Đêm, hai mẹ con nằm trên giường, ôm lấy đứa bé trong lòng, Thư Vỹ vẫn còn chưa hoàn hồn. Trái tim vẫn như đang treo trên cành cây.
Khi đó cô trách bản thân mình không chăm sóc đứa trẻ chu toàn, hối hận cũng đã muộn. Cha của Thuần Bình cũng đã phái người giúp cô tìm kiếm, nhưng đến tối rồi vẫn không có tin tức gì, cô chỉ sợ có điều xấu xảy ra. Nếu như thế, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
''Mẹ ơi, Niên Hạ xin lỗi ạ....''
Cô bé biết lỗi của mình, cô bé không nên làm mẹ buồn.
''Niên Hạ...mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, vì sao không nghe lời mẹ...''
Cô bé hơi rũ mắt xuống.
''Con muốn ra biển, con muốn tìm ngôi sao...''
''Ai nói cho con ngoài biển có ngôi sao?''
''Chú hai nói hái được sao có thể ước một điều ước. Nhưng sao trên trời rất cao, Niên Hạ không hái được, ngoài biển cũng có con sao, Niên Hạ muốn bắt được nó...''
Thư Vỹ nhìn cô bé mà thở dài. con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, tính tình hệt như Nam Trân Tâm, không sợ trời không sợ đất, nó lại được Uông Hựu Dương nuông chiều, thế nên có những lúc cô muốn quản cũng không được.
''Vậy con muốn ước điều gì?''
Cô bé hơi chần chừ do dự, một lúc sau mới lý nhí nói.
''Con muốn gặp ba.''
Thư Vỹ hơi ngẩn người.
Cô bé nói.
''Nhưng không gặp cũng không sao ạ, con có mẹ là đủ rồi...''
Thư Vỹ vuốt mái tóc con gái, sự áy náy tận sâu trong lòng khiến cô có chút chua xót. Nhưng cô chẳng thể làm gì, cô làm sao có thể nói với con mình, cha nó đã chết rồi, chết không thấy xác...
''À mẹ ơi, hôm nay là ngài quái vật đã cứu con đấy ạ!''
''Ngài quái vật? Là người đã đưa con về sao?''
''Dạ, ngài quái vật bơi đến cứu con, còn cho con ăn rất ngon, chú bôi thuốc cho con, còn đưa con về nữa. Mà mẹ ơi, sao chú quái vật không giống quái vật thế nhỉ?''
Thư Vỹ nghe thấy cô bé nói, chỉ nghĩ là lời của trẻ con nên cũng không thấy gì lạ. Chỉ kéo chăn lên cho cô bé.
''Người ta giúp con, sao lại gọi là quái vật, như thế là không lịch sự đâu.''
''Thế ạ? Nhưng chú ấy là chú quái vật mà...''
Cô đặt tay lên vỗ về.
''Không được gọi như thế, nếu như người khác gọi con là bạn nhỏ quái vật, con có thấy vui không?''
Cô bé hơi xị mặt ra, lắc đầu.
Thư Vỹ búng mũi nhỏ cô bé một cái.
''Vậy là phải rồi, người khác giúp con, con phải biết cảm ơn. Ngủ đi, ngày mai chúng ta đến cảm ơn chú ấy.''
Cô bé nghe tới ngày mai lại được gặp chú quái vật thì rất vui, cười tít mắt gật đầu.
- ---------------
Sáng ngày hôm sau, hai mẹ con bọn họ ghé qua cửa hàng mua một ít trái cây. Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ bồng bềnh màu xanh nhạt, chân đi đôi giầy hồng, mái tóc được mẹ tết thành hai bím tóc nhỏ vắt trước vai, cô bé thích thú mà nhảy chân sáo.
Tiện thể, Thư Vỹ hỏi người bán hàng về đường đi. Nghe cô bé miêu tả một hồi thì người phụ nữ bán hàng mới hiểu ra.
''À, hai người tìm cậu ta sao? Mà hai người tìm cậu ta có chuyện gì à?''
Thư Vỹ cười đáp.
''Thật ra là tôi muốn đến cảm ơn anh ấy. Ngày hôm qua con gái tôi đi lạc, anh ấy đã đưa con bé trở về.''
Lúc này, một cậu bé mập mạp nhảy vọt từ trong nhà ra, trố mắt nhìn cô bé.
''Ngỗng tuyết!!! Cậu chưa bị tên quái vật ăn thịt hả?''
Hai người có chút giật mình.
Bốp một tiếng, người phụ nữ đánh lên đầu thằng bé kia một cái.
''Thằng nhóc này, ăn nói bậy bạ gì thế hả, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chẳng giúp được cái tích sự gì!!! Hôm qua lại đi trêu chọc người ta đúng không!!!''
Thằng bé kia ôm đầu chỉ biết khóc huhu xin tha rồi chạy biến.
Người phụ nữ xấu hổ cười với Thư Vỹ.
''Ha ha cô đừng hiểu lầm. Thực ra cậu ấy....cậu ấy mới đến đây không lâu, mấy năm nay thôi, tuy cậu ấy có chút kỳ quái, không thích tiếp xúc với người khác nhưng mà thực ra là một người rất tốt bụng.
Mấy đứa trẻ trên đảo nghịch ngợm thường chạy đến mỏm đá chơi, nơi ấy khá nguy hiểm, nhà cậu ấy lại ở gần đó, nên sẽ đuổi đám nhóc về. Đám trẻ ham chơi nên thường bày trò gọi cậu ấy như vậy. Nhưng mà trước kia, cậu ấy cũng đã cứu chồng tôi. cậu ấy là người tốt đấy....''
Thư Vỹ gật đầu, lại đối với người này có chút tò mò. Niên Hạ cầm lấy tay Thư Vỹ.
''Mẹ ơi, con biết ngay mà, chú ấy là người tốt!!!''
''Ừm. Cho nên không được gọi lung tung nữa, lát nữa nhớ cảm ơn lễ phép, biết chưa?''
''Dạ!!!''
- -------------------
Đã bao lần mơ thấy, cũng đã bao lần nhớ mong, chỉ là chưa từng ngờ đến sẽ trong cảnh tượng này, gặp lại người mà bản thân đã quyết tâm xa rời.
Một đêm này Uông Phong Quỳ thức trắng, hắn ngồi gục trên sàn nhà, bàn tay từ từ sờ lên trên trán mình, nơi đó sau lớp tóc là một vết sẹo rất lớn, rất dọa người. Bốn năm trước, hắn vốn tưởng mình đã chết rồi, nhưng cuối cùng vẫn không chết được, ông trời không biết là thương hắn hay là dày vò hắn, để cho hắn sống, như lại khiến cho hắn trở thành bộ dạng như thế này. Cánh tay trái của hắn không còn được như xưa nữa, cầm nắm vật nặng đối với hắn là điều không thể.
Hắn thân tàn ma dại, hắn đã từng trở về biệt thự cũ, hắn leo cửa sổ vào phòng của cô, thấy cô đang ngủ say giấc, đôi mày của cô hãy còn nhíu chặt, nơi khóe mi còn chút nước mắt, hắn đau đớn hôn lên mái tóc cô gái, rồi lại tàn nhẫn bỏ đi. Hắn biết bản thân hắn không xứng với cô nữa, dù cho không nỡ bao nhiêu, thì hắn cũng cần phải tàn nhẫn với chính hắn, và cả cô.
Bàn tay kia của hắn là một bức ảnh, bức ảnh duy nhất mà hắn dám giữ lại, đó là hình ảnh của Thư Vỹ. Nhiều năm qua, nhờ nó, hắn đã sống được cho tới bây giờ. Cô lúc này vẫn giống trong ảnh, nhưng thời gian đã khiến cho cô gái trẻ năm ấy thuần thục hơn, đằm thắm hơn. Hắn lại biết được, mình lại càng không xứng với cô nữa.
''Chú ơi!!!!''
Tiếng gọi đột ngột khiến cho Uông Phong Quỳ giật mình. Hắn đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, phía xa xa có hai người đi tới, hắn nhận ra đó là ai. Thế nên hắn hốt hoảng rồi sợ hãi, không kịp suy nghĩ nhiều hắn nhảy ra cửa sổ đằng sau mà chạy trốn.
''Chú ơi!!! Cháu đến thăm chú này!!!''
Niên Hạ chạy nhanh hơn Thư Vỹ nên đã chạy tót vào trong nhà.
''Niên Hạ, không được tự tiện vào nhà người khác!!''
Cô bé chạy ra.
''Ơ, sao không thấy chú nhỉ?''
Thư Vỹ ngó vào bên trong, cửa mở toang, cửa sổ cũng mở, thật ra căn nhà này tạm bợ, cũng không tính là có cửa, dù đóng hay không thì vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong. Bên trong ngôi nhà vô cùng đơn sơ, không có bất kỳ thứ gì đáng giá.
''Có ai ở nhà không?''
Thư Vỹ cất tiếng gọi nhưng chẳng có ai trả lời.
Niên Hạ chạy xung quanh ngôi nhà, sau đó lại chạy đến trước chân cô.
''Mẹ ơi chắc chú ấy đi vắng rồi.''
Thư Vỹ nhìn một hồi, chắc là vậy.
''Ừm, chúng ta đến không đúng lúc rồi. '' Cô hơi tiếc nuối. Nhưng cũng không biết phải làm sao.
Thế nên cô chỉ đành lấy giấy bút ra, viết vài lời cảm ơn trên đó rồi đặt cùng với giỏ trái cây. Để ở ngoài sợ mất, cô chỉ đành đi vào trong nhà, đặt lên trên giường gỗ.
Cô bé cũng quấn quýt theo chân cô, rồi đột nhiên, cô bé kêu lên.
''Ơ mẹ này!!!''
Thư Vỹ nhìn cô bé nhặt từ dưới đất lên một bức ảnh. Cô bé phấn khích nói.
''Mẹ đẹp quá!!!''
Cô hơi ngạc nhiên.
''Cái gì vậy?''
Cô bé giơ bức ảnh lên trước mặt cô.
''Ảnh mẹ này!!!''
Thư Vỹ nhìn tấm ảnh kia, trong ảnh thực sự là cô, nhưng là cô của năm hai mươi tuổi. Bức ảnh đã nhuốm màu thời gian, có chút ố vàng, góc ảnh hơi mòn đi, có thể thấy nó đã được sờ rất nhiều lần.
Bức ảnh này.... Lồng ngực của Thư Vỹ bất chợt đập nhanh hơn. Tại sao ở đây lại có bức ảnh của cô? Người có thể lưu giữ ảnh của cô có thể là ai?
Một tia ý nghĩ hoang đường xẹt qua trong đầu Thư Vỹ. Cô không thể tin được, hốc mắt hơi đau. Cô không giữ nổi bình tĩnh, bàn tay nắm lấy bức ảnh đã chặt hơn.
''Mẹ ơi sao thế?''
Cô bé thấy mẹ khóc liền hốt hoảng.
Thư Vỹ hít lấy một hơi sâu. cô nhìn con gái, môi cười nhưng nước mắt cứ thế không ngừng rơi.
''Mẹ không sao....''
- --------------------------
Từ trong căn nhà, cuối cùng hai mẹ con cũng đã bước ra. Cho đến khi bóng hai người đã khuất, Uông Phong Quỳ từ đằng xa mới dựa lưng vào cây, lúc này chân hắn tựa như mềm nhũn. Hắn không muốn bản thân tồi tệ thế này, trốn chạy thật khó chịu, nhưng hắn đã chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Trở về căn nhà đó, hắn cầm lên dòng chữ cô để lại, nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ kia đã thật lâu rồi hắn không được thấy. Mùi hương thơm mát như vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Hắn có chút tiếc nuối. Nhanh thôi...khi cô rời đi...rồi hắn sẽ lại quên được cô thôi...
Uông Phong Quỳ đem tờ giấy gấp lại, để vào túi áo trước ngực.
Nhưng bất ngờ, biểu cảm của hắn đột nhiên khác lạ. Hắn hoảng hốt lục túi, bức ảnh...bức ảnh đâu rồi...
''Anh đang tìm thứ này sao?''
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói phía sau truyền tới.
Sống lưng hắn cứng đờ, hắn không dám quay đầu lại, cúi gằm mặt xuống, khiến cho mái tóc hơi dài che đi khuôn mặt. Trông hắn lúng túng và buồn cười.
Thư Vỹ đi đến, từng bước từng bước lại gần hắn. Lúc này hắn mới chợt nhận ra mình nên chạy trốn, nhưng không kịp nữa rồi. Bức ảnh đưa đến trước mặt hắn, hắn có thể thấy được bàn tay mềm mại kia thật gần. Nhưng hắn không động đậy.
''Không phải bức ảnh này là của anh sao?''
Hắn ngẩn người, sau đó mới vội vàng lắc đầu.
Cô bật cười. ''Thật sự không phải?''
Hắn gật đầu.
Cô đi đến đối diện hắn. ''Nhưng tôi nhặt được nó trong căn nhà này. Chẳng lẽ căn nhà này cũng không phải là của anh?''
Hắn lắc đầu.
''Vậy chẳng lẽ anh là trộm ư?''
Hắn gật gật đầu, rồi nhận ra có gì đó không đúng, lại lắc lắc đầu.
Thư Vỹ nghiến răng, cô không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Cô ném bức ảnh kia vào người hắn, rồi xông đến đánh vào ngực hắn.
''Đồ khốn kiếp nhà anh!! Uông Chính Thành!!! Anh giả vờ, anh giả vờ nữa cho tôi xem!!!''
Rồi cô bật khóc. ''Anh tưởng tôi không nhận ra anh sao? Dù anh có biến thành tro tôi cũng nhận ra anh!!!''
Uông Phong Quỳ đứng như một pho tượng mặc cho cô đánh. Nhưng ngực hắn cứng, chẳng mấy chốc sẽ làm đau tay cô.
Hắn quay mặt đi, cố gắng cho giọng mình thật khác.
''Cô nhầm người rồi, tôi không phải người cô nói!!''
Thư Vỹ bực tức, cô xông đến vén tóc hắn lên. ''Hay là tôi phải gọi anh là Uông Phong Quỳ thì anh mới.....''
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã sững sờ, khuôn mặt đó đúng là khuôn mặt của hắn, nhưng từ trán kéo dài đến gò má lại là một vết sẹo lớn tím bầm.
Uông Phong Quỳ sợ hãi, vội vàng đẩy cô ra.
''Tôi đã nói rồi, tôi không phải người đó!!!''
Thư Vỹ dường như chết lặng. Phải rồi, lần đó rơi xuống vực sâu, chắc chắn hắn bị thương không nhẹ. Cô xúc động lau đi nước mắt trên gò má mình.
''Uông Phong Quỳ...những năm qua em thực sự rất khổ sở...''
Mi mắt hắn khẽ lay động. Trước khi rời đi không phải hắn đã để lại toàn bộ tài sản cho cô rồi ư? Hay đã có ai gây khó dễ cho cô?
Cô nói tiếp.
''Không phải anh đã hứa sẽ đi cùng với em hay sao? Nhưng cuối cùng lại bỏ em lại một mình...người không giữ lời hứa là anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy có lỗi với em một chút nào ư?''
''Anh có biết em đã tìm kiếm anh bao lâu không? Họ nói anh chết rồi, em không muốn nghĩ thế, nhưng bắt buộc phải chấp nhận điều đó, ngay cả khi không tìm được thi thể, em lại ngu ngốc hy vọng... nhưng hy vọng là hy vọng đến bốn năm trời.''
''Mà bốn năm đó, anh lại chối bỏ em, vì sao anh không quay về tìm em? ''
''Ngay cả lúc này, chẳng lẽ anh cũng muốn giả bộ như không quen biết em ư?''
Hắn không chối bỏ cô, cũng đã từng quay về tìm cô, nhưng cô khong hề biết được.
Uông Phong Quỳ vẫn cứ lặng im như thế, điều này khiến cho Thư Vỹ càng thêm ấm ức, cô ngồi xuống mà bật khóc. Uông Phong Quỳ lúc này như ngồi trên đống lửa, trong lòng hắn như thế nào chẳng lẽ cô còn không rõ ư. hắn yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
''Nhưng tôi không còn xứng với em nữa...'' Giọng hắn trầm ổn, khàn khàn, nhưng mang đến cho người ta nỗi buồn man mác sâu xa.
Thư Vỹ ngẩng mặt lên, đối diện với hắn, cô nói. ''Nhưng em chỉ cần anh thôi...''
Uông Phong Quỳ nắm lấy tay cô, đặt lên trên vết sẹo lớn kia trên khuôn mặt hắn. ''Khuôn mặt này không giống người...''
Vết sẹo lồi lên dữ tợn, chiếm lấy phân nửa gương mặt người kia, nhưng mà. ''Vẫn đôi mắt này mà...em vẫn nhận ra anh, em yêu anh, không phải chỉ vì gương mặt này của anh.''
Hắn lại cầm lấy tay cô, di chuyển xuống cánh tay trái của mình. ''Tôi tàn phế rồi...''
Tai Thư Vỹ như ù đi, đôi mắt vẫn còn ngấn nước của cô nhìn cánh tay rất đỗi bình thường kia, nó không cử động, cứng ngắc như khúc gỗ.
Nước mắt rơi xuống không trung. Hắn nói. ''Đã thấy chưa...thấy rồi thì đi đi...'' Hắn gạt tay cô xuống rồi quay mặt đi.
Thư Vỹ lau nước mắt, cô không ngờ sau lần đó, hắn lại đến nông nỗi này. Nhưng vì sao hắn cho rằng cô sẽ vì thế mà không cần hắn nữa.
Cơ thể lạnh lẽo của người đàn ông từ từ được bao trọn bởi một vòng tay ấm áp. Thư Vỹ áp mặt lên tấm lưng rộng của hắn, từ đằng sau bao bọc lấy, như muốn truyền cho hắn chút ít ấm áp của mình.
''Uông Phong Quỳ, anh là kẻ tệ bạc, chẳng lẽ anh bị như thế rồi thì em không được ở bên anh sao? Con gái chúng ta bốn tuổi rồi, chẳng lẽ anh không muốn gặp nó sao? Em đã là của anh, cũng không muốn cùng ai khác, chỉ có anh. Em muốn anh cưới em, em muốn đi đăng ký kết hôn. Em muốn bên anh cả đời.''
''Uông Phong Quỳ...về với mẹ con em...được không?''
Trái tim Uông Phong Quỳ dần dần tan ra thành nước, và vốn dĩ nó đã là nước từ khi gặp lại cô. Hắn nhìn cô, lần đầu tiên hắn bật khóc, gục vào vai cô, hắn ôm mặt khóc.
''Nhưng tôi không phải là Uông Chính Thành như ngày trước nữa rồi. Tôi.....''
Giọng Thư Vỹ bên tai êm ái như suối chảy.
''Uông Phong Quỳ...em chỉ yêu anh.''
Hắn ngước mắt nhìn cô, gương mặt mà hắn đã khắc sâu trong tim, người con gái cứu rỗi cuộc đời hắn từ đầu đến cuối đều là cô.
Bóng người bé nhỏ đứng trước cửa như sững sờ. Hai người quay mặt qua, Cô bé Niên Hạ bàng hoàng không tin vào mắt mình. Ngài quái vật đang ôm mẹ...mẹ gọi ngài quái vật là Uông Phong Quỳ. Cô bé nhớ rõ, đó là tên của cha cô.
''Niên Hạ, lại đây....''
Cô bé nghe mẹ gọi, bước chân nhẹ nhàng nhưng chầm chậm từng bước đi tới.
Mẹ ngồi xuống, chỉ người đàn ông trước mặt, rồi nói. ''Đây là cha con...''
Niên Hạ rõ ràng rất to gan, trước đó còn gọi người ta là ngài quái vật, nhưng lúc này thì lại e dè sợ sệt.
Uông Phong Quỳ quỳ xuống, dù đã quỳ xuống, hắn vẫn cao hơn cô bé rất nhiều. Đây là con gái của hắn. Đứa bé dễ thương này lại là con của hắn sao? Hắn có chút không ngờ tới, nhưng cảm giác này cũng thật vi diệu.
Hắn run run đưa hai tay ra. Cô bé nhìn mẹ một cái, mẹ cười khích lệ, cô bé lại nhìn hắn. Sau đó mới đi đến, hắn bế cô bé lên, có chút cứng nhắc mà vuốt ve mái tóc nhỏ. Bàn tay ba không giống mẹ, nó to lớn hơn, cứng cáp hơn, nhưng cũng vô cùng ấm áp. Cô bé rõ ràng không muốn khóc, nhưng cuối cùng lại khóc rống lên rất to.
Uông Phong Quỳ hoảng hốt, bối rối nhìn Thư Vỹ.
Cô thì hay rồi, thấy vậy mà bật cười. ''Đừng nhìn em, anh tập dần đi...''
- -------------------------------------
Mặt trời nơi cuối chân trời đã đỏ rực, từng đợt sóng vỗ về êm ái. Cả nhà ba người cầm tay nhau đi trên cát. Cô bé Niên Hạ cầm một xô nước nhỏ, chạy lạch bạch đi trước.
Uông Phong Quỳ thấy cô cứ nhìn mình cười, hắn có hơi xấu hổ.
''Mặt anh có dính gì sao?''
Cô mím môi.
''Không phải...''
''Vậy sao em lại cười.''
Cô nhìn hắn.
''Em thực sự rất thích anh...''
Hắn có chút ngẩn người.
Cô đột ngột kiễng chân lên hôn hắn.
''Không phải sau này...là từ rất lâu rồi...''
''Thư Vỹ...''
''Càng không phải tự nhiên....là có chủ ý...''
Uông Phong Quỳ nhìn cô rất lâu. Cô nói cô thích hắn, từ rất lâu rồi....hắn có chút ngượng ngùng, là ngượng ngùng. Nhưng hắn chưa từng ngượng ngùng, vì thế hai vành tai của hắn đã đỏ lên.
Thư Vỹ thấy biểu cảm này của hắn thì bật cười, cô quay lưng, chạy đi về phía Niên Hạ.
Uông Phong Quỳ ngẩn người hồi lâu rồi mới vô thức mỉm cười, trong đôi mắt hắn, chỉ có cảnh tượng Thư vỹ và Niên Hạ. Gió biển man mác, hương thơm của biển và hoa xen kẽ. Sau những tháng ngày tăm tối đó. Hắn hình như cảm thấy mình đã sống lại rồi.