Mạc Nghiên nhìn những thứ mà Uông Phong Quỳ giao lại cho mình. Hoàng hôn rực đỏ nơi phía cuối chân trời ẩn hiện trong ánh mắt đối phương vô cùng buồn bã. Cho đến cuối cùng, Phong Quỳ vẫn chọn cách thức tàn nhẫn nhất để kết thúc tất cả.
''Phong Quỳ, như vậy cậu cũng sẽ chết....''
Chỉ là Phong Quỳ cảm thấy. ''Chết thì có gì sợ hãi...sống mới khó...''
Đúng thế, trước kia hắn tham sống, dù cho có mất đi tự trọng, mất đi tôn nghiêm cũng tranh giành sự sống. Hắn đã từng ăn cơm thừa canh cạn, cũng từng tranh giành thức ăn với chó. Sống thực sự khó, chết mới dễ.
''Uông Bạch là người vô cùng xảo trá, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho cậu. Dùng cậu, ông ta cũng đề phòng cậu, nếu như ông ta đã dám hủy hoại Uông gia, chắc chắn cũng sẽ có cách khiến cậu phải khuất phục...''
''Dù cho là vậy...tôi cũng phải liều mạng một lần. Giữa tôi và ông ta, nếu tôi sống, ông ta sẽ phải chết...''
Mạc Nghiên cũng hiểu vì sao Uông Phong Quỳ quyết định như thế. Uông Bạch điên thật rồi, ông ta ngay cả con trai ruột của mình cũng nhẫn tâm. Vậy thì Uông Phòng Quỳ đã là gì chứ. Chỉ vì muốn Phong Quỳ làm theo ý mình, ông ta thủ đoạn nào cũng có thể dùng.
''Nếu như tôi có thể sống xót trở về...đương nhiên là tốt....'' Hắn có chút đau đớn. ''Nếu như tôi chết....Nể tình chúng ta là bạn vào sinh ra từ, xin cậu và Uông Tịnh Lam...hãy quan tâm đến Thư Vỹ một chút.''
''Nhưng Phong Quỳ, cậu giấu cô ấy tất cả những chuyện này thì có ích gì, cậu không sợ cô ấy biết được sẽ đau lòng hay sao?''
Phong Quỳ lắc đầu. Hắn rất nhớ cô, cũng sợ cô đau lòng, nhưng so với nỗi sợ đó, hắn lại càng sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm hơn. Uông Bạch luôn như con mãng xà mà nhìn chằm chằm hắn, hắn không dám trở về gặp cô, đến cả gọi điện cũng không dám. Trong cuộc đời xuốt ba mươi mấy năm của mình. Điều khó khăn nhất với hắn có lẽ cũng chỉ có vậy mà thôi.
Có những đêm hắn nhớ cô đến khổ sở, rượu đến dạ dày cuộn thắt lên từng cơn, nhưng hắn lại không thể nào xóa đi bóng hình cô gái đó. Hắn tự mắng chửi bản thân mình. Đã là kẻ không ra gì, vì sao còn khốn nạn như thế.
Câu hỏi của Mạc Nghiên vẫn còn quẩn quanh bên tai hắn. Nhưng mà hắn đã chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.
- -------------------------
''Anh muốn đi theo em không?''
Nam Trân Tâm ôm eo người đàn ông mà hỏi bằng giọng còn ngái ngủ.
Hắn xoa xoa đầu cô.
''Không, anh cũng không giúp gì được, bớt vướng chân em thì tốt hơn.''
Cô không bằng lòng, cọ cọ mặt vào ngực hắn.
''Không vướng...em chỉ muốn bỏ anh vào túi mang đi thôi....''
Hắn mỉm cười dắt cô đến bàn ăn.
''Mau ăn sáng đi rồi đến thăm mẹ em sau.''
Cô nhìn thức ăn trên bàn thoáng sửng sốt.
''Sao lại...''
''Trợ lý của tôi đi mua.''
Cô tặc lưỡi. ''Mới sáng sớm mà làm phiền người ta thế này có chút....''
''Không sao, lương của cậu ta gấp đôi người thường.''
Nam Trân Tâm lại bất đắc dĩ nhìn hắn. Thế cho nên người có lương gấp đôi người bình thường sẽ phải chạy vặt như thế này sao. Cô vừa ăn sáng vừa nói với hắn.
''Lát em đến bệnh viện thăm mẹ, hôm nay mẹ xà trị, có lẽ em sẽ phải ở bệnh viện cả ngày, anh ở lại đây có sợ buồn chán không?''
''Không sao...tôi đợi em....''
Cô cười. ''Được, đợi em về sẽ mua cho anh một hộp Religieuse vani.''
''Ừm...''
Sau khi tiễn Nam Trân Tâm ra khỏi cửa, Nhạc Hiểu trở lại phòng khách, hắn ngồi đó một lúc, lặng im không biết suy nghĩ điều gì, cuối cùng điện thoại cho một người.
- ----------------------
Sau vài lần xà trị, Giang Nguyệt càng ngày càng gầy đi, Bà ăn được rất ít, mỗi lần như vậy Nam Trân Tâm đều phải khuyên bà ăn thêm. Cưỡng ép đi khuyên bảo lại cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn được thêm một ít.
Nhưng với cô như vậy cũng đã là rất tốt rồi. Trừ những lúc bị cơn đau hành hạ, Giang Nguyệt tương đối an ổn. Mùa này bên ngoài gió lạnh thổi qua từng đợt, những chiếc lá bên ngoài cửa sổ rụng rời lả tả khiến cho người ta không khỏi hoài niệm.
Con người chỉ khi nằm trên giường bệnh mới thường nhớ về quá khứ. Giang Nguyệt cảm thấy bản thân mình không còn được như trước kia nữa, bà sẽ có lúc quên đi những chuyện xảy ra lúc này, nhưng lại nhớ rất rõ về nhiều năm trước.
Có những đêm tỉnh dậy giữa đêm, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, bà lại bật khóc. Uông Lâm đi rồi...gia đình này cũng chẳng còn là gia đình nữa. Có những chuyện quá khứ làm sai, cả đời này sẽ hối hận. Nhưng hối hận vẫn chỉ là hối hận, không còn cơ hội xoay chuyển nữa rồi.
Nam Trân Tâm đưa bà vào phòng xà trị. ''Mẹ, mẹ cố gắng một chút.''
Bà nhìn cô gật đầu. ''Ừm...''
Bác sĩ nói xà trị có tác dụng, dù phải chịu đau đớn, nhưng rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Cô hay bảo bà như thế, cũng tự nói với chính mình như thế.
Trong khi đợi bà xà trị, Nam Trân Tâm ngồi đợi ở hàng ghế bên ngoài. Nơi này gần sát với khoa phụ sản, thỉnh thoảng còn có vài sản phụ đi qua đi lại.
''Là cô sao?'' Lúc này đột nhiên có một bác sĩ đi tới.
Nam Trân Tâm nhận ra người này. Là bác sĩ phụ trách Thư Vỹ lần trước.
''Chào chị...''
''Sao cô lại ở đây? Cô gái kia không phải đã xuất viện rồi sao?''
''À...mẹ tôi bị bệnh, đang được điều trị ở đây.''
Nữ bác sĩ kia gật gù.
''Hóa ra là vậy...cô ấy đã khỏe hơn nhiều chưa?''
''Cảm ơn chị đã quan tâm, cô ấy khỏe hơn nhiều rồi...thời gian qua may nhờ có chị. ''
Từ khi Uông Phong Quỳ đưa Thư Vỹ đi cô vẫn không thể liên lạc được với cô ấy. Cô không rõ Thư Vỹ có biết chuyện xảy ra gần đây hay không, cô đoán Uông Phong Quỳ có lẽ sẽ không nói cho cô ấy biết. Chuyện của hai người cô cũng không nói cho Nam Trấn Ảnh, cô sợ rằng hai bên sẽ trở mặt thành thù.
''Vậy thì tốt, cô không cần khách sáo, đó là chức trách của những người bác sĩ như chúng tôi. Nói thật tôi làm ở khoa phụ sản này nhiều năm rồi, chưa từng thấy cô gái nào như cô ấy...''
''Cô ấy làm sao?.....'' Nam Trân Tâm có chút mờ mịt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ kia cũng là người thân thiện, liền ngồi xuống bên cạnh cô.
''Cô ấy là người cố chấp tôi từng biết đấy.''
''Cố chấp ư?''
''Khi được đưa vào phòng cấp cứu thì đứa bé đã chết rồi, phụ nữ mang thai sẽ vô cùng nguy hiểm, nhất là người có thể trạng như cô ấy. Nếu không phải do di chứng phẫu thuật trước kia thì đã không phải bắt buộc nạo lấy thai chết ra....Nhưng dù cho có khuyên bảo bao nhiêu thì cô ấy vẫn nói rằng đứa bé còn sống, cắn răng không chịu cho chúng tôi thực hiện phẫu thuật. Cuối cùng đến khi chúng tôi cho cô ấy nghe tim thai... ''
Nam Trân Tâm kích động.
''Sau đó thì sao?''
Bác sĩ thở dài.
''Đứa bé đã không còn sinh trưởng nữa, đương nhiên là không có tim thai. Cô ấy lặng đi một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa mới đồng ý cho chúng tôi thực hiện phẫu thuật.''
Nam Trân Tâm lặng người đi, những gì cô nghe được quá khác xa với những gì mà mình vốn nghĩ. Không phải Thư Vỹ muốn phá bỏ đứa bé, mà vì nguyên nhân khác ư....Vậy ra tất cả mọi người đều đã hiểu lầm cô. Uông Chính Thành trách móc cô, chửi cô lòng dạ sắt đá, nhưng có ai biết rằng khi ấy Thư Vỹ mới là người đau khổ nhất về cả thể xác và tinh thần. Đứa bé trong bụng Thư Vỹ, là máu mủ ruột rà của cô, sao cô ấy lại nhẫn tâm chứ. Chẳng trách cô ấy một lời giải thích cho bản thân cũng không nói ra.
''Hazzz, tôi thấy ấy à, cô ấy vẫn còn trẻ, nếu như sau này chú ý một chút, chuyện có thai là chuyện có thể xảy ra...''
Nam Trân Tâm nghe những lời này như dao cứa vào tim. Thư Vỹ tội nghiệp... cô gái đáng thương ấy vẫn không chịu nói ra sự thật, hoặc có lẽ là cô ấy đã quá thất vọng và đau khổ rồi. Vậy nên cứ để bản thân chịu đựng một mình sao...
"Haley!!! Đến giờ họp giao ban rồi đó!!!"
Bác sĩ kia cuối cùng rời đi vì có người đến gọi.
Nam Trân Tâm ngồi đó sững sờ, bàn tay run rẩy đặt lên lồng ngực mình. Cô ở bên Thư Vỹ lâu như thế, vậy mà lại chẳng biết gì cả... Những ngày đó Thư Vy còn ngược lại an ủi cô...nhưng còn cô lại chẳng làm gì được cho Thư vỹ, đã thế còn để cho anh cả mang Thư Vỹ đi mất. Người anh trai này của cô tính cách hung dữ như vậy, Thư Vỹ rơi vào tay anh ta, lỡ như anh ta mất kiên nhẫn mà tổn thương Thư Vỹ thì sao đây??
Nghĩ tới, Nam Trân Tâm sợ đến trắng mặt, cô vội vàng cầm điện thoại lên điện cho Uông Phong Quỳ....Chỉ là hắn không nghe máy...
- --------------------
Trụ sở Thiên Huyền là căn cứ của Mạc Nghiên, hắn ta đã từ sớm rút dần khỏi giới muốn trở về ở ẩn. Nhưng lần này thì khác, Uông Phong Quỳ là người từng vào sinh ra tử cùng hắn. Hắn ta lần này lại muốn một chết một còn với Uông Bạch.
''Cậu có nghĩ rằng Phong Quỳ quá mạo hiểm hay không?'' Gavin nâng ly rượu lên môi, đưa mắt nhìn Mạc Nghiên.
''Chỉ đến thời khắc cuối cùng biết được ai thắng ai thua...Uông Phong Quỳ không giống người thường...''
''Cậu ta là người điên.''
Mạc Nghiên cười cười.
''Cũng chỉ có cậu mới dám nói cậu ta như thế.
Gavin nhếch môi.
''Cũng chỉ có cậu ta mới là người như thế?''
Mạc Nghiên thở dài nhìn lò sưởi than đang cháy kia, ánh mắt xa xăm.
''Năm đó trong đám lính đánh thuê kia, ba chúng ta, cũng chỉ có cậu ta là kẻ liều mạng nhất.''
''Nhưng cậu ta cũng là người ham sống nhất...''
Mạc Nghiên hiểu rõ.
''Người đã từng chết cũng từng sắp chết sẽ biết được sống quý giá đến nhường nào...''
"Lần này cậu đi không nói cho vợ cậu biết?''
''Ừm, cô ấy sẽ lo lắng...''
Gavin chỉ cười.
''Trận này là một sống một chết, kể cả có thoát được thì cũng sẽ là khó như lên trời.''
''Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, Uông Bạch kia là kẻ mưu mô.'' Mạc Nghiên đứng dậy, nhìn Gavin mà nói. ''...Nhưng cậu cũng đừng quên. Uông Phong Quỳ không phải người thường....''
Gavin kéo khóe miệng lên thành một đường cong, đeo bao tay da vào. Lặp lại câu nói đó. ''Tôi biết, cậu ta là người điên....''
- --------------------
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa cũng càng lúc càng nhiều, mưa mãi không dứt, đột nhiên trong lòng Thư Vỹ cảm thấy bất an bồn chồn.
Những ngày này cô lại trở về thói quen khi xưa, những bức tranh trên kệ mỗi bức đều được vẽ ra nhưng màu sắc thực loạn. Có lúc cô vẽ được một nửa lại cảm thấy không còn hứng thú nữa, nó đã bị ném vào lửa.
Vu Ân thấy Thư Vỹ tức giận bản thân cũng không thể làm gì được. Hắn chỉ có thể thầm lặng mà chăm sóc cho cô.
Cô không biết được những sóng gió ngoài kia. Người cha trước kia của cô đã chết, gia đình trước kia cũng đã không còn là gia đình nữa. Hắn chỉ cảm thấy rất đáng. So với những gì mà họ đã đối xử với cô, đó cũng chỉ là quả báo mà thôi.
Dù cho Uông Phong Quỳ đã cố gắng phong tỏa tin tức không cho Thư Vỹ biết được nhưng Vu ân vẫn luôn cảm thấy bên ngoài đang có một thế lực nào đó cố gắng thúc đẩy mọi chuyện. Mấy ngày này hắn đã bắt được không ít những đứa trẻ giao báo hoặc là người giao hàng, bảo vệ cố gắng tiếp cận biệt thự.
Nhìn tờ báo trên tay, quai hàm cậu ta cứng lại. Tiêu đề trên đó vô cùng rõ ràng.
''Chủ tịch tập đoàn họ Uông qua đời, Tập đoàn phá sản''