
----------------------------------------------
Thư Vỹ nhìn vẻ mặt hơi mệt mỏi của Nam Trân Tâm, có chút không yên lòng.
''Mua chiếc điện thoại mới là được mà. Cần gì đi xa như vậy.''
Nam Trân Tâm cười.
''Tôi cũng tính như thế, nhưng mà trong chiếc điện thoại kia có nhiều số điện thoại quan trọng. Hơn nữa là còn có hình năm tôi 18 tuổi. Sau này già tôi còn muốn xem lại nữa đó.''
Thư Vỹ nằm trên giường bệnh cũng bật cười.
''Được rồi, đi nhanh về nhanh, nhớ chú ý an toàn. ''
''Ừm, tôi biết rồi, nếu có chuyện gì nhớ bấm nút gọi y tá nha, chắc trước tối sẽ về kịp.''
Nam Trân Tâm khoác thêm một chiếc áo dạ, đeo túi xách rồi đi ra cửa.
''Bái bai.''
Thư Vỹ cười gật đầu.
Nam Trân Tâm mấy ngày nay không có điện thoại nên không thể liên lạc được với ai, vốn là muốn mua một cái mới để dùng, chỉ là cô tiếc dữ liệu trong đó, nên quyết định trở lại căn nhà gỗ kia để tìm xem.
Giữa đường Nam Trân Tâm dừng lại mua một ít bánh kẹo làm quà, dù sao thì ngày hôm đó người ta cũng nhiệt tình với mình như vậy, nếu đến tay không thì có chút không hay cho lắm. Mua đồ xong xuôi thì cô cũng lên đường.
Dạo này trời hơi lạnh, ra khỏi xe là thấy sợ rồi. Cô mặc một chiếc áo dạ dài, bên trong cũng mặc một cái áo len tăm thì mới cảm thấy dễ chịu chút.
Con đường dẫn đến tòa thành lâu vắng vẻ, ban đầu còn thấy một vài ngôi nhà, càng đi xa thì càng thưa thớt rồi biến thành một đường hoang vu, cây cỏ hai bên cao dần. Nam Trân Tâm dựa vào trí nhớ mà đi theo con đường này, chỉ là cô không chắc, bởi vì trí nhớ của cô cũng không phải tốt lắm.
Cho đến khi vượt qua đoạn đường hoang vu này, qua một khu rừng thông, khi nhìn thấy cánh đồng hoa phấn điệp kia, trên môi cô mới nở nụ cười.
''Đến rồi!!!''
Gió thổi vù vù, khung cảnh có chút tiêu điều. Phía xa xa kia có thể nhìn thấy cột khói cao của căn nhà gỗ còn đang bốc khói. Giữa một nơi rộng lớn thế này còn có thể thấy được sự sống, đúng là kỳ diệu và vui mừng biết bao.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe của cô đã dừng ngay trước cổng ngôi nhà. Trước nhà có một hàng rào gỗ, xung quanh trồng đầy hoa tươi, chỉ là không có hoa, một vài bông nở trái mùa hơi nhú lên, có một ít sắc màu.
Nam Trân Tâm xuống xe, xách lấy túi quà mà ban nãy vừa mua, cô đứng bên ngoài cổng ngó vào, cửa nhà vẫn mở, chỉ là không thấy ai. Hàng rào này chỉ là che chắn xung quanh, lối vào lại không có cửa, Nam Trân Tâm bước vào gọi một tiếng.
''Xin chào!!!''
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng gió bên tai. Cô hơi nhíu mày. ''Rõ ràng cửa mở, sao lại không có ai thế nhỉ.''
Nam Trân Tâm ngó ngang dọc xung quanh. Lại gọi thêm lần nữa, thấy không có ai trả lời, cô chỉ đành bước vào căn nhà.
Vì căn nhà gỗ tương đối nhỏ, quầy bếp cũng nằm ở gần cửa đi vào, đối diện chính là bàn ăn. Cho nên lúc Nam Trân Tâm vừa bước vào thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Cô loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng ai nó trong quầy bếp. Trong đầu nghĩ thầm. ''Vậy mà sao gọi mãi không thấy ai thưa nhỉ.''
''Xin....''
Nhưng khi cô còn chưa kịp nói tiếng tiếp theo, túi đồ trên tay đã bị sự hoảng hốt của bản thân đánh rơi xuống đất. Cả người Nam Trân Tâm như có một dòng điện chạy qua, khắp tứ chi đều ***** ****. Và cả ánh mắt của cô lúc này cũng trở nên sững sờ.
''Nhạc....Nhạc Hiểu?''
Cô nhìn bóng lưng quen thuộc kia, cả lồng ngực như bị bóp nát.
Chỉ là hắn giống như không hề nghe thấy cô nói cái gì, vẫn chăm chú rửa hoa quả dưới vòi nước. Bàn tay thon dài, những khớp ngón tay rõ ràng, có lực đẹp đẽ, hắn mặc một chiếc áo len màu xám tro. Cổ tay áo được sắn lên tới khuỷu tay.
Là hắn, chỉ cần nhìn bóng lưng kia, cô chắc chắn rằng chính là hắn.
Đột nhiên từ phía ngoài có một con chó Beauceron to lớn sủa lớn chạy thẳng vào trong nhà. Nam Trân Tâm bị hoảng sợ đứng né vào một bên.
Con chó kia đứng sủa trước mặt Nam Trân Tâm inh ỏi. Sau đó chạy tới cắn lấy ống quần Nhạc Hiểu mà kéo kéo.
Nhạc Hiểu cảm thấy dưới chân mình có lực kéo liền dừng lại động tác, hắn lau tay, từ từ lấy tai nghe không dây bên tai ra. Quỳ xuống vừa tầm con chó kia mà mỉm cười rất nhẹ.