Hương Tình Rực Cháy

Chương 142: Tàn Nhẫn



"Loại thuốc này không phải là chế phẩm an toàn, hơn nữa quy trình sản xuất cũng không rõ ràng...Chính phủ tuyệt đối nghiêm cấm. Lần này muốn lấy được nó thực sự là quá khó...."

''Không còn cách nào khác. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến cho Uông Bạch thân bại danh liệt."

"Nhưng cậu chủ... nếu như ông ta muốn đổ hết mọi tội lỗi cho anh, vậy thì những gì chúng ta mưu tính đều sẽ đổ xuống biển..."

Ánh mắt Uông Phong Quỳ thâm sâu. Điều này đương nhiên hắn cũng biết.

"Thế nên cũng chỉ còn một cách...."

Ưng Liêm lo sợ, cậu ta không biết cách mà Uông Phong Quỳ nói đến là gì, chỉ là cậu ta cảm thấy bất an, vô cùng bất an...

Có lúc cậu ta cảm thấy bóng lưng Uông Phong Quỳ quá cô độc, hắn ta lặng lẽ như một chiếc bóng. Kể cả trong đêm tối, bóng lưng của Uông Phong Quỳ còn đen tối hơn, thực giống như chính hắn thuộc về bóng tối ấy.

Uông Phong Quỳ nói với Ưng Liêm rằng Mạc Nghiên là người tốt, cũng nhắc tới Thiên Huyền tuy đã không còn như xưa, nhưng vẫn là một chốn dung thân tốt.

Ưng Liêm cảm thấy đúng, nhưng lại có gì đó không đúng. Cậu ta không phải không đoán ra vì sao Uông Phong Quỳ lại nhắc những điều này với mình. Nhưng đã đi theo Uông Phong Quỳ nhiều năm như thế, nếu như Uông Phong Quỳ muốn chết, vậy thì cậu ta cũng sẽ không sống. Đời này cậu ta đi theo Uông Phong Quỳ, sẽ không đi theo người khác.

Uông Phong Quỳ biết trong số những thuộc hạ dưới trướng mình thì Ưng Liêm là người trung thành với hắn nhất. Nhưng một người trung thành như cậu ta lại đi theo sai người. Cuộc đời Uông Phong Quỳ đã định là ngắn ngủi. Thế nên hắn không thể kéo đi theo nhiều người như thế chôn vùi cùng mình. Một mình hắn là quá đủ rồi.

--------------------------

Đã nửa đêm, Uông Phong Quỳ cảm thấy đêm trôi thật dài, trong cơn ác mộng cũng chỉ có chém và giết, trong mơ hắn đã thấy rất nhiều người, Uông Chính Thành...Lương Trà...Khanh Trần, Mạc Nghiên....rất nhiều người ở quá khứ mà hắn đã trải qua. Nhưng khi giật mình tỉnh giấc, lại chẳng có một ai ở bên cạnh cả.

Người ta nói người chết rồi mới được người khác nhớ đến nhiều hơn khi còn sống.

Nhưng nếu như hắn chết, vậy thì liệu rằng còn có ai nhớ đến hắn không. Vai hắn cảm thấy đau đớn. Vết thương đã lành nhưng để lại di chứng, mỗi lúc trời lạnh thì lại đau đến toát mồ hôi. Không lâu trước đây hắn lại bị thương, vết thương này so với vết thương cũ còn dọa người hơn nhiều, một đường khâu dài từ bả vai đến tận sau lưng, lúc này đã bục chỉ và chảy máu. Hắn nhăn mặt chịu đựng cho gọi người tới.

Rất nhanh lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Uông Phong Quỳ đưa ánh mắt nhìn về phía cửa, đáp một tiếng.

"Vào đi..."

Bước vào là hai người hầu nữ và quản gia. Vu Ân ở lại chắc chắn sẽ bị Uông Bạch giở trò, nên Uông Phong Quỳ hắn đã đi trước một bước mà thả Vu Ân đi, quản gia này là một người khác.

Việc băng bó vết thương không cần đến bác sĩ, những người này có thể làm được. Nhưng đến một đống người như thế này, hắn chỉ cảm thấy phiền phức. Uông Phong Quỳ không nhìn tới đám người, chỉ thuận miệng nói một câu.

"Để một người ở lại, tất cả ra ngoài hết đi."

Quản gia nhìn nhìn, cuối cùng không nói gì, vâng một tiếng, để tất cả đi hết, chỉ để lại một người.

Quản gia gật đầu với Thư Vỹ một cái. Cô hiểu.

Đúng, ông ấy là người mà Mạc Nghiên đã nhờ vả. Ông ấy đã từng mang ơn của Mạc Nghiên, vì thế lần này cô có thể vào đây trót lọt cũng là nhờ ông ấy.

Khi tất cả đã rời khỏi, trong căn phòng cũng chỉ còn có hai người, cô cúi đầu nhìn vết thương của người kia, hắn quay đầu đi, đối diện cô chỉ có chiếc lưng rộng lớn của hắn, vì thế hắn không thể thấy được vẻ mặt của Thư Vỹ lúc này...

Bàn tay cô hơi run, hốc mắt nóng lên, hắn không thương xót chính mình, thế mà cô lại là người xót xa.

Uông Phong Quỳ đợi mãi không thấy động tĩnh, hắn có chút bực mình.

"Không có tay sao?"

Thư Vỹ đi tới, cầm lấy khăn ấm, vết thương dài dữ tợn dính đầy máu thâm tím một mảng. Khi chiếc khăn chạm tới, cô có thể nhận thấy bờ vai hắn run lên nhè nhẹ. Rõ ràng là rất đau.

Người này từ nhỏ đã phải chịu nhiều bất hạnh, cho đến khi lớn lên vẫn không thể thoát khỏi bi kịch ấy. Cô thương xót hắn, nhưng cũng không có cách nào giúp hắn.



Thư Vỹ phải cố nén lấy nước mắt, nhưng cô không thể khiến cho bàn tay mình ngừng run lên.

Uông Phong Quỳ là người có thể chịu đau giỏi, thậm chí tự hắn xử lý vết thương cũng không cảm thấy đau đớn. Nhưng lúc này bàn tay kia xử lý vết thương cho hắn vô cùng chậm chạp. Có lúc còn khiến cho thịt máu của hắn nộn lên. Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ kia.

Uông Phong Quỳ không có đủ kiên nhẫn, cũng cảm thấy phiền, hắn bực mình hất tay một cái.

''Cút ra ngoài!!!''

Cô gái bị một cái hất kia làm cho ngã sõng xoài ra đất, vẻ mặt cô kinh hoảng.

Uông Phong Quỳ nghe thấy mọi thứ im lặng, nhất là người kia dường như không có cử động gì.

''Tôi nói là cút ra ngoài!!!!'' Hắn lần nữa lặp lại. Cùng lúc đó hắn quay lưng.

Và cũng khoảnh khắc đó, gương mặt cô gái ngẩng lên. Hắn thậm chí không tin vào mắt mình, hắn tưởng rằng mình đang nằm mơ, hoặc là hắn đã đau đớn đến ảo giác rồi.

Khuôn mặt kia của cô gái đỏ ửng, nước mắt rơi trên gò má long lanh như pha lê đẹp đẽ xong cũng đau đớn cứa cào trái tim của hắn. Hắn tưởng rằng bản thân mình từ nay trở đi sẽ chẳng bao giờ để tâm một thứ gì nữa, nhưng lúc này, có lẽ tất cả những hứa hẹn kia, những nhận định kia đều tan biến thành mây khói.

Môi hắn khựng lại giữa chừng bởi lẽ quá đỗi kinh ngạc và xúc động.

Thư Vỹ chỉ cảm thấy ánh mắt kia nóng rực, chỉ trong phút chốc sẽ có thể thiêu cháy thể xác cô. Nhưng từ đôi mắt ấy, cô lại thấy được nước mắt. Hắn không khóc, nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi. Cô không biết hắn đã tuyệt vọng như thế nào, điên cuồng như thế nào khi thấy cô vào ngày hôm ấy, hắn tưởng rằng mình đã vĩnh viễn mất đi cô.

Nhưng sau khi giọt nước mắt kia rơi xuống, cô lại thấy được sự tức giận của người kia, hắn bất chợt xông đến tóm lấy bả vai cô.

''Sao cô lại đến đây???''

''Em muốn đến tìm anh...''

''Cô muốn tìm chết sao? Không phải cô muốn thoát khỏi tôi ư? Mau, đi khỏi dây ngay lập tức!!'' Nói đoạn, hắn kéo lấy cô dậy muốn đưa cô ra ngoài. Nếu như để cho Uông Bạch biết được Thư Vỹ xuất hiện ở đây, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm, mà hắn của hiện tại chẳng có gì cả, hắn không có khả năng bảo vệ cô.

Thư Vỹ vùng vẫy.

''Không!! Nếu muốn em đi, vậy thì anh phải đi cùng với em.''

Đôi mày hắn nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị.

''Cô làm ơn đừng bướng bỉnh nữa được không? Không đi là muốn tìm chết!!!''

''Chết thì có gì đáng sợ?''

''Cô....''

''Em biết anh không muốn em gặp nguy hiểm, nhưng anh có nghĩ đến em cũng không muốn điều đó xảy ra với anh không?''

Uông Phong Quỳ sững người, những gì mà cô nói với hắn là gì, cô không muốn hắn gặp phải nguy hiểm, thế nên cô tìm cách để có thể đến được đây? Nhưng hắn không tin, hắn biết cô hận hắn. Chắc chắn là Mạc Nghiên đã nhúng tay vào.

''Nói với Mạc Nghiên không cần phí sức như thế, còn cô, hãy tự lo cho chính mình đi, tự mình nói dối, không cảm thấy buồn nôn sao?''

Thư Vỹ tức đến nghẹn lời, cô ủy khuất.

''Anh....anh'' Cô đánh một cái thật mạnh vào ngực hắn.

''Đồ vô lương tâm!! Là em muốn đến đây, là em mạo hiểm mạng mình mà tới đây để gặp anh, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy?''

Uông Phong Quỳ nhìn cô gái trước mặt, lúc này hắn nhận ra cô thật sự không nói đùa, cô thực sự là vì muốn gặp hắn cho nên mới đến đây. Nhưng mà...



''Tôi.....dù sao thì cô cũng không thể ở đây được!!!''

Cô cắn môi.

''Nếu như anh muốn đuổi em đi, được, bây giờ em sẽ ra khỏi căn phòng này, nói cho tất cả mọi người biết em là ai. Khắp nơi đều là tai mắt của ông ta, anh cũng biết em không sợ chết!!!''

''Uông Thư Vỹ!!! Em dám?''

''Anh cứ thử xem!!!''

Bàn tay hắn siết chặt đến nỗi muốn nát xương, hắn sợ rằng cô sẽ gặp phải nguy hiểm, hiện tại hắn chẳng còn gì nữa, hắn chẳng thể bảo vệ nổi chính hắn, vì thế cũng không thể bảo vệ cho cô.

Ánh mắt cô gái kiên quyết chưa từng thấy, từng tầng nước mỏng trong mắt cô dường như từng chút tùng chút thấm vào tờ giấy ngăn giữa trái tim. Và chẳng mấy chốc nó đã bị ướt mềm.

Hắn gục ngã, kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình. Hắn cầm lấy hai vai cô. Giọng trở nên dịu đi nhưng lại tràn đầy sự khẩn thiết.

''Uông Thư Vỹ....xem như là tôi xin em được không? Nghe lời tôi, ngay lập tức rời khỏi nơi này.''

''Vậy anh có đi cùng em không?'' Đôi mắt cô gái tràn đầy sự mong chờ.

Nhưng trái ngược, đôi mắt hắn lại đầy sự lẳng tránh. ''Không...tôi không thể...''

''Vì sao không thể?''

''Chẳng vì sao cả, chỉ là tôi không muốn...''

Thư Vỹ ngay lập tức ôm lấy vòng eo hắn.

''Em biết anh giận em...em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh. Nhưng giờ đây em đã biết được tất cả rồi, em biết những chuyện đó không phải lỗi của anh...em...''

''Uông Thư Vỹ!!!!.'' Hắn đẩy cô ra. ''Những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Tôi cũng chẳng còn quan tâm đến nữa. Tôi chỉ biết hiện tại tôi không còn một chút tình cảm gì với cô. Chẳng phải trước kia cô rất muốn tôi biến mất hay sao? Bây giờ thì có thể như mong muốn của cô rồi, chẳng lẽ cô còn chưa bằng lòng?''

Thư Vỹ sững sờ, những câu nói lạnh lùng vô tâm như cứa sâu vào trong trái tim cô. Lúc này cô mới chợt nhận ra, có phải khi đó cô nói ra những lời như thế, cảm giác của hắn cũng giống cô lúc này không.

''Anh nói dối...''

''Nói dối? Cô thì có điểm gì tốt? Cô thì có gì đáng để tôi phải bận tâm nữa, trước kia là tôi ngu ngốc mới yêu cô. Nhưng giờ thì khác rồi, cô trong mắt của tôi một hạt bụi cũng không xứng!!!!''

"Anh.....''

Hắn bóp lấy cổ cô, ánh mắt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.''

''Sao, cô vẫn chưa tin? Nếu cô muốn chết tôi cũng không cản, nhưng nếu như để cho ông ta biết tôi còn dính líu đến cô, vậy thì ông ta sẽ nghi ngờ tôi. Tất cả những gì tôi gầy dựng sẽ đổ bể, cô có hiểu không?''

Cô không tin vào những gì hắn nói, hắn trước kia không như thế, dù cho Uông Bạch có ép buộc hắn đến đâu thì hắn vẫn không khuất phục, cô không tin hắn chỉ vì một chút lợi ích lại có thể nằm dưới mũi giầy của ông ta. Cô cố gắng tìm kiếm một chút gì đó từ ánh mắt của hắn nhưng rồi thất bại. Cô cùng quẫn rồi tức giận.

Bốp một tiếng, một cái tát khiến cho khuôn mặt hắn cảm thấy tê rần.

''Anh...tôi đúng là mù rồi mới chạy đến đây tìm anh!!!''

Cô hét lên một câu, đẩy hắn một cái thật mạnh mà chạy ra ngoài.

Cánh cửa đóng rầm một tiếng.

Uông Phong Quỳ bị ngã trên mặt đất, hai bàn tay hắn buông thõng, ánh mắt không dám nhìn theo người vừa chạy đi. Nước mắt trong hốc mi cũng không thể kiềm chế được nữa mà rơi xuống, hắn lúc này thực vô dụng biết bao, đến cả một lời nói thực lòng cũng không dám, nếu như không thể khiến cho Uông Bạch rớt đài, vậy thì kể cả khi chết đi, hắn vẫn chẳng thể bảo vệ được người mà cả đời này muốn bảo vệ.

Tốt rồi, chỉ cần rời xa gã tồi như hắn, rồi sau này Thư Vỹ sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường, yêu một người bình thường...như thế thật tốt biết bao. Nhưng hắn lúc này lại chẳng cảm thấy ổn một chút nào. Hắn nhận ra vết thương đã chảy ra thật nhiều máu, nhưng cũng chẳng còn cảm giác đau đớn nữa. Chỉ là trong tim...rõ ràng chẳng bị thương cũng chẳng chảy máu, thế mà lại đau đến muốn chết đi...
— QUẢNG CÁO —