Uông Phong Quỳ dường như vẫn còn chưa hết bàng hoàng, đoạn ghi âm đó đã hết nhưng vẫn lặp đi lặp lại. Hắn nghe rõ mồn một không xót chữ nào. lồng ngực nghẹn lại không thở nổi. những gì mà hắn nghe được quá đỗi đớn đau.
Thời khắc này hắn mới chợt hiểu, thì ra Thư Vỹ cũng muốn đứa bé này, mà cô so với hắn có lẽ còn yêu đứa bé này hơn. Khi nằm trên bàn mổ, cô đã khóc hết nước mắt mà cầu xin giữ lại đứa bé. Nhưng đứa bé đã chết rồi. Là do hắn, là hắn đã hại cô, nếu như không phải trước kia hại cô mất đi một quả thận, khiến cho cô sống không bằng chết, vậy thì có lẽ đứa bé vẫn còn sống.
Lần phẫu thuật đó làm rất sơ sài, nhà họ Hạ chỉ muốn lấy thận, còn người hiến thận không quan tâm, vì thế nếu có chết cũng không sao. Sau lần đó Thư Vỹ còn bị bắt cóc bán lên đảo làm khổ sai. Một cô gái yếu ớt như thế, bị hành hạ đến nỗi gầy gò thất thểu. Thế mà cuối cùng hắn không yêu thương cô, còn khiến cô phải chịu đựng nỗi đau mất con.
Uông Phong Quỳ gục trên bàn, hai bàn tay đan vào trong tóc, nước mắt cứ thế chảy thành dòng. Như máu chảy ra từ hốc mắt, không chỉ có trái tim đau đớn mà cả thể xác đều muốn rã rời. hắn là kẻ đáng chết, rất đáng chết.
Ưng Liêm kinh ngạc nhìn Uông Phong Quỳ. Nhưng thời khắc này còn có một chuyện quan trọng hơn.
''Cậu chủ!!! Cô Thư Vỹ......''
Nghe đến cái tên này, hắn ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên.
Ưng Liêm sợ hãi mà nói với hắn.
''Vu Ân vừa gọi điện tới...nói....nói là cô Thư Vỹ đã mất tích rồi!!!''
''Cái gì!!!'' Uông Phong Quỳ hốt hoảng đứng dậy, chiếc ghế ngã đổ về sau một tiếng rầm.
''Uông Bạch gửi đến một phong thư....trong đó...trong đó...''
Uông Phong Quỳ quỳ loạng choạng bước chân đến chỗ Ưng Liêm, giật lấy bức phong thư trong tay cậu ta, hắn mở ra, trong đó có một chùm tóc màu nâu nhạt.
Hắn kinh hoàng, đây là tóc của ai hắn biết rất rõ, hắn không nhận nhầm, Thư Vỹ bẩm sinh có màu tóc nâu nhạt. Ngón tay hắn run rẩy chạm vào lọn tóc đó, nó vẫn còn mềm mại nhưng lại lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến ngón tay hắn đớn đau.
Ngay sau đó hắn lao ra khỏi phòng.
Dưới sảnh hai người Mạc Nghiên và Gavin nhìn thấy Uông Phong Quỳ như phát điên mà chạy đi, Gavin kéo tay hắn lại.
''Sắp đến giờ rồi, cậu còn muốn đi đâu?''
Uông Phong Quỳ không còn thời gian mà giải thích nữa. Hắn vung tay ra, ánh mắt có những tia tơ máu nổi như sắp cháy bùng lên.
''Nếu như cô ấy có chuyện, vậy thì tôi còn thực hiện kế hoạch kia làm gì nữa chứ?''
Hai người ngơ ngác trừng mắt nhìn người đó rời đi. Ưng Liêm chạy theo phía sau liền bị kéo lại hỏi chuyện.
Trên chiếc xe kia, Vân Vỹ hút một điếu thuốc, phả khói vào mặt cô gái đã bất tỉnh trên xe, khuôn mặt cô gái tím bầm, chiếc váy trắng đã ướt máu, mái tóc của cô đã bị cắt nham nhở không còn hình thù.
Móng tay đỏ nhọn hoắt của cô ta kều khều khuôn mặt thư Vỹ.
''Giống ư? Hừ...không giống một chút nào.''
Trước kia Uông Bạch chọn cô ta để thâu tóm Uông Phong Quỳ là vì khuôn mặt này, ông ta nói để khuôn mặt này bên cạnh. Uông Phong Quỳ sẽ mãi là quân bài trong tay ông ta. Ban đầu Vân Vỹ cũng đoán như thế. Cô ta thích Uông Phong Quỳ, nhưng là thích vẻ ngoài hào nhoáng của hắn ta. Chỉ là dần rồi cô ta biết, hắn ta nếu như thích khuôn mặt này thôi cũng tốt lắm rồi. Nhưng hắn cũng chỉ có một phút khi lần đầu nhìn thấy cô ta là còn quan tâm. Từ đó về sau cũng không coi cô ta ra cái gì. Uông Bạch cũng chỉ xem cô ta là mồi nhử Uông Phong Quỳ, so với một kẻ bưng trà rót nước còn không bằng. Cô ta đay nghiến căm hận những con người đó.
Người ta nói con nhóc này có khuôn mặt giống với cô ta, nhưng cô ta lại cảm thấy không giống, nếu như Uông Phong Quỳ đã thích như vậy, thì cô ta lại càng phải phá hủy nó.
''Tiếc là lão già kia không cho mày chết, nếu không thì mày có chết trăm lần cũng không đủ!!!!''
Ánh mắt Vân Vỹ trở nên sắc lẹm, cô tay nghiến răng, dí tàn thuốc lên cổ Thư Vỹ. Chiếc xe đi qua một đoạn đường hoang vắng không bóng người. Trong màn mưa, một cô gái bị ném xuống dưới đường. Chiếc xe vẫn đang chạy, xác cô gái bị kéo lê thêm vài mét rồi mới dừng hẳn. Ngay sau đó chiếc ke kia đã biến mất trong màn đêm.
Trời đã sáng, hắn không tìm được Thư Vỹ...hắn giống như phát điên mà chạy đến nơi của Uông Bạch. Ông ta lúc này vẫn còn rất nhàn nhã ném thức ăn cho cá. Khi Uông Phong Quỳ xông vào thì đã bị mười mấy người cản lại, hắn xử lý được vài người, nhưng cũng chỉ có một mình hắn thì làm sao có thể đấu lại nhiều người như thế, cuối cùng khi đám người kia đã gục hết thì hắn cũng đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Mắt hắn đã chảy máu, khóe miệng cũng chảy máu, cả người thảm hại. Chân hắn không còn đứng vững nữa mà khụy xuống dưới nền đất. Khuôn mặt sưng tím, nước mắt trộn lẫn cùng máu rơi xuống.
''Rốt cuộc ông đã giấu cô ấy ở đâu!''
Uông Bạch xoay người nhìn hắn. Ông ta có hơi kinh ngạc, Uông Phong Quỳ quỳ đang chảy nước mắt ư. Điều này quá đỗi khó tin. Từ nhỏ cho đến lớn, kể cả năm đó dù cho có bị bỏ rơi rồi bị đánh đến gãy chân hắn cũng không khóc. Thế mà lúc này lại vì một ả đàn bà rơi lệ.
''Giấu? Con người tao không thích mấy trò giấu giếm, chẳng qua là mời cháu gái qua uống vài chén trà. Nhưng con nhóc này cũng thật bướng bỉnh, nên đã tiễn về rồi...''
Uông Phong Quỳ phát điên mà gào lên.
"Cô ấy có tội tình gì!!! Vì sao lại động đến cô ấy!!!! Ông muốn gì? Rốt cuộc ông muốn gì hả!!!!''
''Muốn gì?'' ông ta cười lên.
''Uông Chính Thành....à không phải, là Uông Phong Quỳ mới đúng chứ nhỉ. Mày có thể có được như ngày hôm nay là nhờ có tao, nếu như không phải tao đem mày về từ bãi rác kia thì bây giờ mày đã biến thành cái dạng gì rồi. Phong Quỳ, một khi đã làm chó thì cả đời phải trung thành với chủ. Muốn cắn ngược lại chủ thì cũng phải có đủ răng. Những gì tao muốn mày còn không rõ hay sao. Vì cớ gì cứ phải đối đầu với tao chứ?''
Phong Quỳ biết, ông ta muốn là hắn phải cả đời làm nô lệ cho ông ta, giúp ông ta kiếm tiền, kiếm thuốc, giết người, tiêu diệt bất cứ ai là kẻ thù ngáng đường ông ta. Nhưng cũng vì một lý do thôi, đó là lý Nam Phong. Hắn biết Uông Bạch không quan tâm đến sống chết của Uông Lâm, vậy thì hắn cũng có gì khác đâu. Chỉ có điều là. Hắn còn có tác dụng hơn Uông Lâm.
Trái tim nguội lạnh căm hờn của hắn đã chết. Bàn tay siết chặt kia cũng đã túa máu. Đôi mắt hắn vô hồn nhìn Uông Bạch. Ác ma...ông ta đích thực là quỷ dữ.
''Được....tôi sẽ nghe theo ông, dù cho có chết cũng sẽ không phản kháng nữa. Tôi chỉ cần Thư Vỹ...''
Uông Bạch môi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Trên đời này không có thứ gì mà ông ta không thể khống chế. Một kẻ điên cuồng như Phong Quỳ âu cũng chỉ là một con kiến trong lòng bàn tay mà thôi. Truyện Ngược
''Hừ, như thế ngay từ đầu không phải là tốt rồi hay sao.''
Ông ta sai người đưa cho hắn một địa chỉ. Uông Phong Quỳ khập khiễng đứng dậy, đi được vài bước lại ngã xuống xong lại cắn răng đứng dậy, như kẻ mất trí mà lao ra ngoài.
Uông Bạch lại ném thức ăn cho cá xuống hồ. Những con cá vàng óng được nuôi đến béo tốt tranh nhau ăn cho bằng được. Ông ta cảm thấy thích thú, trên mặt đều là ý cười.
Nam Phong, rất nhanh thôi, rồi em sẽ được trở lại thế giới này, và mãi mãi ở bên tôi....
Con đường dài rất dài, xung quanh không có lấy một bóng người, từ đêm hôm qua đến lúc này mưa vẫn không dứt.
Chiếc xe phóng nhanh như điên đến một đoạn đường, rồi đột ngột vì phanh gấp mà xoay mấy vòng rồi đâm vào bên vách đá.
Uông Phong Quỳ cả người đều thương tích chui ra từ trong chiếc xe bốc khói. Hắn lúc này chẳng còn quan tâm gì nữa, bước chân loạng choạng đến trước thân thể cô gái nằm dưới đất kia.
Hắn run rẩy đưa tay chạm đến từng đường nét trên gương mặt Thư Vỹ, nhưng cô vẫn cứ bất động như thế. Trời mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt đường, tiếng ù bên tai như đã át đi tiếng gào thét của hắn, những giọt nước mắt hòa tan với mưa, không thể nào xóa đi vệt máu loang trên mặt đất.
Cho đến cuối cùng, hắn vẫn không thể bảo vệ được cô. Tình yêu này, cho đến cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Hắn gào khóc trong tuyệt vọng, thật lâu, cho đến khi mưa cũng chẳng ngừng, giữa màn mưa trắng xóa, dưới đất là máu đỏ rực, người đàn ông ôm lấy một người con gái mặc chiếc váy trắng tinh khiết, đằng sau lưng là màn mưa âm u đen tối, vực thẳm cùng những đổ nát. Cô đẹp đẽ đến động lòng người, chỉ có gương mặt hắn vẫn là đau đớn và bi thương.
Uông Bạch, ông thắng rồi.
Cuối cùng kế hoạch phản kích kết thúc giằng co của Uông Phong Quỳ chưa kịp bắt đầu đã thất bại. Hắn còn suýt chút nữa đã đánh mất Thư Vỹ. Cô bị thương rất nặng, phải vào phòng cấp cứu một ngày một đêm. Còn hắn thì không có gì hệ trọng, đều là vết thương ngoài. Uông Tịnh Lam nhìn cô gái nằm trong phòng bệnh mà rơi nước mắt. Cô muốn chửi mắng Uông Phong Quỳ, nhưng cô biết. Hắn cũng không dễ dàng gì cho cam.
Bàn tay người đàn ông vẫn cứ vuốt ve mái tóc của cô, dù cho nó đã bị cắt đến không còn hình dạng gì, khuôn mặt của cô vẫn đẹp đẽ như thế, vẫn an nhiên và nhẹ nhàng như hạt sương.
Trước kia mái tóc của cô dài mượt đến tận ngang eo. Hắn thương xót cô, cảm thấy bản thân mình có chết ngàn vạn lần cũng không đủ để bù đắp.
Hắn yêu cô như thế, nâng niu cô như thế, vậy mà đám người kia dám đem cô ra chà đạp, đem cô ra uy hiếp hắn.
''Phong Quỳ....cậu định thế nào...Ông ta đã làm được đến mức này, chắc chắn sẽ không tha cho cậu.''
Phong Quỳ vẫn ngồi bên cạnh thư Vỹ, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô. Ánh mắt chưa từng rời đi chỗ khác.
''Mạc Nghiên, Uông Tịnh Lam...tôi có thể nhờ hai người một chuyện được không?''
Hai người nhìn nhau, Mạc Nghiên nói.
''Có chuyện gì cậu cứ nói ra đi, giữa chúng ta thì nói nhờ vả cái gì.''
''Thay tôi...thay tôi chăm sóc cho cô ấy...thay tôi bảo vệ cô ấy....''
Uông Tịnh Lam lau nước mắt.
''Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu định nghe theo ông ta, làm tay sai cho ông ta nữa sao.''
Mạc Nghiên cũng đồng tình.
''Phong...Uông Chính Thành, nếu như cậu muốn cùng Thư Vỹ cao chạy xa bay không phải là không thể, tôi có thể giúp cậu. Còn nếu như cậu còn muốn giúp ông ta làm những việc vi phạm pháp luật, vậy thì cả đời này cậu làm sao có thể trở về làm một người bình thường được nữa. Vậy thì chúng tôi có thể giúp cậu bảo vệ cô ấy được bao lâu đây?''
"Nhanh thôi....'' Hắn nhìn Thư Vỹ, khắp ánh mắt đều là sự dịu dàng hiếm có trong cuộc đời. ''Cho đến khi tôi chết.''